Cuồng Thám

Chương 887: Chương 887





THU HOẠCH LỚN VÀ HAI TIN TỨC

“Ừm... Chuyện này hả...” Ai ngờ, vừa nhắc tới vụ án, Miêu Anh lại nói: “Sau khi bọn em đến Trường Phong thì vừa bắt đầu điều tra thời đi học của Trương Tỉnh Như, vừa điều tra tư liệu của những nạn nhân trong vụ án ác ma.”

“Tình hình có vẻ khó khăn, vì trường bưu chính mà Trương Tỉnh Như theo học đã đổi chủ mấy lần, tất cả tài liệu hồ sơ đều không thể tìm thấy.”

“Trường học ấy vốn thuộc Cục Bưu chính năm đó, quy mô nhỏ, vị trí cũng vô cùng hẻo lánh, ngay bên bờ sông Dạ của Trường Phong, bây giờ đã biến thành một trung tâm phúc lợi.”

“Bọn em tìm được người đại diện pháp lý của trường học năm đó, nhưng người này đã qua đời nhiều năm. Sau đó, bọn em lại tìm một người bạn học cùng Trương Tỉnh Như tại Trường Phong, nhưng người này lại không theo học đến lúc tốt nghiệp, nên không rõ tình hình của Trương Tỉnh Như lắm.”

“Có điều, người bạn học này đã cung cấp không ít tin tức của lớp khóa đó, bọn em vẫn đang điều tra từng người, mặc dù những người này bây giờ đang ở địa phương khác, nhưng bọn em sẽ cố gắng đi hỏi thăm một lượt!”

“Đúng rồi, còn có một việc nữa. Về vụ án ác ma Bắc Thiên năm đó, có hai nạn nhân chết ở Trường Phong, một người ở trong huyện, một người ở trong thành phố. Nạn nhân trong thành phố tên là Lôi Đình, giới tính nữ, cô ta là một học sinh của trường tài chính và kế toán.”

“Bọn em điều tra kĩ hơn thì trường tài chính và kế toán năm xưa chỉ cách trường học của Trương Tỉnh Như một bức tường, trung tâm phúc lợi bây giờ vốn được tạo thành từ cuộc sát nhập của hai trường học này!”

“À... Nói cách khác, có khả năng Trương Tỉnh Như và Lôi Đình quen biết nhau?” Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, nói: “Anh còn nhớ, thứ tự của Lôi Đình trong trình tự tử vong là gần giữa phải không? Hơn nữa cũng không phải nạn nhân nữ duy nhất của vụ án?”

“Đúng!” Miêu Anh trả lời: “Trong chín nạn nhân, Lôi Đình là người thứ ba, chỗ xảy ra chuyện là một tháp giếng nước bỏ hoang cách trường học chừng hai cây số. Thông qua xem xét hiện trường thì hẳn là cô ta đã từ nhảy từ trên tháp xuống. Có điều... Cô ta không tử vong ngay tại chỗ mà sau khi được đưa đến bệnh viện, cấp cứu không hiệu quả mà chết.”

“Anh còn nhớ... Lúc nhóm Kim Chấn Bang điều tra...” Triệu Ngọc nói: “Có người đã từng nói, lúc Lôi Đình chưa tử vong, sắc mặt cô ta trắng bệch, trên khuôn mặt luôn lộ ra biểu cảm hoảng sợ, căng thẳng, cho nên bọn họ hoài nghi... hẳn là Lôi Đình nhìn thấy thứ gì đó rất khủng khiếp...”

“Phải!” Miêu Anh do dự một chút, nói: “Anh yêu à, chúng ta đã hai ngày hai đêm không chợp mắt rồi, vụ án hẳn là có đầu mối để điều tra, nhưng mà... thời gian thì... Em lo lắng chúng ta không tìm ra chứng cứ trước khi Hàn Khoan được phóng thích...”

“Không sao, em đừng suy nghĩ quá nhiều!” Triệu Ngọc khuyên giải, an ủi: “Cho dù Hàn Khoan có ra ngoài cũng không thể chạy thoát được đâu! Chúng ta chỉ cần yên tâm điều tra vụ án là được! Không cần gây áp lực quá lớn cho mình, nếu vụ án này dễ điều tra thì đã không trở thành một trong năm vụ án lớn chưa được giải quyết rồi. Cho nên, chúng ta phải chú ý sức khỏe của mình, nhanh chóng nghỉ ngơi, không có tinh lực và thể lực sung túc thì càng không làm được...”

“Được rồi.” Miêu Anh nghe khuyên thì đồng ý: “Anh cũng phải dưỡng thương cho đàng hoàng, chờ thẩm vấn xong, đừng quên nói cho em một vài chuyện về đạo tặc Khương Khoa đấy!”

“Được... Vậy... Ngủ ngon nhé... Chụt...” Hai người hôn cách khoảng không một cái, rồi mới tắt điện thoại.

Đêm dài yên tĩnh, sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc chợt nhận ra mình chìm trong sự yên tĩnh hiếm thấy.

Hắn xoay người sờ thạch cao trên đùi, trong lòng lại nhanh chóng nghĩ đến chuyện khác: Chân của mình chừng ba tháng nữa mới có thể đi lại, đúng là quá khó chịu, không biết trong các đạo cụ của hệ thống, có thứ nào thích hợp để giúp mình nhanh chóng phục hồi như cũ không.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng mở hệ thống ra xem xét. Ai ngờ, hắn vừa mới nhìn thấy giao diện hệ thống thì bất thình lình bị độ hoàn thành đang biểu hiện ở chính giữa làm chấn động!

Hai chữ “Khôn Cấn” ở chỗ đó đã biến mất, bất ngờ biến thành “213%”.

Mẹ nó... hai trăm mười ba phần trăm hả!?

Chuyện này... Chuyện này chuyện này chuyện này...

Triệu Ngọc hoàn toàn sợ ngây người, nếu như máy đo điện tâm đồ còn chưa tắt thì đoán chừng lúc này đã reo chuông cảnh báo rồi.

Sao mà... lại cao như vậy?

À...

Đạo tặc Khương Khoa hả! Xem ra, trọng lượng của tên này rất ghê gớm đây! Nhớ hồi trước, mình chỉ có lúc phá vụ án thi thể nữ không đầu mới đó độ hoàn thành siêu cao là hai trăm lẻ hai phần trăm, thật không ngờ đến hôm nay bắt được đạo tặc Khương Khoa, vậy mà lại phá kỷ lục!

Có điều, nếu nghĩ lại thì Triệu Ngọc dường như đã hiểu ra mấy phần. Nhớ hồi phá vụ án thi thể nữ không đầu, mặc dù cấp bậc của vụ án rất cao, nhưng dù sao toàn bộ quá trình truy bắt hung thủ không hề hung hiểm như hôm nay. Nhớ lại lúc mình mở xe hút bùn đại chiến với xe bồn, không phải là mạng sống đã gặp nguy hiểm như nghìn cân treo sợi tóc sao?

Ồ...

Chẳng những độ hoàn thành siêu cao, Triệu Ngọc còn nhanh chóng nhìn thấy điểm tích lũy Kỳ Ngộ hôm nay cũng có đột phá, trước đó chỉ mới hơn sáu trăm điểm, giờ đã bất thình lình tăng lên hơn hai nghìn bốn trăm điểm, cột điểm tích lũy cũng biến thành 2400/8000.

Hóa ra, mặc dù hôm nay hắn không đi đến chỗ phó bản Kỳ Ngộ xảy ra, nhưng hệ thống vẫn tính vụ cướp bóc đó cho hắn.

Bởi vậy, Triệu Ngọc cũng nghĩ ra một chuyện khác. Phó bản Kỳ Ngộ hôm nay vốn chỉ đến giếng nước vận chuyển tang vật kia, ý của hệ thống có thể là muốn mình phát hiện cách Khương Khoa cướp bóc mà thôi, chứ không yêu cầu hắn nhất định phải bắt được tội phạm.

Nhưng mà, trùng hợp đến không thể trùng hợp hơn là Triệu Ngọc lại đụng phải Khương Khoa sớm hơn, chẳng những dũng mãnh phi thường làm kế hoạch của bọn chúng bị thất bại, đồng thời còn tự tay bắt được Khương Khoa.

Cho nên, hệ thống vẫn tính điểm tích lũy Kỳ Ngộ cho Triệu Ngọc.

Ha ha... Đương nhiên Triệu Ngọc hết sức vui mừng, trong lòng thầm nói, cám ơn đại ca nhé, có số điểm tích lũy này thì sau này có thể chơi cường hóa đạo cụ rồi.

Xem xong mọi thứ, đương nhiên còn có một niềm vui bất ngờ khác đang chờ Triệu Ngọc, đó là đạo cụ ban thưởng của hôm nay.

Giờ phút này, giao diện đạo cụ chẳng những không ngừng sáng lên, hơn nữa còn có một chữ số Ả Rập có vẻ như là “18”. Triệu Ngọc vừa nhìn là hiểu, độ hoàn thành siêu cao lần này đã mang đến cho hắn mười tám món đạo cụ - một gói quà to chưa từng có!

Trời ạ... Đậu xanh rau má, đúng là thu hoạch lớn rồi...

Hắn mở ra xem, quả nhiên là rực rỡ muôn màu, hắn chỉ một hơi đã đạt được mười tám đạo cụ, trông vô cùng hoa mắt. Ngoại trừ đạo cụ cực phẩm như quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình là không có, còn các đạo cụ cấp bậc khác đều được phát không ít.

Trong đó, hầu hết đều là thứ đã từng mở ra trước kia, nhưng cũng có mấy thứ chỉ mới mở ra lần đầu, ví dụ như máy nhận diện khuôn mặt có thể nhanh chóng phân biệt khuôn mặt mọi người; camera phục chế có thể nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống camera giám sát; còn có máy thăm dò vạn năng có thể tùy ý kéo dài, xem xét tình hình quân địch vân vân... .

Thật tốt quá...

Triệu Ngọc gần như chảy nước miếng, bắt đầu tìm kiếm đạo cụ có thể chữa trị chân mình...

Ai ngờ, đúng lúc này, Thôi Lệ Châu xách túi đồ ăn đi vào phòng bệnh, đi cùng với cô ta là anh cảnh sát Vương Xán đẹp trai.

“Tôi hỏi bác sĩ rồi, cháo vừng đen thêm táo đỏ, bổ máu bổ khí... Chỉ có loại này là thích hợp với anh nhất!” Thôi Lệ Châu vừa nói vừa mở túi ra, bắt đầu lấy cháo cho Triệu Ngọc.

“Ủa? Tiểu Vương, đã trễ thế này rồi, sao cậu còn tới đây?” Triệu Ngọc nhìn thấy Vương Xán, đương nhiên phải chào hỏi.

“Cảnh sát Vương vẫn luôn gác cửa cho anh đấy! Người ta vốn không hề đi...” Thôi Lệ Châu nói.

“À...” Triệu Ngọc đưa tay ra nói với Vương Xán: “Được rồi, tôi thấy cậu cốt cách đặc biệt, có thể cân nhắc thu cậu làm đồ đệ được đó...”

Lạch cạch...

Thôi Lệ Châu suýt nữa thì đánh vỡ bát, nhanh chóng quay đầu trách cứ: “Sếp ơi, anh nghĩ gì thế? Người ta trông anh cả đêm là do nhận được mệnh lệnh, đây là chức trách của người ta, anh nghĩ kiểu gì thế? Còn thu đồ đệ? Có thấy xấu hổ không?”

“Ôi chao, vậy thì tốt quá!” Tiểu Vương ngu ngơ cười nói: “Có thể bái cảnh sát Triệu làm thầy là một vinh quang lớn đấy!”

“Cậu thấy thế nào?” Triệu Ngọc đắc ý cười to.

Tiểu Vương cười xòa vài tiếng rồi mới đi đến trước mặt Triệu Ngọc, khom người nói: “Cảnh sát Triệu, tôi mạo muội đến quấy rầy anh là bởi vì... Ừm... vừa rồi tôi đã nhận được tin tức bên phía Cục Cảnh sát, có hai tin tức, tất cả đều liên quan tới anh!”

“Ồ? Liên quan tới tôi?” Triệu Ngọc hiếu kỳ.

“Đúng vậy!” Tiểu Vương nghiêm túc nói: “Thứ nhất, đạo tặc Khương Khoa chết sống không chịu cung khai, tranh cãi tới cùng, đòi gặp anh cho bằng được! Thứ hai, chúng tôi điều tra được một tin tức từ nguồn đáng tin cậy là hơn chục năm trước, Khương Khoa đã đi học ở Diệu Danh, là bạn học với Thôi Tiểu Long bị bắn chết kia, hơn nữa còn ở cùng một ký túc xá!”

Lạch cạch... Kết quả, nghe đến lời này, Thôi Lệ Châu vẫn đánh rơi bát xuống đất...