Cuồng Thám

Chương 897: Chương 897





Ỷ VÀO THÂN PHẬN, NGẠO MẠN MỘT LẦN

“Thầy Lang?” Nghe thấy câu hỏi của Thôi Lệ Châu, Lý Nghiên vội vàng hồi tưởng lại rồi nói. “Thầy Lang đã về hưu rồi, lúc nghỉ hưu vừa đúng năm mươi tuổi... Ừm... Hai vợ chồng thầy Lang đều là người Bắc Thiên, vợ của thầy Lang làm ở trường Diệu Danh, chắc là một giáo viên trung học. Lúc đó đã nghỉ hưu được hơn hai năm, sớm đã quay về Bắc Thiên rồi. Vì thế, thầy Lang mới nghỉ hưu sớm, sau đó quay trở về tìm vợ...”

“Ừm... Để tôi nhớ lại xem... là ai nhỉ? Dù sao không phải là em trai của thầy Lang thì là em trai của vợ thầy, tóm lại, là một người em trai mở công ty bán thiết bị dạy học, sau đó kéo hai vợ chồng này cùng góp cổ phần.”

“Vào thời điểm đó, bởi vì công ty vừa mới vào bước đầu thành lập nên rất cần nhân sự, nên thầy Lang đã chọn một vài sinh viên phù hợp ở trường chúng tôi đến để hỗ trợ.”

“Thầy Lang là một người có tình có nghĩa, đối xử với mọi người rất chân thành, chúng tôi cảm thấy vừa kiếm được tiền, lại vừa gần nhà nên liền đi theo thầy ấy!” Lý Nghiên nhớ lại. “Tuy rằng tôi làm việc chưa đến nửa tháng đã đi nhưng thầy Lang vẫn trả tôi tiền công như một tháng, thầy ấy đúng là người tốt! Nhưng tiếc là... Ài...”

“Làm sao vậy? Có gì đáng tiếc?” Thôi Lệ Châu cảm thấy bất thường, vội vàng hỏi.

“Vừa qua Tết Âm lịch năm ấy, chúng tôi liền nhận được tin dữ, thầy Lang đột nhiên nhiễm bệnh nặng, không may đã qua đời rồi!” Nói đến đây, Lý Nghiên có vẻ rất đau lòng, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Hả?

Nhóm Triệu Ngọc bỗng nhiên kinh hãi, vừa qua Tết Âm lịch chẳng phải cũng trùng khớp với lúc vụ án ác ma kết thúc?

“Chết như thế nào?” Thôi Lệ Châu vội giục giã. “Chẳng lẽ... là SARS?”

“Không! Không phải!” Lý Nghiên nói. “Lúc đầu cũng tôi cũng tưởng là do dịch SARS! Nhưng lúc thầy Lang nhiễm bệnh thì dịch SARS đã tới giai đoạn cuối. Về sau, lúc chúng tôi đến phúng viếng mới biết được thì ra thầy Lang bị viêm não cấp tính. Từ lúc phát bệnh đến lúc qua đời quá nhanh nên mọi người đều không kịp trở tay...”

“À... Vậy...” Sau khi nhận được gợi ý của Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu vội vàng hỏi. “Vậy trước khi thầy Lang nhiễm bệnh thì tình hình sức khỏe thế nào?”

“Ừm... thường ngày thì sức khỏe của thầy ấy vẫn rất tốt!” Lý Nghiên nhớ lại. “Hồi còn ở trường học, lúc bê nước lên tầng bốn, thầy chưa bao giờ phải nhờ sinh viên, đều là tự mình bê! Sau khi đến Bắc Thiên, xương cốt vẫn còn chắc khỏe, thân thể vẫn cường tráng, lúc ấy thầy ấy mới năm mươi tuổi mà thôi. Nếu như sức khỏe có vấn đề thì đã không hợp tác làm ăn với người khác rồi!”

“Vậy... nói như thế...” Thôi Lệ Châu nghĩ ngợi rồi lại hỏi. “Lúc ở Bắc Thiên, thầy Lang có thường xuyên đi ra ngoài làm việc không?”

“Đương nhiên, em trai của thầy ấy rất biết cách kinh doanh, dù công ty vừa mới thành lập nhưng tình hình kinh doanh thực sự rất tốt!” Lý Nghiên trả lời. “Có đôi khi nhân sự không đủ, thầy Lang sẽ tự mình đi giao hàng hoặc là bảo hành!”

“Ồ... Vậy... Thầy Lang và Hàn Khoan có mối quan hệ như thế nào?”

“Ừm… Chắc là khá tốt?” Lý Nghiên nhớ lại: “Người có thể được thầy Lang nhìn trúng chắc chắn đều là người được thầy ấy công nhận nhất. Nếu quan hệ không tốt thì cũng đâu thể đi theo tới đó? Có điều... tuy rằng Hàn Khoan ít nói nhưng lại rất thông minh, có rất nhiều thứ chỉ cần học qua là biết, nhanh hơn chúng tôi nhiều!”

Sau đó, Thôi Lệ Châu lại hỏi một vài vấn đề liên quan rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Nghiên.

Triệu Ngọc vội vã bảo Thôi Lệ Châu gửi những tin tức vừa nhận được cho Miêu Anh để bọn họ tập trung điều tra xem sao.

Đợi Thôi Lệ Châu nói xong, lúc đặt điện thoại xuống, không khí im lặng liền bao trùm phòng bệnh. Một lúc sau, Vương Xán mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, báo cáo với Triệu Ngọc. “Cảnh sát Triệu, Cục Cảnh sát ở các nơi đã gửi tin tức, tại thành phố nơi ba người đàn ông kia sống không có dấu hiệu nào của vụ án ác ma... những người bạn cùng lớp này của Hàn Khoan cơ bản đã có thể loại bỏ hiềm nghi rồi!”

“Cho nên...” Lúc này, Thôi Lệ Châu mới không nhịn được chỉ chỉ vào ba chữ “Lang Hướng Dương” trên tấm bảng trắng. “Người này, hiện tại mới là đối tượng tình nghi lớn nhất của chúng ta! Đáng tiếc là... người này đã chết rồi! Vụ án ác ma năm đó thực sự là do ông ta làm sao?”

Phù...

Triệu Ngọc thở mạnh ra một hơi theo thói quen, dựa vào trực giác thì hắn vẫn cảm thấy Lang Hướng Dương không giống hung thủ của vụ án ác ma cho lắm. Nhưng mà tất cả các manh mối đều chỉ vào Lang Hướng Dương, vì vậy không thể nói là ông ta không có hiềm nghi! Tuyến đường, thời gian, kể cả động cơ dường như đều hoàn toàn trùng khớp với vụ án ác ma.

Vậy... hung thủ của vụ án ác ma thực sự là ông ta sao?

Lúc ở Diệu Danh, ông ta không quen nhìn Lão Qua bắt nạt Hàn Khoan nên mới giết Lão Qua! Sau đó, bởi vì đồng cảm với Hàn Khoan nên mới đưa gã về Bắc Thiên cùng kiếm tiền! Hành động giết chết Lão Qua khiến ông ta bị nghiện, cho nên sau khi quay lại Bắc Thiên, sự tình càng trở nên không thể cứu vãn được nữa, ông ta mới phạm vào vụ án ác ma tày đình! Sau đó, bệnh nặng đột ngột cướp đi sinh mạng ông ta vì thế vụ án ác ma cũng ngừng lại...

Sự thực năm đó... là như thế này sao?

Ài!

Vụ án ác ma à vụ án ác ma...

Triệu Ngọc không nhịn được lắc đầu thở dài, vụ án này không hổ danh là một trong những vụ trọng án chưa được giải quyết! Hiện tại, bọn họ đã tìm được nhiều manh mối như vậy rồi, nhưng càng điều tra lại càng loạn, càng ngày càng không rõ phương hướng!

Chân tướng của vụ án ác ma... rốt cuộc là cái gì?

Bởi vì sáng sớm đã ăn quá no nên tới trưa rồi, Triệu Ngọc không ăn cơm mà vẫn chỉ ngồi nhìn tấm bảng trắng để phân tích vụ án. Tối hôm qua bận bịu suốt cả đêm, Thôi Lệ Châu không chịu đựng được nữa nên đã nằm úp sấp bên cạnh giường bệnh để ngủ... Vương Xán cũng dựa vào sô pha mà ngáy khò khò...

Triệu Ngọc nghiêm túc xem lại vụ án từ đầu tới cuối một lần nữa, hắn phát hiện vụ án này liên quan tới rất nhiều nhân vật, không chỉ vậy mà còn liên quan tới nhiều vụ án khác, ví dụ như vụ án Hàn Khoan giết vợ, vụ án đạo tặc Khương Khoa, v.v... manh mối vô cùng phức tạp.

Nhưng mà nếu phân tích cẩn thận thì thực ra, rất nhiều thứ có thể loại bỏ! Vụ án đã điều tra tới giờ phút quan trọng, hắn nhất định phải tìm ra trọng điểm, phải lần theo manh mối chính để điều tra tiếp mới được.

Vậy... đâu mới thực sự là trọng điểm đây?

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bắt đầu thử rút gọn các manh mối, sau đó giới hạn lại trọng điểm, tóm gọn tất cả những manh mối liên quan đến vụ án ác ma, muốn từ đó tìm được một tia sáng...

Nhưng mà mỗi khi hắn rút gọn các manh mối thì lại nhanh chóng dẫn tới một đầu mối mới.

Ví dụ như trong chuyện Trương Tỉnh Như, cuộc điều tra đã chứng minh Trương Tỉnh Như không có quan hệ nào với vụ án ác ma. Nhưng mà... hình vẽ vụ án ác ma trên tài liệu của cô ta từ đâu mà có? Trình duyệt web trên máy tính của cô ta tại sao lại xuất hiện nhiều tin tức liên quan đến vụ án ác ma?

Có phải giống như suy đoán của hắn trước đây, bởi vì Trương Tỉnh Như phát hiện ra bí mật của Hàn Khoan và vụ án ác ma nên mới bị Hàn Khoan giết người diệt khẩu? Nhưng mà... nếu Hàn Khoan không phải là hung thủ vụ án ác ma thì cần gì phải giết người diệt khẩu chứ?

Còn nữa, đến tận hôm nay vẫn chưa có ai đoán được phương thức gây án của vụ án ác ma. Bất kể là hiện trường vụ án hay là trên thi thể nạn nhân, cảnh sát đều không thu được bằng chứng có giá trị hay manh mối nào, cho đến cuối cùng, thậm chí là tự sát hay là bị sát hại cũng không rõ.

Như vậy... Nếu tất cả các nạn nhân trong vụ án ác ma đều là bị giết hại, thì rốt cuộc hung thủ đã sử dụng phương pháp gì để giết người?

Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt đã gần đến năm giờ chiều, Triệu Ngọc nhìn nhìn đồng hồ, lúc này mới nhận ra hắn đã gặp phải một vấn đề nan giải.

Thì ra, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay của hắn báo là sáu giờ tối, nhìn thời gian thì sắp đến rồi. Hơn nữa, dựa theo bản đồ thì vị trí phó bản Kỳ Ngộ hôm nay và vị trí hiện tại của hắn cách nhau khá xa. Nếu hắn mà không đi thì chỉ sợ sẽ không kịp!

Nhưng mà...

Nếu là ngày thường, hắn có thể tùy tiện lấy cớ, sau đó tự mình lái xe đi. Nhưng mà hôm nay rõ ràng không thể làm như vậy được, chân phải của hắn đã bị bó bột, đi ra đi vào đều phải dựa vào xe lăn. Nếu không có người khác trợ giúp thì hắn căn bản không thể nào đi đến địa điểm xảy ra phó bản Kỳ Ngộ được.

Nhưng... nếu để Vương Xán và Thôi Lệ Châu đưa hắn đi, vậy thì hắn nên giải thích như thế nào? Chuyện về phó bản Kỳ Ngộ, cho dù hắn muốn nói rõ, cũng sẽ không có ai tin tưởng hắn.

Làm sao bây giờ?

Thấy từng giây từng phút trôi qua, Triệu Ngọc lại càng sốt ruột. Hiện tại, phó bản Kỳ Ngộ càng ngày càng quan trọng, cho dù là không có manh mối mới của vụ án thì hắn cũng tuyệt đối không thể bỏ qua được!

Ừm...

Hay là... hay là... Triệu Ngọc nhìn kĩ vị trí phó bản Kỳ Ngộ, trong lòng im lặng thở dài, xem ra, hắn chỉ có thể lợi dụng thân phận của mình để ngạo mạn một lần mới được!