Cách thời gian phó bản Kỳ Ngộ xảy ra còn ba mươi phút, Triệu Ngọc đã mặc quần áo tươm tất ngồi trên xe cảnh sát, Vương Xán lái xe, Thôi Lệ Châu làm trợ lý.
“Cảnh sát Triệu, tôi không rõ, đám người Khương Khoa đều đã bị bắt rồi, vì sao anh còn muốn tới hiện trường vụ án làm gì?” Vương Xán vừa khởi động xe, vừa cảm thấy khó hiểu mà hỏi.
“Đúng đấy...” Thôi Lệ Châu cũng cắn môi nghi hoặc. “Vụ án Khương Khoa rõ ràng không có liên quan gì đến vụ án ác ma, vì sao còn phải tốn hơi sức đi điều tra hắn ta nữa?”
“Hơn nữa...” Vương Xán quan tâm hỏi. “Anh cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào! Tôi phái người tới đó quay video trực tiếp cho anh không phải là được rồi sao? Anh đâu cần phải tự mình tới đó!”
“Hai người đừng nhiều lời nữa có được không?” Triệu Ngọc ỷ vào thân phận mà lên mặt. “Thần thám không phải là do ngày một ngày hai mà luyện thành, tôi phải tìm hiểu, phân tích rõ ràng từng mắt xích một mới được! Lúc điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, tôi phá được là do chú trọng tới chi tiết nên mới...”
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì di động đã vang lên.
Bởi vì lúc bắt Khương Khoa, Triệu Ngọc bị điện giật, điện thoại của hắn bị hỏng nặng. Nhưng nhờ kỹ thuật viên ở đây sửa gấp suốt đêm, cuối cùng cũng sửa được. Tuy rằng thay mới rất nhiều linh kiện nhưng nội dung quan trọng trong di động không bị mất, thậm chí ngay cả nhạc chuông cũng không thay đổi.
“A lô...” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Miêu Anh vang lên rõ ràng. “Tổ trưởng, đã tra được rồi! Là em trai của Lang Hướng Dương, là em họ, không phải em ruột!”
“Hả? Cái gì?” Lời nói của Miêu Anh không đầu không đuôi, Triệu Ngọc nghe mà không hiểu.
“Vợ chồng Lang Hướng Dương năm đó góp cổ phần, hùn vốn mở công ty bán trang thiết bị dạy học cùng một người tên là Lang Hướng Tiền, ông ta là em họ của Lang Hướng Dương!”
“À...” Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu.
“Chắc là anh có thể không tưởng tượng nổi đâu, công ty nhỏ năm đó hiện tại chẳng những không đóng cửa, hơn nữa đã mở rộng quy mô, trở thành công ty cổ phần rồi!” Miêu Anh nói luôn. “Hiện tại, Lang Hướng Tiền là chủ tịch công ty. Họ sản xuất và kinh doanh thiết bị giảng dạy cũng như phần mềm giảng dạy, v.v… việc kinh doanh đã mở rộng khắp cả nước!”
“Ồ... vậy...” Triệu Ngọc cân nhắc nói. “Liệu Lang Hướng Tiền có biết chút gì đó hay không...”
“Em đã điều tra dựa theo suy nghĩ của anh đấy!” Miêu Anh nói. “Em vừa nói chuyện với Lang Hướng Tiền, ông ta nói quả thật Lang Hướng Dương chết do viêm não cấp tính. Bởi vì triệu chứng ban đầu của viêm não tương tự như bị nhiễm SARS, nên bệnh viện đã xử lý kiểu cách ly Lang Hướng Dương giống như với các trường hợp nhiễm SARS khác, vì thế nên đã lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất!”
“Vì lẽ đó, nhà họ Lang đã kiện bệnh viện ra tòa, sau đó qua rất nhiều lần hòa giải, bệnh viện đã bồi thường hai trăm nghìn!” Miêu Anh nói. “Em vừa mới tính toán thời gian, lúc Lang Hướng Dương nằm viện cũng là lúc xảy ra vụ án ác ma cuối cùng ở Bắc Thiên. Vì thế, chúng ta vẫn không thể loại bỏ hiềm nghi về ông ta được!”
“Vậy... có thể hỏi về cuộc sống hàng ngày của Lang Hướng Dương không?” Triệu Ngọc đưa ra ý kiến. “Xem có trùng khớp với thời gian, địa điểm xảy ra vụ án ác ma không?”
“Tổ trưởng...” Miêu Anh im lặng một chút rồi mới nói. “Không được... vẫn nên xin lệnh điều tra đi! Lang Hướng Tiền nói, lúc Lang Hướng Dương dự định nghỉ hưu, hai vợ chồng ông ta đã mua một căn nhà cao tầng có ba phòng ở, một phòng khách ở Bắc Thiên. Sau khi Lang Hướng Dương qua đời, vợ ông ta vẫn sống một mình ở đó. Vì thế những đồ đạc của Lang Hướng Dương hẳn là vẫn còn được giữ lại đấy!”
“Lang Hướng Dương chết quá nhanh nên nếu ông ta thực sự là hung thủ vụ án ác ma thì chắc chắn sẽ lưu lại một ít dấu vết nào đó!” Miêu Anh vô cùng nghiêm túc nói. “Đã đến lúc này rồi, thay vì mất công điều tra cuộc sống hàng ngày của ông ta, chi bằng nói toạc ra thì tốt hơn! Nếu chúng ta hoài nghi nhầm đối tượng thì cũng có thể kịp thời sửa chữa, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa!”
“Ừm...” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh nói rất có lý, vì thế lập tức gật đầu. “Được rồi, anh sẽ gọi điện cho cho trợ lý Trần để xin lệnh điều tra. Có điều... chúng ta mới chỉ là hoài nghi mà thôi, lúc điều tra, tốt nhất em nên tự mình chỉ huy, cố gắng giải thích với bà lão!”
“Ồ?” Miêu Anh ngạc nhiên, khó tin hỏi ngược lại. “Triệu Ngọc, đây là lời anh nói sao? Từ lúc nào mà anh cũng biết suy nghĩ cho người khác thế?”
“Ừm... anh vẫn là người chính trực lương thiện mà!” Triệu Ngọc không làm ra vẻ chút nào.
“Được rồi, yên tâm đi!” Miêu Anh cười. “Em sẽ có chừng mực, đợi anh hồi âm đấy, nhanh chút nhé...”
Tắt điện thoại, Triệu Ngọc lại vội vã gọi điện thoại cho Trần Trác, muốn anh ta xin lệnh điều tra. Dù sao tổ điều tra đặc biệt có đặc quyền mà những đội cảnh sát bình thường khác không có, chưa đến năm phút đồng hồ, Trần Trác đã lo liệu xong chuyện này.
Sau khi có lệnh điều tra, đám người Miêu Anh liền tới nhà của Lang Hướng Dương.
Lúc này, Vương Xán đang lái xe có vẻ hơi lo lắng. Cậu ta tăng ga, lái đến chỗ Khương Khoa cướp thuốc lá ngày hôm qua.
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn bản đồ trên điện thoại, vừa chỉ đường cho Vương Xán vừa nhắc nhở. “Không cần... không cần phải lái xe nhanh như vậy đâu...”
“Không được đâu!” Vương Xán căn bản không hiểu ý định của Triệu Ngọc lo lắng nói. “Nếu không nhanh đến hiện trường thì trời sẽ tối mất! Cảnh sát Triệu, vì sao anh không nói sớm một chút chứ...”
“Hừm...” Triệu Ngọc vội ra lệnh. “Bảo cậu chạy chậm một chút thì cậu cứ chạy chậm đi, nói thật cho cậu biết, tôi vốn muốn chờ trời tối đấy!”
“Hả?” Lúc này, Vương Xán mới giảm bớt tốc độ, ngạc nhiên hỏi. “Tôi... tôi không hiểu, vì sao phải đợi chờ tối, chẳng lẽ... anh cho rằng chúng ta đã bỏ sót thứ gì sao?”
“Ha ha...” Triệu Ngọc rung đùi đắc ý, giả vờ ngầu mà nói. “Thiên cơ không thể tiết lộ, cậu cứ tập trung lái xe đi!”
“Ồ...” Vương Xán đúng là bị Triệu Ngọc hù dọa, nhất thời cảm giác hình tượng Triệu Ngọc càng cao lớn càng thần bí.
Nhưng mà, loại hình tượng cao lớn thần bí này chỉ duy trì khoảng năm phút đồng hồ, đã bị Triêu Ngọc tự tay đập vỡ.
Lúc xe cảnh sát đi qua một con phố buôn bán, Triệu Ngọc đột nhiên ôm bụng nói. “Ôi chao... không ngờ đã gần sáu giờ tối rồi, chẳng lẽ hai người quên mất trưa nay, tôi không ăn gì à?”
“Hả?” Vương Xán sửng sốt, lại giảm tốc độ xe.
“Sếp, anh làm cái gì đấy?” Thôi Lệ Châu cũng mù mờ không hiểu ra sao. “Không phải anh nói muốn tới hiện trường nơi xảy ra vụ cướp sao? Nếu bây giờ chúng ta tới đó thì trời vừa tối! Thế này đi, nếu anh đói thì tôi mua cho anh chút đồ ăn mang theo nhé!”
“Cái gì? Đồ mang đi?” Triệu Ngọc bĩu môi nói. “Cả ngày tôi đã ăn đồ hộp rồi mà? Tốt xấu gì thì tôi đây cũng là tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, đâu thể lúc nào cũng bị đối xử thế này được?” Nói xong, hắn vỗ bả vai Vương Xán. “Nhanh lên, tìm nhà hàng nào đó đi! Cùng lắm thì ông đây mời khách!”
“Chuyện này... được... được” Thấy Triệu Ngọc như vậy, Vương Xán đương nhiên không thể phản bác, nhanh chóng lái xe rẽ vào bên phải con phố, sau đó bắt đầu tìm kiếm nhà hàng.
“Hả? Lẩu...” Thôi Lệ Châu chỉ chỉ nhà hàng ngay đầu phố, hưng phấn nói. “Lâu lắm rồi không ăn lẩu dê!”
“Dê cái đầu cô ý?” Triệu Ngọc quát: “Không thấy chân tôi đã như thế nào rồi à? Bác sĩ bảo tôi phải kiêng thịt dê đấy!”
“À...” Thôi Lệ Châu rụt cổ lại, không nhắc lại nữa.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, Triệu Ngọc nhìn vị trí chính xác trên di động, sau đó chỉ vào một nhà hàng mà nói: “Được rồi, được rồi, ăn ở nhà hàng này đi!”
Mọi người nhìn theo phía tay Triệu Ngọc chỉ thì lại nhìn thấy biển nhà hàng ghi rõ ba chữ to đùng: “Lẩu dê!”
Mẹ kiếp...
Mặt Triệu Ngọc lập tức đen như than, quạ đen cạc cạc bay qua đầu! Hắn lẩm bẩm, lại chơi tôi nữa à? Đường đường một nhà hàng lớn như vậy, đặt tên là gì không đặt, sao lại đặt là “Lẩu dê”?
“Sếp...” Thôi Lệ Châu tức giận đến nỗi thở phì phò. “Có phải bác sĩ kê sai thuốc cho anh rồi không? Rốt cuộc anh có ý gì hả? Không phải anh nói anh không thể ăn thịt dê sao?”
“Ha ha... ha ha...” Triệu Ngọc cười khổ giải thích. “Chẳng phải là do cô lôi kéo tôi, khiến tôi đột nhiên nhớ tới đã lâu rồi, tôi cũng chưa ăn lẩu thịt dê à? Không thể ăn lẩu thịt dê nhưng tôi vẫn có thể ăn một ít thịt bò mà... ha ha...”
“Ừm... tổ trưởng Triệu...” Lúc này, Vương Xán đỗ xe xong rồi mới nói. “Tôi đã ăn ở nhà hàng này rồi, trong nhà hàng này chỉ có lẩu thịt dê, không có thịt bò đâu...”
“Mẹ nó, khốn kiếp, không nói lời nào sẽ chết à?” Triêu Ngọc đột nhiên tức giận. “Tôi... tôi chỉ ăn rau thôi! Ăn rau còn không được sao?”
Hóa ra, Triệu Ngọc nói muốn đến hiện trường vụ cướp Khương Khoa là giả, đến nhà hàng “Lẩu dê” mới là thật. Dựa vào định vị trên hệ thống, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ xảy ra bên trong nhà hàng này.
Triệu Ngọc thật sự không nghĩ ra cách nào khác để tới được đây, hắn cũng không biết rốt cuộc sẽ gặp phải kỳ ngộ gì, tất nhiên không thể trực tiếp yêu cầu Vương Xán và Thôi Lệ Châu đưa hắn tới đây. Cho nên hắn chỉ có thể viện cớ muốn tới hiện trường, sau đó tùy cơ ứng biến để đến đây.
Nhưng bởi vì không tìm hiểu tên quán ăn trước, nên Triệu Ngọc mới biến khéo thành vụng, bị Thôi Lệ Châu và Vương Xán nhìn ra sơ hở.
Bởi vậy, sau khi vào quán ăn, Triệu Ngọc càng cẩn thận hơn, tìm hiểu rõ ràng vị trí chính xác xảy ra kỳ ngộ.
Không ngờ vị trí kỳ ngộ nằm trong một phòng trên tầng hai, mà phòng đó đã có người rồi.
Ừm...
Triệu Ngọc đẩy xe lăn, lượn qua cửa phòng, muốn nhìn xem trong phòng có ai. Nhưng mà, tuy cửa phòng chỉ khép hờ nhưng hắn chỉ nghe thấy có người đang trò chuyện, không thấy được bóng dáng ai cả.
Cho nên có thể thấy, bên trong phòng chắc chắn không có nhiều người...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, cách thời giản xảy ra kỳ ngộ chỉ còn mười phút, hiện tại hình như vẫn hơi sớm. Kinh nghiệm từ quá khứ nói cho hắn biết, khi đối mặt với phó bản Kỳ Ngộ, tốt nhất không nên vội vàng hấp tấp, vẫn nên chờ đợi thì hơn.
Vừa khéo, Thôi Lệ Châu và Vương Xán chọn bàn ăn rất gần phòng này. Vì thế, Triệu Ngược đẩy xe lăn qua đó trước, cùng hai người họ gọi món...
Đương nhiên, bởi vì trong đầu còn đang bày mưu tính kế nên Triệu Ngọc tất nhiên cảm thấy không yên lòng, hắn tính toán trong lòng, rốt cuộc hôm nay phó bản Kỳ Ngộ sẽ xảy ra cái gì? Có liên quan tới vụ án ác ma không? Chỉ là, phó bản Kỳ Ngộ xảy ra trong một phòng của quán ăn, hắn thực sự nghĩ không ra có liên quan gì tới vụ án ác ma?
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ nháy mắt cái đã tới giờ G, Triệu Ngọc ngẩng đầu nói với hai người còn lại: “Hai người nói chuyện đi, tôi vào WC một chút!”
“Ấy ấy, tôi cũng đi!” Vương Xán tốt bụng đứng dậy: “Chân của anh không tiện, để tôi giúp anh...”
“Để làm gì? Cậu đi vệ sinh giúp tôi được chắc?” Triệu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Yên tâm đi, tôi chỉ đi rửa tay mà thôi, không sao đâu...”
Nói xong, Triệu Ngọc không đợi Vương Xán phản ứng gì, liền nhanh chóng đẩy xe lăn đi. Khi hắn vội vàng chạy tới cửa phòng, vừa lúc đến giờ G rồi.
Cửa phòng vẫn đóng, Triệu Ngọc không tiện mạo muội đi vào nên đã đẩy xe tới bên bên cạnh cửa, sau đó nhanh chóng mở máy nghe trộm vạn năng
Máy nghe trộm vạn năng này là đạo cụ mà hắn vừa nhận được trước kia, sau khi sử dụng thì có thể nghe xuyên tường.
Đạo cụ này của hệ thống thật lợi hại, Triệu Ngọc vừa mới mở ra đã nghe rõ mọi động tĩnh trong gian phòng. Thứ đầu tiên truyền vào tai hắn chính là giọng hơi khàn khàn của một người đàn ông:
“Muội... muội mau nói cho huynh biết, muội làm như thế nào? Không thể được... Sư phụ tốn cả một đời... À, không phải, phép thuật mà cả một đời sư phụ đã biến ra, ngay cả huynh cũng không được truyền thụ, sao muội có thể học được chứ?”
Hả?
Nghe giọng điệu và cách nói chuyện, Triệu Ngọc lập tức nhức đầu, chuyện gì thế này? Sao còn có người nói chuyện như thế? Hơn nữa, giọng của người này, hình như hắn đã nghe ở đâu đó rồi...
“Ha ha ha...” Tiếp đó là một giọng nữ mềm mại đáng yêu vang lên trong phòng: “Sư huynh à, thật cũng là giả mà giả cũng là thật, không tức là có mà có nghĩa là không. Những điều sư phụ dạy chúng ta phải khắc cốt ghi tâm, chẳng lẽ huynh quên rồi sao? Nếu như ngay cả huynh cũng không nhìn ra muội đã biến ra như thế nào thì huynh đâu có xứng trở thành truyền nhân của sư phụ!”
Hả?
Chuyện quái quỷ gì vậy? Triệu Ngọc càng nghe càng thấy không bình thường, nơi này là phòng ăn nhà hàng, lại đang là lúc dùng bữa. Thế mà còn có người nói như vậy!
Một nam một nữ này, không phải bị mắc bệnh thần kinh chứ? Nhưng... sao giọng người phụ nữ này lại nghe quen thế cơ chứ...
“Được rồi, sư muội!” Người đàn ông gằn từng chữ, nói: “Muội đã học được tất cả phép thuật của sư phụ rồi, vậy hãy mau giao bí kíp ra đây, bằng không... Hừm hừm, cũng đừng trách huynh không nể tình xưa nghĩa cũ!”
“Ha ha ha...” Người phụ nữ cười nói: “Mơ tưởng hão huyền, sư phụ đã sớm biết huynh nham hiểm hung ác, nên cố ý giữ lại chiêu này. Đến bây giờ, huynh vẫn khăng khăng một mực như vậy thì cũng đừng trách muội...”
“Sếp!” Ai ngờ, Triệu Ngọc đang chăm chú nghe thì phía sau bất ngờ vang lên tiếng của Thôi Lệ Châu: “Này! Anh ở đây làm gì thế? Không phải anh đi rửa tay sao?”
Chết tiệt...
Triệu Ngọc bị dọa, suýt nữa đã ngã khỏi xe lăn.
“Hôm nay rốt cuộc anh làm sao thế?” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ đi đến trước xe lăn: “Anh vẫn đang giận tôi hay vẫn đang cố chấp muốn phân cao thấp với vụ án thế? Tôi có chọc anh đâu? Có lẽ nào, anh ghen với... Vương Xán?”
“Mẹ kiếp! Định làm loạn cái gì thế hả?” Triệu Ngọc bực mình, muốn phát tác mà không được, đành phải giải thích: “Tôi đánh rơi tiền, tìm giúp tôi đi!”
“Hả? Rơi tiền?” Thôi Lệ Châu nghi hoặc, đứng ở cửa phòng hỏi: “Rơi nhiều không?”
Nào ngờ, Thôi Lệ Châu còn chưa dứt lời thì cửa phòng bị người bên trong kéo ra!
Không xong rồi...
Triệu Ngọc lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng đưa tay đến bên hông, sẵn sàng rút súng.
“Ủa? Sao lại là... là cô?” Một người đàn ông không cao lắm xuất hiện từ bên trong cửa, thấy Thôi Lệ Châu đứng bên ngoài, gã không khỏi lùi lại hai bước.
“Hả?” Sau khi nhìn thấy người nọ, Thôi Lệ Châu cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hửm?
Chuyện gì đây?
Triệu Ngọc cũng mờ mịt, không ngờ người đàn ông trong phòng lại quen Thôi Lệ Châu... A?... Ấy ấy ấy…
Nào ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc còn đang kinh ngạc thì Thôi Lệ Châu đã cầm chai bia ở bàn bên cạnh, sau đó bước nhanh vào phòng...
Bốp bốp!
Triệu Ngọc còn chưa đẩy xe lăn tới cửa đã nghe thấy trong phòng vang lên tiếng chai rượu va trúng đầu...
“A! Kẻ điên... Kẻ điên kìa...” Người phụ nữ trong phòng cũng hét to kinh hãi.
Mãi đến lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn thấy rõ, Thôi Lệ Châu đang dùng chai rượu đập vào đầu người đàn ông, bia ào ào tuôn ra, trên trán người đàn ông cũng đã chảy máu...
“Không... Không sao... Không sao cả!” Ai ngờ, người đàn ông bị đập vào đầu lại không phản kích mà vừa ôm đầu vừa quát lớn: “Thôi Lệ Châu, thế nào? Thoải mái không? Không thoải mái thì cứ đập thêm lần nữa đi, xem ông đây có nhăn mặt chau mày không... ừm...ủa?”
Người đàn ông đang gầm rú căm giận bỗng nhìn thấy Triệu Ngọc, mắt gã sáng lên, lập tức hưng phấn chào hỏi: “Ôi chao, đây không phải lãnh đạo Triệu sao? Sao có thể khéo như vậy chứ! Nơi này... Nơi này là Đồng Giang mà nhỉ? Ủa, chân của anh, chân anh sao thế?”
À...
Cuối cùng thì Triệu Ngọc cũng đã nhận ra người này, lúc này mới lặng lẽ bỏ tay ra khỏi súng, miệng hô: “Mã Lão Đán, sao lại là cậu?”
Hóa ra, người đàn ông này không phải ai khác, đúng là người tên Mã Lão Đán mà Triệu Ngọc đã gặp lúc ở Tấn An. Sau đó, bởi vì vụ án giết người thần tốc, Mã Lão Đán còn không may bị trúng đạn ở viện dưỡng lão, nơi mà Đào Hương đang ở...
“Đúng vậy... Chuyện này đúng là rất khéo...” Mã Lão Đán vội vàng vỗ vỗ người phụ nữ bên cạnh, nói: “Mỹ Lệ, còn ngây ra đó làm gì. Có nhận ra ai đây không? Đây chính là vị cảnh sát đã cứu chúng ta trước đây đấy. Nếu không có anh ta thì em có còn ngày hôm nay không?”
“À... à...” Người phụ nữ nhanh chóng nhận ra, cúi đầu chào Triệu Ngọc: “Hóa ra là anh! Lần trước may mà có anh!”
Đây...
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra hắn đã từng gặp người phụ nữ này rồi, chính là bạn gái của Mã Lão Đán, tên là Tống Mỹ Lệ.
Nhớ lại hồi đó, Triệu Ngọc đuổi theo chiếc ô tô cứu Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ đang trần như nhộng, hơn nữa lúc cởi trói cho Tống Mỹ Lệ, hắn còn nhân cơ hội sàm sỡ nữa...
“Tốt quá, lãnh đạo Triệu là quý nhân của chúng ta, muốn mời cũng chưa chắc đã được gặp đâu.” Mã Lão Đán hào sảng cười to: “Nếu đã gặp thì bữa cơm hôm nay tôi sẽ mời, chúng ta từ từ ôn lại chuyện cũ nhé, ha ha ha...”
Mã Lão Đán thoải mái cười to, giống như chuyện lúc trước chưa hề xảy ra vậy.
Thôi Lệ Châu thuận tay ném nửa chai bia xuống đất, trên mặt hiện rõ sự tức giận không thể kiềm chế...
À...
Triệu Ngọc hiểu được, Mã Lão Đán từng nói rằng trước đây gã đã thèm thuồng Thôi Lệ Châu từ lâu – người có khuôn mặt trẻ con nhưng lại có thân hình phụ huynh nóng bỏng, muốn dùng tiền mua cô ta nhưng không thực hiện được. Có thể thấy, kẻ có tà tâm đánh mãi không chừa như Mã Lão Đán chắc đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào khác mới khiến Thôi Lệ Châu vừa thấy mặt là dùng chai bia đập gã như vậy.
Nhưng mà... Nếu là như thế này, phó bản Kỳ Ngộ hôm nay dường như không hợp lý lắm? Chẳng lẽ chỉ vì một chai rượu?
À...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhớ tới một việc, quẻ văn mà hôm nay mình rút là quẻ “Cấn Ly”, “Ly” thể hiện cho bạn bè, xem ra... lần Kỳ Ngộ này chẳng qua chỉ là một cuộc hội ngộ bất ngờ...
Ừm...
Ai ngờ, Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, trong đầu chợt nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi của Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ, trong phòng chỉ có hai người họ, những lời họ vừa nói có ý gì?
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”
Đúng lúc quan trọng thì điện thoại của Triệu Ngọc kêu vang, là Miêu Anh gọi tới.
Triệu Ngọc đang ngồi xe lăn, không tiện tránh đi chỗ khác, đành phải nghe điện thoại trước mặt mọi người.
“Triệu Ngọc...” Trong điện thoại, giọng của Miêu Anh có vẻ bình tĩnh lạ thường: “Anh có thể yên tâm dưỡng bệnh rồi, vụ án ác ma đã kết thúc. Bọn em tìm thấy trong nhà Lang Hướng Dương chứng cứ vô cùng xác thực, chứng minh Lang Hướng Dương là hung thủ của vụ án ác ma!!!”