Cuồng Thám

Chương 884: Chương 884





BỊ SÉT ĐÁNH?

Tia chớp bất chợt này dọa Triệu Ngọc giật mình. Nhưng mà người sợ hơn lại không phải là hắn mà là Khương Khoa!

Chỉ thấy trong tay Khương Khoa không biết từ khi nào đã có một khẩu súng bắn điện màu đen.

Thì ra Khương Khoa muốn thừa dịp Triệu Ngọc chưa chuẩn bị để dùng súng bắn điện đánh lén hắn! Nào ngờ, điện từ súng rõ ràng đã bắn trúng Triệu Ngọc nhưng lại chỉ đánh bay điện thoại di động trong tay hắn, còn bản thân Triệu Ngọc thì không bị thương chút nào.

“Mẹ... mẹ ơi...” Khương Khoa nhìn súng bắn điện của mình, lại nhìn Triệu Ngọc vẫn đang ung dung đứng đó, lông mày nhíu chặt, thở dài nói: “Đúng là sống thấy quỷ rồi mẹ ơi...”

“À...”

Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, quả đấm rắc rắc vang dội, lửa giận đã bùng lên, hắn giận dữ đến mức không thể khống chế được.

Lúc này, hắn mới nhớ tới tài xế xe chở thuốc lá đã bị ngất bởi súng bắn điện, thì ra khẩu súng này vẫn luôn được giấu trong người Khương Khoa. Vừa rồi, hắn ta giả vờ đầu hàng chỉ vì muốn qua mắt mình mà thôi, tên này đúng là đến chết rồi mà vẫn còn giảo hoạt.

Hiện tại, sở dĩ súng bắn điện không đánh trúng Triệu Ngọc là bởi vì trên người hắn có cột thu lôi tự động. Dòng điện khi nãy đều đã bị cột thu lôi dẫn ra ngoài hết rồi!

Đậu xanh rau má, đạo cụ đặc biệt cao cấp đấy, còn cả điện thoại di động của tôi nữa... A!!! Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời thét dài, trong lòng gào to: Khương Khoa, tên đạo tặc gian xảo, xem tao... ôi... ôi ôi ôi...

Ai ngờ, Triệu Ngọc vẫn còn đang vận công thì Khương Khoa kia đã vứt súng bắn điện mà xoay người bỏ chạy...

Chết tiệt...

Triệu Ngọc giận dữ đến mức ngay cả động tác giả ngầu cũng không cần, trực tiếp bay thẳng tới chỗ hắn ta. Nhưng mà một chuyện “đau thương” bỗng nhiên xảy ra, thời gian hoạt động của máy bay đã hết. Vừa mới cất cánh chưa được một giây đã dừng lại, chân phải bị thương đột nhiên chạm đất khiến hắn lập tức đau đớn đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Vốn dĩ, hắn có nghĩ tới chuyện cường hóa máy bay để kéo dài thời gian. Nhưng máy bay là đạo cụ đặc biệt, nếu như cường hóa thì cần từ năm trăm điểm tích lũy Kỳ Ngộ trở lên, hắn căn bản không có nhiều đến thế.

Giờ lại thế này... chân phải của mình đã không thể nhúc nhích, thế thì làm sao đuổi theo được nữa?

Ai ngờ, khi Triệu Ngọc đang lo lắng thì phía Khương Khoa lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hóa ra lúc hai người nói chuyện thì có một ông cụ chạy xe điện ba bánh, trùng hợp từ đằng xa đi ngang qua. Ông ta vốn dĩ không đi đường này, nhưng khi nãy, điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên bị súng bắn lóe lên ánh sáng điện đã thu hút sự chú ý của ông cụ. Ông ta quay đầu xe lại, lái xe điện đến đây để hóng hớt!

Cái gọi là tò mò hại chết mèo, ông cụ xui xẻo còn chưa chạy đến nơi thì trùng hợp đối mặt với Khương Khoa. Khương Khoa ngay lập tức vui vẻ ra mặt, không nói hai lời đã trực tiếp đá bay ông cụ ra ngoài.

Sau đó, hắn ta sung sức leo lên xe điện ba bánh, quay đầu xe về phía nhà xưởng, chuẩn bị nghênh ngang mà đi.

Nhưng mà ngay tại lúc hắn ta vặn mạnh công tắc lần thứ hai thì chiếc xe điện ba bánh bỗng két một tiếng mà đứng yên tại chỗ, dù làm gì đi nữa, nó vẫn không di chuyển! Quán tính mạnh mẽ suýt chút nữa đã hất văng hắn ta lên đầu xe.

Ủa?

Lúc này, Khương Khoa mới chú ý đến xe điện ba bánh đã hết điện. Vì vậy, hắn ta vội vàng xoay chìa khóa, liên tục vặn công tắc điện nhưng xe ba bánh vẫn không có phản ứng gì...

Mà ngay tại lúc hắn ta so tài cao thấp với xe điện ba bánh thì Triệu Ngọc đã sớm nhặt lên khẩu súng bắn điện mà Khương Khoa đã vứt, vừa rút dây điện nối liền với nguồn điện của khẩu súng vừa nhảy lò cò đến sau lưng Khương Khoa.

Mãi cho đến lúc này, Khương Khoa vội vã đến mức đầu đầy mồ hôi mới ý thức được chuyện xe ba bánh hết điện có lẽ không phải do ngoài ý muốn. Cho nên hắn ta kinh ngạc định quay đầu lại nhìn Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc đã vọt đến sau lưng hắn ta từ lâu, hai tay quấn chặt hai đầu dây điện mà siết cổ hắn ta!

Ự...

Khương Khoa cực kỳ hoảng sợ, ngay lập tức đã bị Triệu Ngọc siết đến mức ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe. Triệu Ngọc thì dùng sức siết chặt dây điện, không để hắn ta giãy ra được...

Ưm... ưm ưm ưm...

Khương Khoa kêu không thành tiếng, đành phải đưa tay cào loạn... Triệu Ngọc dứt khoát kéo hắn ta đến mép xe sau đó dùng sức giật, hai tay tàn nhẫn siết chặt.

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Khoa lập tức cảm thấy sợ chết, mắt hắn ta đỏ tươi trợn lên, liên tục vỗ vào thân xe ra hiệu hắn ta muốn đầu hàng, hắn ta muốn nhận thua...

Nhưng mà Triệu Ngọc làm sao có thể tin hắn ta được nữa? Hai tay vẫn siết dây điện thật chặt, trong lòng bắt đầu đếm: ... 2... 3... 4...

Bộp bộp bộp...

Bộp bộp...

Khương Khoa vẫn đang đập vào thân xe nhưng rõ ràng không còn sức lực nữa, âm thanh ngày càng yếu...

Cuối cùng, ngay lúc Triệu Ngọc đếm tới 0 giây thì tay của Khương Khoa đã không thể tạo ra âm thanh gì nữa. Lúc này, Triệu Ngọc mới buông lỏng dây diện, thở một hơi thật dài.

Phù phù...

Chân phải của Triệu Ngọc truyền đến cơn đau nhức thấu tim một lần nữa, nhưng hắn vẫn không dám lơ là, vội vàng cắn răng chống đỡ. Tay vịn lấy xe điện ba bánh, bò dậy kiểm tra tình hình của Khương Khoa.

Chỉ thấy cổ Khương Khoa bị siết thành một vệt máu rõ rệt, còn hắn ta vì thiếu dưỡng khí mà mặt đỏ bừng, môi tím bầm, miệng sùi bọt mép. Tuy nhiên... mặc dù hơi thở khó khăn nhưng vẫn còn sống...

Hú hú hú...

Cuối cùng, tiếng còi xe cảnh sát quen thuộc vang lên, Triệu Ngọc thấy phía đường bê tông thông với đại lộ đã có xe cảnh sát xuất hiện. Mà giây sau, trên bầu trời truyền tới một trận nổ vang, là hai chiếc máy bay trực thăng đang bay tới...

Phù...

Triệu Ngọc chán nản mà ngã ngồi bên cạnh xe ba bánh, cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài. Tên đạo tặc Khương Khoa coi như đã bị bắt rồi, may mà mình kịp thời sử dụng máy cúp điện, nếu không thì...

Ai ngờ, hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhìn thấy ông cụ khi nãy bị Khương Khoa đá bay lại từ từ bò tới, hơn nữa còn ngồi sóng vai cùng với hắn, miệng còn kinh ngạc hỏi: “Chàng trai, nói thật đi, vừa rồi điện thoại di động của cậu xảy ra chuyện gì vậy? Có phải cậu bị sét đánh không?”

...

Một tiếng sau, tại bệnh viện nhân dân hàng đầu thành phố Diệu Danh.

Trong một phòng bệnh, Thôi Lệ Châu giật lấy cơm hộp trong tay Triệu Ngọc mà tức giận nói: “Ai đưa anh hộp cơm này thế hả? Tệ quá đi mất! Sếp này, phim chụp X-quang của anh đã có rồi. Mắt cá chân bị nứt xương, mắt cá ngoài thì bị dập nát xương rồi. Lát nữa làm phẫu thuật, phải gây mê toàn thân đấy, bác sĩ không cho ăn gì cả đâu!”

“Chậc chậc...” Triệu Ngọc đau khổ lắc đầu: “Nói như vậy là... một tháng tới, tôi đều phải ngồi xe lăn sao?”

“Không chỉ vậy đâu...” Thôi Lệ Châu nói: “Bác sĩ nói, ba tháng có thể đi lại đã là chuyện tốt rồi! Nếu muốn hoàn toàn khôi phục thì ít nhất phải mất một năm. Hừ, anh có thể nói cho tôi nghe cái chân này của anh... đã bị thương lúc nào vậy?”

“Bị xe đụng!” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Không phải là lúc ở trước cửa tiệm sửa xe à? Xe Jeep...”

“Mạng anh lớn thật đấy!” Nhớ tới cảnh tượng kinh hoàng kia, Thôi Lệ Châu không khỏi biến sắc, nhưng cô ta lại nhanh chóng nghĩ tới chuyện quan trọng hơn, vội vàng líu lưỡi hỏi: “Ôi trời... nói vậy là trong toàn bộ quá trình bắt cướp, chân của anh đều bị gãy xương. Trời ạ, rốt cuộc anh làm sao mà chống đỡ được thế? Anh là thần à?”

“Không, lúc đầu thì không đến nỗi ấy...” Triệu Ngọc trả lời: “Chính là lúc liều mạng với bọn Khương Khoa, tôi lại bị thương thêm, khi đó vết thương mới trở nên nghiêm trọng như vậy thôi!”

“Tôi... ừm...” Thôi Lệ Châu cau mày nói: “Sếp ơi, bây giờ tôi càng ngày càng không nhìn thấu anh nữa rồi, làm sao mà anh đuổi kịp được bọn cướp bằng chiếc xe hút bùn kia thế? Anh bị khập khiễng mà lại chặn được một chiếc xe bồn to kềnh kia, sau đó còn vật lộn với mấy tên cướp hung hãn cầm súng, còn đánh thắng bọn chúng nữa chứ...”

“Ừm... còn nữa... anh bị khập khiễng thì làm sao đuổi kịp được Khương Khoa? Còn nữa... bọn họ nói, lúc ấy anh còn mang giày trượt patin, chân phải của anh đã như vậy rồi. Chẳng lẽ anh dùng chân trái để trượt sao, nhưng mà... một chân thì làm sao trượt được?”

“Được rồi, được rồi...” Triệu Ngọc không nhịn được khoát tay nói: “Tôi cũng mơ hồ lắm! Những chuyện này, về sau tôi sẽ kể từ từ cho cô nghe. Tôi sắp phải vào phòng phẫu thuật rồi, cứ làm rõ tình hình trước rồi tính sau. Nói cho tôi biết đã, đội phó Cận Vạn thế nào rồi?”

“Ừm...”

“Vẫn còn đang được phẫu thuật!” Ai ngờ, người trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc không phải là Thôi Lệ Châu mà là một người cảnh sát trẻ tuổi đang bước nhanh từ cửa vào.

Oa...

Bất chợt nhìn thấy nam cảnh sát này, Thôi Lệ Châu không khỏi trợn to hai mắt. Chỉ thấy dáng vẻ người này quả thật quá đẹp trai, vóc dáng cao to, anh tuấn trẻ trung, bề ngoài tuấn lãng còn hơn cả Ngô Ngạn Tổ.

“Cảnh sát Triệu, xin chào anh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, cuối cùng cũng được gặp được anh rồi, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh!” Vừa nói, người này đứng thẳng trước mặt Triệu Ngọc, cung kính cúi người chào một cái rồi mới giới thiệu: “Tôi chính là Tiểu Vương, người đã nói chuyện với anh qua điện thoại. Tên tôi là Vương Xán, thành viên đội cảnh sát hình sự thành phố Diệu Danh...”