Cuồng Thám

Chương 880: Chương 880





VE SẦU LỘT XÁC

Cảnh tượng đó thật giống như bỏng ngô vừa ra khỏi nồi vậy. Vô số thuốc lá từ phần đuôi của xe bồn bắn ra, rơi vãi hết xuống đường quốc lộ.

Bởi vì xe bồn đập vào đường xe bên kia, tương đương với cả quốc lộ đều bị chặn ngang.

Mà vào lúc này, mấy chiếc xe con chạy như bay qua đường quốc lộ. Tài xế xe con không biết những thứ vương vãi đầy đường quốc lộ đều là thuốc lá nên không ai dám cán qua, ai cũng vội vàng đạp mạnh thắng xe. Kết quả, có chiếc trượt xuống rãnh bên cạnh, có chiếc thì đâm sụp dải phân cách mà xông lên phần đường ngược chiều, liên tục xoay vòng rồi đâm vào cây...

Thấy vậy, Triệu Ngọc vừa vội vàng đóng lại van ống xả thải vừa khống chế xe hút bùn giảm tốc độ.

Ha...

Thối quá...

Cái gọi là tổ lật không có trứng lành, cho dù Triệu Ngọc ở đầu gió nhưng trên người vẫn không khỏi dính chút bùn thối, thối đến mức mắt mũi méo xệch.

Ai ngờ, dưới mùi hôi thối ấy, động tác của Triệu Ngọc vẫn chậm nửa nhịp. Xe hút bùn vẫn chưa hoàn toàn giảm tốc độ thì trước mặt lại thình lình xuất hiện một chiếc BMW, hơn nữa còn là chiếc 740 quý giá!

Chiếc BMW kia vốn dĩ được lái với tốc độ rất nhanh, xe hút bùn không thể nào va vào nó. Nhưng người điều khiển chiếc BMW là người có “truyền thống tốt đẹp” là thích hóng hớt. Cho nên sau khi nhìn thấy xe bồn bỗng nhiên xảy ra tai nạn thì anh ta vội vàng dừng xe lại, hơn nữa còn quay kính xe xuống, thò đầu ra xem.

Thế nên khi xe hút bùn của Triệu Ngọc rầm rầm lao tới, đúng lúc đâm phải thân xe của nó.

“Á!”

Chủ xe BMW sợ hết hồn, vội vàng rụt đầu lại. Hai xe va chạm nhau, xe hút bùn ngay lập tức đã khiến chiếc xe BMW “thương tích đầy mình”, kính vỡ tan tành, kính chiếu hậu cũng bị bật tung ra...

Rầm rầm, cuộc va chạm gây ra xóc nảy, lắc lư rất kịch liệt, Triệu Ngọc không đứng vững được, đúng lúc nằm sấp xuống công tắc xả thải. Mà miệng xả thải cũng trùng hợp đang chĩa thẳng vào cửa kính xe BMW, một dòng nước bùn lập tức phun ra ngoài...

“Mẹ nó...” Triệu Ngọc kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng khóa kín van. Nhưng bùn hôi thối tận trời kia vẫn phun hết vào bên trong xe BMW.

“Ối... khụ khụ khụ khụ... khụ khụ khụ...” Chủ xe BMW sợ đến mức hồn phi phách tán, vội vàng mở cửa xe bên phía ghế lái phụ, bơi từ trong đống bùn ra ngoài. Lúc nhìn lại thì cả người đã dính đầy bùn nhão.

Trong nháy mắt, anh ta hối hận đến mức thối ruột, thói quen thích hóng hớt thật sự là không ổn mà...

“Xin... xin lỗi nhé...” Triệu Ngọc không biết chủ xe BMW bởi vì muốn hóng hớt mới dừng xe, cho nên nhanh chóng ngại ngùng xin lỗi.

Lúc Triệu Ngọc quay người lại, đập vào mắt chính là một cảnh tượng vô cùng thảm thiết!

Chỉ thấy xe bồn to như con quái vật khổng lồ đang vắt ngang quốc lộ, thuốc lá bắn lên không trung, rơi vãi khắp đường, trông vô cùng bừa bộn hỗn loạn. Hắn lại nhìn mấy chiếc xe con bị trượt xuống rãnh, có chiếc còn đâm vào cây, khói đã bắt đầu bốc lên...

Mặc dù xe cộ không nhiều, nhưng dù sao đây cũng là quốc lộ. Chưa đến một phút, xe cộ lái tới ngày càng nhiều, gây ra tình trạng kẹt xe, nước cũng không lọt nổi.

Triệu Ngọc lê chân phải bị thương, bước qua dải phân cách, đi tới trước buồng lái của xe bồn. Chỉ thấy toàn bộ buồng lái đã từ từ biến thành màu đen sẫm. Nước bùn vẫn đang chảy từ cửa xe ra ngoài.

Mặc dù mùi hôi thối gay mũi khiến Triệu Ngọc buồn nôn, nhưng hắn vẫn đưa tay kéo cửa xe ra. Kết quả, nước bùn theo đó trôi xuống càng nhiều, có hai “tượng đất” cùng trượt theo nước bùn ra.

Trên trán của một người trong đó rõ ràng bị thủng một lỗ, vừa nhìn đã biết hắn ta chính là Thôi Tiểu Long bị Triệu Ngọc bắn chết. Mà người khác tất nhiên chính là tên cướp cầm súng shotgun tấn công hắn.

Triệu Ngọc dùng chân lật hắn ta lên, chỉ thấy trên cơ thể người này không có vết thương rõ ràng. Trong lỗ mũi và miệng đều có bọt khí. Xem ra vẫn còn sống.

Nhưng mà... Triệu Ngọc dùng chân quẹt đi bùn thối trên mặt hắn, lúc này mới bất ngờ thấy rõ người này không phải đạo tặc Khương Khoa mà là một tên nhóc vô cùng trẻ tuổi. Xem ra, có thể Khương Khoa không tham gia cướp bóc hoặc là đang ở trên một chiếc xe bồn khác!

Phù...

Mùi thối quả thật khó ngửi, Triệu Ngọc buộc phải lui về sau một bước.

Lúc này, mọi người bị chặn đường đã định thần lại từ trong nỗi khiếp sợ vì gặp tai nạn xe cộ. Hơn nữa còn có người chú ý tới thứ rơi từ trong xe ra chính là thuốc lá.

Vì vậy, có người chợt nảy lên ý định, xuống xe đến gần thuốc lá để kiểm tra cẩn thận. Sau khi phát hiện ra số thuốc lá này đều là loại hảo hạng hiếm thấy, cuối cùng cũng có người không nhịn được, thậm chí còn có tên đầu trọc mập mạp ngang nhiên nhặt lấy mấy bao mà nhét vào túi mình.

Nếu Khương Khoa không ở đây...

Như vậy thì...

Triệu Ngọc nhìn “tượng đất” dưới chân xe, khi nãy, người này bị ngã không nhẹ, bây giờ đã lâm vào trạng thái hôn mê, chắc là không thể chạy được nữa! Hắn đến đây gấp gáp, vốn dĩ không mang theo còng tay. Hơn nữa, dù có còng tay thì cũng không thể còng hắn lại, thật sự là quá thối mà...

Bắt giặc bắt vua, Triệu Ngọc bỗng chốc nhớ tới chiếc xe bồn khác, hắn vừa nhanh chóng chạy vào trong xe hút bùn vừa quan sát tín hiệu camera trong đầu.

Hỏng rồi!

Vừa nhìn một cái thì Triệu Ngọc lập tức cảm thấy không ổn, bởi vì tín hiệu về chiếc xe bồn kia hiện tại đã dừng lại. Tín hiệu dừng lại bất động chỉ có hai nguyên nhân, một là tên cướp trên xe đã sa lưới, còn không thì chính là...

Ai ngờ, hắn vừa nghĩ đến đây thì trong buồng lái của xe hút bùn đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại di động “A... anh hùng…”. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng xông vào nghe điện thoại.

“A lô a lô...” Sau khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên trong điện thoại, là cậu cảnh sát Tiểu Vương lúc nãy vừa trèo xuống giếng điều tra: “A lô, đồng chí cảnh sát điều tra đặc biệt, ngài... ngài không sao chứ?”



“Tôi không sao, đừng nói gì vội. Chuyện các cậu đuổi chặn xe bồn thế nào rồi? Xe bồn chạy đến... ừm...” Nói đến đây, Triệu Ngọc lại phát hiện mình không thể nói tiếp được nữa. Nếu như hắn có thể nói ra vị trí của chiếc xe bồn thứ nhất thì tất nhiên sẽ khiến người khác hoài nghi.

“Ngài cảnh sát điều tra đặc biệt, chúng tôi đã tìm thấy rồi, tôi đang ở hiện trường! Chỉ có điều... ừm...” Tiểu Vương khó xử, nói với vẻ tiếc nuối: “Lúc ấy, chúng tôi đã chặn đường, phát hiện chiếc xe bồn kia rẽ vào hướng thôn Đông Lăng cho nên đã đuổi theo tới đó. Nhưng lại không ngờ, khi đuổi tới nơi thì chỉ thấy tang vật, không nhìn thấy người đâu cả!”

“Đúng rồi, tôi quan sát hiện trường một lúc, có thể bởi vì xe bồn quá nặng nên còn chưa tới cửa thôn đã bị lún xuống bùn rồi. Chúng tôi cảm thấy bọn chúng không chạy xa được đâu!”

“Ồ? Bị lún xuống bùn?” Triệu Ngọc cau mày, sau đó nhắc nhở Tiểu Vương: “Cậu mau chóng quay một đoạn video ở hiện trường rồi gửi qua cho tôi!”

“À... vâng!” Tiểu Vương lập tức làm theo lời dặn.

Nhưng lúc này, Triệu Ngọc chợt nghe thấy một trận cãi vã, hắn giương mắt nhìn sang thì thấy đám đông ở ven đường lại xảy ra tranh chấp, có mấy tài xế kém văn hóa nhìn thấy thuốc lá cao cấp nên đã lấy cả túi mà cất vào xe mình. Nhưng vẫn có vài người có tinh thần chính nghĩa đã lên tiếng ngăn cản và chỉ trích, hai bên nhanh chóng xảy ra tranh chấp.

“Đây, tôi đã gửi video cho ngài rồi!” Tiểu Vương gửi video xong rồi hỏi: “Ngài cảnh sát điều tra đặc biệt, còn có một chuyện nữa, từ đầu đến cuối, chúng tôi không hề nhìn thấy chiếc xe bồn lớn nào khác, bây giờ vẫn đang tìm!”

“Không cần đâu!” Triệu Ngọc vừa xem đoạn video vừa nói cho cậu ta biết vị trí và tình hình bên này.

“Hả? Bắt được rồi? Tốt quá!”

Nghe xong, Tiểu Vương rất hưng phấn, nhưng Triệu Ngọc xem video thì phát hiện một điểm đáng ngờ.

Không đúng mà nhỉ?

Trong video, mặc dù chỗ đậu xe của chiếc xe bồn thứ nhất là một con đường mòn, nhưng vẫn là một con đường trải nhựa. Mà bên trong xe bồn đều là thuốc lá, không nặng như trong tưởng tượng. Nếu như tiếp tục lái về phía trước thì căn bản không thể bị lún xuống bùn được.

Còn nữa, khi nhìn qua màn hình, góc độ đỗ xe vô cùng miễn cưỡng. Có thể là đột nhiên xảy ra chuyện gì đó hoặc là... tài xế cố ý làm vậy...

“Ủa?” Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại phát hiện vấn đề trong video nên vội hỏi: “Tiểu Vương, cậu nhìn xem có phải đèn bên trái trên đầu xe bồn có vết trầy xước không?”

“Hả?” Tiểu Vương vội vàng xem xét vị trí mà Triệu Ngọc nói, ngay lập tức kinh ngạc trả lời: “Đúng... đúng rồi... nước sơn xe màu xanh đậm. Hơn nữa còn có mảnh vỡ thủy tinh... điều này... điều này chứng minh...”

“Điều này chứng minh, có thể bọn chúng đã cướp được một chiếc xe khác để chạy trốn!” Triệu Ngọc nói.

“Đúng! Vậy thì...” Tiểu Vương vội vàng gấp gáp nói: “Vậy thì tôi sẽ đi kiểm tra tin tức báo án ngay!”

“Ngu ngốc!” Triệu Ngọc quát lên: “Khương Khoa nhanh trí như vậy, nhất định đã khống chế được tài xế rồi, còn tra tin báo án gì nữa chứ? Mau chóng phái người xem lại camera, tìm một chiếc xe hơi màu xanh đậm, đèn xe bên trái đã bị đâm hỏng đi!”

“Được... được... tôi lập tức làm ngay... ừm... vậy...” Trước khi tắt điện thoại, Tiểu Vương lại lo lắng hỏi một câu: “Đồng chí cảnh sát điều tra đặc biệt, Cận Vạn... đội phó Cận... anh ấy thế nào rồi?”

“Chắc là không sao đâu, đồng nghiệp của tôi đang chăm sóc anh ta rồi!” Triệu Ngọc an ủi một câu, trực tiếp tắt điện thoại.

Ai ngờ, sau khi tắt điện thoại, cuộc tranh chấp trên quốc lộ lại ngày càng nghiêm trọng. Người đến giành giật ngày càng nhiều, những người có tinh thần chính nghĩa đã không còn sức ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám đông tham lam kia vọt vào đống thuốc lá mà cướp đoạt, tùy ý giẫm đạp lên nhau...

Hừ...

Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, lập tức rút khẩu súng lục không còn đạn ra, muốn đi lên duy trì trật tự.

Nhưng hắn vừa mới đi tới vị trí đuôi xe hút bùn thì chợt bị thứ gì đó hấp dẫn.

Ồ?

Đột nhiên, hắn trợn to hai mắt, chỉ cảm thấy tóc gáy toàn thân đều dựng đứng cả lên.

Thì ra, hắn chợt nhìn thấy bên kia dải phân cách cách hắn không tới năm mét có một chiếc xe van màu xanh đậm đang đậu, mà đèn xe bên trái của chiếc xe đó rõ ràng bị hỏng...