Cuồng Thám

Chương 885: Chương 885





MỘT BÀI HỌC TÀN KHỐC

Triệu Ngọc cũng không ngờ Tiểu Vương vẫn luôn liên lạc điện thoại với hắn lại là một người vô cùng đẹp trai. Ngay cả Thôi Lệ Châu luôn luôn tự cao cũng không nhịn được nhìn cậu ta mấy lần.

Sau khi hai người bắt tay với nhau, Tiểu Vương mới thu lại nụ cười, mặt đầy lo âu nói: “Tôi vừa mới từ phòng phẫu thuật đến đây, đội phó Cận Vạn vẫn còn trong phòng phẫu thuật, tình hình thì... hiện tại không chưa thể nói rõ được. Mảnh đạn quá nhiều, có thể còn tổn thương đến nội tạng, tình hình khá phức tạp. Vừa rồi, bác sĩ điều trị nói với tôi rằng cuộc phẫu thuật ít nhất cần mười tiếng trở lên, chỉ mong đội phó Cận có thể cố gắng vượt qua...”

“Ừm...”

Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng cho Cận Vạn. Tuy Cận Vạn bị bọn cướp vô cùng hung ác gây thương tích, nhưng dù sao anh ta cũng bởi vì vụ án của mình nên mới bị liên lụy, vì vậy Triệu Ngọc vẫn hơi áy náy, chỉ hy vọng Cận Vạn không sao.

“Ài, đúng là tai bay vạ gió...” Thôi Lệ Châu rót cốc nước cho Triệu Ngọc, thở dài nói: “Sếp à, cho tới hôm nay, tôi mới biết thì ra nghề cảnh sát của các anh còn không an toàn bằng nghề trộm cướp của chúng tôi. Nếu không phải kỹ thuật bắn của bọn chúng không chuẩn thì hôm nay chúng ta đã nghẻo rồi.”

“Này...” Triệu Ngọc nhẹ nhàng quát một tiếng, ý là có người ngoài ở đây, đừng có nói bậy bạ.

“Hửm? Chẳng lẽ... đồng chí cảnh sát điều tra đặc biệt không phải là cảnh sát sao?” Vương Xán thật sự tò mò.

“Ài!” Thôi Lệ Châu đảo tròng mắt trắng dã, thở dài nói: “Trên đời nào có chuyện trùng hợp đến vậy, chưa ai gặp bao giờ cả. Anh nói xem, chúng ta chỉ là đến tiệm sửa xe để tìm nhân chứng phá án, không ngờ lại gặp phải bọn cướp bóc, hơn nữa còn là Khương Khoa vô cùng nổi tiếng nữa chứ. Anh nói xem, đây là cái lý gì vậy chứ?”

“Đúng đấy, ai cũng không lường trước được.” Vương Xán vội vàng nghiêm túc nói: “Nhưng mà... cũng may là gặp phải ngài cảnh sát Triệu đây! Nếu như là người khác thì chỉ sợ đã sớm phải bỏ mạng ở đó rồi.”

“Cảnh sát Triệu, thật sự rất cảm ơn anh.” Vương Xán chân thành nói: “Hôm nay cũng coi như tôi được mở mang tầm mắt, thần thám Triệu có thể phá vụ án thi thể nữ không đầu quả nhiên danh bất hư truyền. Hôm nay, tôi thật sự học được rất nhiều điều ở anh, ích lợi không hề ít đâu!”

“Ha ha... quá khen, quá khen!” Miệng Triệu Ngọc nói quá khen nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.

“Không phải tôi đang nịnh nọt anh đâu... thật đấy!” Vương Xán thật lòng bày tỏ: “Nếu không phải anh kịp thời đánh bại quỷ kế của Khương Khoa thì nhất định chúng tôi đã bị hắn ta quay như chong chóng rồi.”

“Anh biết không? Đạo tặc Khương Khoa thật sự quá càn rỡ. Năm ngoái, phía cảnh sát chúng tôi biết hắn ta gây ra một vụ án lớn rất nổi tiếng. Nhưng chúng tôi chẳng những không bắt được hắn ta mà còn không tìm nổi một chút manh mối nào. Càng châm chọc hơn chính là ở cảng Hoa Vân, nơi xảy ra vụ cướp bóc ấy, chúng tôi còn thậm chí không biết rốt cuộc hắn ta đã cướp đi cái gì...”

“Giờ thì tốt quá, cuối cùng Khương Khoa đã bị cảnh sát Triệu bắt được. Tất cả mọi chuyện đều có thể điều tra rõ ràng rồi, đúng là hả lòng hả dạ quá!”

“Ừm... bây giờ Khương Khoa đang ở đâu?” Triệu Ngọc nhẹ nhàng chỉ lên cổ mình một chút rồi hỏi: “Hắn đã tỉnh lại chưa?”

“Ừm, cũng tạm ổn...” Vương Xán gật đầu trả lời: “Chắc là hắn ta có thể nói chuyện được rồi, bây giờ đang bị thẩm vấn ở Cục thành phố. Anh cũng thật lợi hại, một thân một mình đấu với tên đạo tặc Khương Khoa đó... Hơn nữa... hắn ta còn có súng điện...”

“Đừng nói đến súng điện vội...” Thôi Lệ Châu xụ mặt nói: “Tôi xin thật lòng nhắc nhở một câu nhé, Khương Khoa không chiến đấu một mình đâu, hắn ta có thể liên tục thực hiện thành công thì đương nhiên sau lưng phải có một thế lực rất mạnh. Cho nên... các anh nên phái nhiều nhân viên để trông giữ hắn ta đi.”

“Yên tâm!” Vương Xán nói: “Chúng tôi đã cho cả một lực lượng hùng hậu canh giữ rồi. Bây giờ đã là thời đại gì rồi, bất kể ‘ô dù’ của hắn ta có to đến mức nào thì cũng không thể có kẻ dám đến đồn cảnh sát cướp người chứ?”

“Sai!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Anh quá non nớt rồi, anh thật sự không hiểu ý của tôi sao? Tôi lo có kẻ không muốn Khương Khoa để lộ thông tin gì bí mật, cho nên...”

Thấy Thôi Lệ Châu vươn tay làm động tác cầm dao kề cổ, khuôn mặt Vương Xán lúc này mới biến sắc, cậu ta vội vàng gật đầu: “Được... được, vậy tôi sẽ lập tức báo lên lãnh đạo. Nhưng mà... cảnh sát Triệu, lần này tôi đến cũng là vì có nhiệm vụ. Anh cũng biết thời gian phẫu thuật của anh không ngắn, cho nên… ừm...”

“Hiểu rồi...” Triệu Ngọc gật đầu: “Không phải là lập báo cáo hay sao! Yên tâm, có một số chuyện, bản thân tôi cũng muốn biết rõ đấy!”

“Ôi chao, anh thật sự hiểu lòng người khác quá!” Như vừa trút được gánh nặng, Vương Xán nói: “Xem ra lời đồn đều là giả. Họ nói tính khí của anh không thân thiện, cực kỳ có... có cá tính nữa chứ... Nhóm cảnh sát điều tra chúng tôi ai cũng rất nhát gan, cho nên các lãnh đạo mới cử tôi đến đây! Hai chúng ta cũng gần như đã từng giao tiếp rồi mà, ha ha ha...”

“Hừ!” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Anh nói năng cũng thật hàm súc, cứ nói thẳng ra là tổ trưởng của chúng tôi cực kỳ vô lý, kiêu căng tự đại, không phải là được rồi sao?”

“Không dám, không dám!” Vương Xán vội vàng lau mồ hôi cười làm lành: “Cảnh sát Triệu chính là tấm gương trong giới cảnh sát chúng ta, là tấm gương để mọi người học tập, là anh hùng mà mọi người luôn khen ngợi. Ừm, chuyện của anh ấy đã... đã sắp trở thành truyền kỳ trong giới cảnh sát cả nước chúng ta rồi!”

“Hừ, quỷ nịnh bợ!” Thôi Lệ Châu khinh thường.

“Thôi, cô lúc nào cũng thế!” Triệu Ngọc quát Thôi Lệ Châu một câu, sau đó mặt đầy tươi cười mà nói với Vương Xán: “Hì hì hì, Tiểu Vương à, cậu nói hơi quá rồi đấy. Cái gì mà ‘sắp trở thành’ hả? Chẳng lẽ bây giờ ông đây vẫn chưa phải là truyền kỳ của giới cảnh sát cả nước sao?”

Ặc...

Nghe lời này, Vương Xán và Thôi Lệ Châu cùng ngã quỵ...

Sau đó, trước khi vào phòng phẫu thuật, Triệu Ngọc đã kể lại quá trình cố gắng nỗ lực truy bắt Khương Khoa.

Đương nhiên, trong lúc kể, hắn phải bỏ tất cả đoạn dùng đạo cụ, chỉ nói mình anh dũng uy vũ như thế nào, quên hết sống chết như thế nào, ý chí kiên định và tâm tư tinh tế như thế nào...

Cho dù không thêm mắm thêm muối thì những việc mà Triệu Ngọc trải qua vẫn đủ để viết thành truyền thuyết rồi, giờ lại cộng thêm mắm muối nữa, Thôi Lệ Châu và Vương Xán nghe mà trong lòng rung động, lo âu sốt ruột...

Liên quan đến xe hút bùn, Triệu Ngọc chỉ có thể dùng may mắn để giải thích. Nói mã lực của chiếc xe kia nghịch thiên như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không tưởng tượng nổi...

Liên quan đến việc hắn đã một thân một mình dũng cảm chiến đấu với rất nhiều bọn cướp, hơn nữa còn tay không đấm chết một tên vạm vỡ hung hãn, hắn cũng chỉ có thể dùng trùng hợp để giải thích...

Còn chuyện hắn làm sao để đuổi kịp Khương Khoa thì hắn cũng dứt khoát không nói rõ, chỉ nói mình chịu đựng cơn đau đớn vì bị gãy xương, từng bước từng bước trượt trên giày patin để đuổi theo.

Nghe xong những chuyện này, chẳng những Vương Xán bội phục Triệu Ngọc sát đất mà ngay cả Thôi Lệ Châu cũng thật lòng khâm phục, ánh mắt lóe lên ánh sáng kính nể.

Đương nhiên, ngoài việc phải lập bản ghi chép lời khai ra, Triệu Ngọc cũng muốn thông qua Vương Xán để hiểu biết về tình hình mới nhất.

Liên quan đến vụ án cướp thuốc lá động trời lần này, nếu tính cả Khương Khoa thì trước mắt, cảnh sát đã bắt được tổng cộng sáu tên cướp. Trong đó có ba tên đã chết, theo thứ tự là Thôi Tiểu Long bị Triệu Ngọc bắn vỡ đầu, tài xế điều khiển bị xe bồn đụng văng ra, còn có lão Bân vạm vỡ bị hắn đấm chết.

Đương nhiên, vụ án liên quan đến nhiều mặt vô cùng lớn. Ngoài sáu người trên thì tất nhiên là Khương Khoa vẫn còn nhiều đồng bọn khác nữa. Cảnh sát đã căn cứ vào camera theo dõi và khẩu cung của tội phạm mà tích cực truy nã.

Ngoài ra, trong vụ án còn có nhiều người bị hại.

Trong đó, tài xế họ Lương của chiếc xe van màu xanh đậm bị bọn người Khương Khoa sát hại thê thảm, bị nhét vào bên dưới ghế sau xe van.

Còn nữa, bởi vì bọn người Khương Khoa bắn súng vào đám đông đang giành giật thuốc lá nên có nhiều người bị trúng đạn, sau đó còn bị chiếc xe hơi nghiền qua, gây ra hậu quả nghiêm trọng là hai người chết, tám người bị thương.

Ài!

Nhớ lại cảnh tượng giành giật cướp bóc thảm thiết kia, cả chuyện tài xế của chiếc BMW 740 và ông cụ chạy xe ba bánh kia bởi vì hóng hớt mà bị Khương Khoa đá bay, Triệu Ngọc đã thu được một bài học kinh nghiệm đẫm máu: tò mò hại chết mèo, sau này nên bớt hóng hớt đi!