Cuồng Thám

Chương 886: Chương 886





CÓ VẤN ĐỀ SAO?

Á!!!

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc bị một cơn ác mộng làm tỉnh giấc, giật mình ngồi bật dậy, thấy bốn phía chỉ một màu đen nhánh.

“Sếp, này này...” Thôi Lệ Châu nằm bên cạnh vội vàng mở đèn bàn: “Sao vậy? Anh mà cũng mơ thấy ác mộng à?”

Phù... phù...

Triệu Ngọc thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh, ánh đèn bàn chiếu xuống, ánh mắt hỗn loạn từ từ tập trung lại, nhưng hắn vẫn thất thần, không có tiêu cự...

“Tôi... phù... phù...” Triệu Ngọc lại thở hổn hển mấy hơi, lúc này mới dần dần ổn định lại.

“Được rồi, đừng ồn nữa... chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi...” Thấy sắc mặt Triệu Ngọc bất thường, Thôi Lệ Châu vội vàng chạy đến bên cạnh, bật đèn lớn của phòng bệnh lên.

Ánh đèn chiếu xuống, chỉ thấy sắc mặt Triệu Ngọc tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại, môi cũng nhợt nhạt, khô nứt.

“Nào nào nào...” Thôi Lệ Châu lập tức bưng một ly nước đến rồi nói: “Năm tiếng rồi, có thể uống chút nước nhưng mà không được nhiều quá đâu.”

“Phù phù...” Ánh mắt Triệu Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng trước mặt, hắn vẫn còn thở hổn hển, nhưng không nói lời nào.

Thì ra, vừa rồi hắn thật sự đã bị ác mộng đánh thức. Trong cơn ác mộng, hắn đã nhìn thấy Thôi Tiểu Long bị hắn bắn vỡ đầu, tài xế bị ngã chết, còn có tên vạm vỡ bị hắn đấm chết. Kỳ quái nhất chính là hắn vốn không biết tên tài xế kia trông như thế nào, nhưng trong cơn ác mộng, hắn lại có thể thấy rõ mặt hắn ta...

“Theo lời dặn của anh...” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi đã kể hết đầu đuôi câu chuyện cho nữ cảnh sát bạo lực, à... phó tổ trưởng Miêu rồi! Chị ta dặn tôi rằng cho dù muộn đến mức nào, chỉ cần anh tỉnh lại thì phải lập tức gọi điện thoại cho chị ta ngay! Nhưng mà... hình như anh tỉnh lại hơi muộn...”

“Phù phù...” Triệu Ngọc quay đầu nhìn Thôi Lệ Châu một cái, chỉ thấy búi tóc của cô nhóc rối bời, vẻ mặt khá mệt mỏi, rõ ràng đã trông hắn rất lâu.

Tích... Tích...

Trên bàn bên cạnh Thôi Lệ Châu có đặt máy đo điện tâm đồ, nhịp tim và mạch đập đều được hiển thị trên màn hình.

Triệu Ngọc theo thói quen nhìn xuống cổ tay, nhưng lại không thấy đồng hồ đeo tay đâu.

“Đây... ở đây này!” Thôi Lệ Châu vội vàng đưa đồng hồ đeo tay cho hắn: “Bây giờ đã hơn hai giờ đêm rồi, anh... tốt nhất vẫn nên gọi điện cho phó tổ trưởng Miêu đi...”

“À...” Triệu Ngọc khẽ há miệng, phát hiện mình miệng khô lưỡi đắng, vì vậy, hắn nhận lấy cốc nước mà Thôi Lệ Châu đưa rồi uống mấy hớp. Nhưng nước mát vẫn không thể xua tan đi sự mơ hồ của hắn.

“Cuộc phẫu thuật rất thành công, nhớ là tuyệt đối không được hoạt động mạnh đâu...” Thôi Lệ Châu chỉ vào chân phải đang được băng bó thạch cao của Triệu Ngọc: “Cuộc phẫu thuật được tiến hành tổng cộng hai tiếng rưỡi, vốn dĩ anh có thể tỉnh lại lúc mười hai giờ. Nhưng có lẽ do mệt nhọc quá nên anh vẫn ngủ đến bây giờ, tôi lại không dám đánh thức anh...”

Lúc nói chuyện, Thôi Lệ Châu nhận lấy cốc nước của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc thì nhân cơ hội đó bắt lấy tay cô ta rồi hỏi: “Thôi Tiểu Long... đã chết rồi sao?”

“Hả? Sao lại đột nhiên nhắc tới hắn ta vậy? Đúng thế, không phải anh đã bắn chết hắn ta sao?” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Yên tâm, cảnh sát địa phương đã chứng minh đúng là hắn ta rồi! Người chết đích thực là Thôi Tiểu Long, Thôi Tiểu Long cũng quả thực là đồng bọn của đạo tặc Khương Khoa.”

“À... à...” Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng buồn phiền, dùng một tay tháo hết tất cả kẹp của máy đo điện tâm đồ ra.

“Này, đừng làm loạn nữa, hơn nửa đêm rồi...” Thôi Lệ Châu lên tiếng ngăn cản, nhưng tay lại không dám làm gì, đành phải xoay người rút hết đầu cắm điện của máy đo điện tâm đồ ra, trong phòng bệnh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

“Sếp, không phải anh đang lo lắng sẽ gặp phải kiện tụng gì đấy chứ?” Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc là lạ, vội vàng nhỏ giọng khuyên giải, an ủi một câu: “Anh đừng lo, những tên đó không giống kẻ trộm như chúng tôi. Bọn chúng đều là những tên cướp hung hãn, vô cùng tàn bạo, tay còn có súng nữa. Anh đánh chết bọn chúng, không những là tự vệ mà còn vì dân trừ hại nữa. Đây đều là chức trách, mọi người cảm ơn anh còn không kịp nữa là!”

“À, còn nữa, anh không biết lúc anh làm phẫu thuật, thị trưởng và cục trưởng Diệu Danh đã đến đây khen anh không dứt miệng. Bọn họ còn nói, ngày mai quan to cấp tỉnh cũng sẽ đến thăm hỏi...”

Triệu Ngọc khẽ nuốt nước miếng. Vào giờ phút này, Thôi Lệ Châu nói mà hắn không nghe vào tai một câu nào, trong đầu vẫn còn đang nhớ lại cơn ác mộng của mình.

Trước kia, hắn không chỉ một lần mơ thấy ác mộng, nhưng cơn ác mộng lần này chắc chắn khiến hắn cảm ngộ rất sâu. Đương nhiên, về nguyên nhân thì trong lòng hắn hiểu rõ, là bởi vì mình đã thật sự giết người!

Tính cả hai kiếp, đừng thấy Triệu Ngọc dũng mãnh cuồng ngạo nhưng trước kia, hắn thật sự không hề làm hại đến tính mạng của ai cả. Cho dù kiếp trước bởi vì tội giết người mà bị thi án tử hình, nhưng người đó không hề chết trong tay hắn, hắn chỉ bị kẻ khác hãm hại...

Ài...

Mãi cho đến bây giờ, Triệu Ngọc mới hiểu ra tại sao sau khi Miêu Anh giết chết bọn Lý Tu ở động Kim Phật, cô lại phiền muộn, mất khống chế như thế!

Mặc dù những người đó đều là tội phạm tội ác tày trời, mặc dù mình đã đến bên bờ vực sống chết nên mới buộc lòng phải làm vậy. Nhưng sau khi giết người, bản thân mình vẫn khó thoát khỏi cảm giác tội lỗi...

Ài...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bắt đầu cố gắng nhớ lại, ban đầu làm sao mà Miêu Anh có thể hồi phục được từ cảm xúc suy sụp ấy?

À...

Nhớ ra rồi, sau đó vì lên giường với mình mới... Như vậy... nếu như lên giường có thể trị được bóng ma trong lòng, vậy thì... ừm...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà đưa mắt nhìn về phía Thôi Lệ Châu.

“Sếp này, hiện tại tôi đang vô cùng bái phục mình đấy...” Thôi Lệ Châu không phát hiện ra sự bất thường của Triệu Ngọc, vẫn nghiêm túc nói: “May mà lúc đầu, tôi không ‘lấy đá chọi đá’ với anh, anh thật đúng là mạnh nhất quả đất! Nhiều tên cướp hung hãn như vậy mà cũng không xử được anh, nếu lúc đầu tôi mà đối nghịch với anh thì chắc còn chết thảm hơn bọn chúng... hì hì hì...”

Thấy Thôi Lệ Châu cười đùa cợt nhả, Triệu Ngọc mới hoàn toàn định thần lại, lập tức búng mũi cô nhóc một cái, sau đó giơ hai ngón tay lên nói: “Hai chuyện: thứ nhất, đưa điện thoại di động cho tôi, tôi gọi lại cho Miêu Anh. Thứ hai, tôi đói rồi, kiếm thức ăn cho tôi đi.”

“Được...” Thôi Lệ Châu vội vàng đưa điện thoại của mình cho Triệu Ngọc rồi nói: “Điện thoại của anh bị hỏng rồi, vẫn đang được sửa. Có lẽ phải thay cái mới thôi, anh cứ dùng tạm của tôi đi. Bây giờ tôi sẽ đi mua chút đồ ăn vặt cho anh nhé, bảo đảm anh sẽ thích ngay...”

Nói xong, Thôi Lệ Châu vui vẻ rời khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng dáng cô ta, Triệu Ngọc bất giác cảm thấy vui vẻ và yên tâm.

Hắn thoáng ổn định lại tâm tình rồi mới nhấn số điện thoại của Miêu Anh.

Hiện tại mặc dù đã khuya nhưng Miêu Anh vẫn luôn chờ điện thoại của Triệu Ngọc. Cho nên khi vừa mới được kết nối, tiểu thư Miêu đã mắng Triệu Ngọc đến mức không ngóc đầu lên nổi, oán trách hắn tại sao không gọi lại sớm...



Sau đó, Triệu Ngọc cố gắng giải thích đầu đuôi nguyên do, nhân cơ hội kể lại vụ cướp cho cô nghe rõ ràng rành mạch...

“Không đúng!” Ai ngờ sau khi nghe xong, tiểu thư Miêu chẳng những không nguôi giận mà ngược lại còn buồn bực hỏi một câu: “Triệu Ngọc, anh hãy thành thật nói cho em biết, có phải anh đã sớm biết gì đó rồi không? Tại sao anh cứ khăng khăng muốn đi Diệu Danh? Tại sao những vụ án lớn như thế đều bị anh bắt được? Trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp đến thế được?”

“Anh nói xem, vua trộm Đào Hương hiếm thấy bị anh gặp phải đã đành!” Miêu Anh vỗ tay: “Nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà tên đạo tặc Khương Khoa cực phẩm cũng rơi vào tay anh. Vận may của một người tại sao có thể tốt đến vậy cơ chứ? Đúng là tức chết bản tiểu thư mà, anh nói xem... anh phải bồi thường cho em thế nào đây hả?”

“Hừ!” Triệu Ngọc ngang bướng hỏi ngược lại: “Nếu thật sự tức giận thì em hãy giận em đi, ai bảo em không chịu đến Diệu Danh với anh hả? Đáng đời em còn gì?”

“Anh! Ha ha ha...” Ai ngờ, nghe thấy lời này, Miêu Anh không tức giận mà lại cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ nữa: “Thấy anh vẫn nói năng vô lại như vậy là bản tiểu thư yên tâm rồi! Nếu anh đã được phẫu thuật thì nhân cơ hội này mà nghỉ ngơi cho khỏe đi! Đợi em phá được vụ án ác ma, em sẽ qua đó thăm anh ngay, ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em đấy! Ừm... còn nữa, nếu như nữ phi tặc kia không chăm sóc tốt được cho anh thì em sẽ bảo Tăng Khả qua đó...”

“Không cần đâu, chẳng qua anh chỉ bị thương ở chân mà thôi, chưa đến nỗi ấy đâu! Cho dù không có cô ta đi nữa, anh vẫn có thể tự lo được cho mình mà!” Triệu Ngọc nói xong, ánh mắt chợt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Được rồi em yêu, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính đi đã. Về vụ án ác ma, nhóm em đã điều tra thế nào rồi? Trương Tỉnh Như... có vấn đề gì không?”