Cuồng Thám

Chương 903: Chương 903





TRUY TÌM HUNG THỦ ÁC MA Ở BẮC THIÊN (2)

Ban đầu, Triệu Ngọc còn chưa hiểu được tại sao Cục Cảnh sát ở Bắc Thiên lại tiếp đãi hắn long trọng như thế? Sau đó, khi hắn được vây quanh bởi các cảnh sát lên một chiếc xe buýt sang trọng, hắn mới chợt hiểu ra.

Nguyên nhân thứ nhất là do bản thân Cục Cảnh sát Bắc Thiên nhiệt tình chủ động tiếp đón cấp trên, thứ hai, chủ yếu là vì vụ án ác ma có ảnh hưởng quá lớn!

Khác với vụ án thi thể nữ không đầu, vụ án ác ma xảy ra chủ yếu ở vùng Bắc Thiên. Đối với những người dân ở đây, mức độ ảnh hưởng của vụ án này tất nhiên cao hơn nhiều so với vụ án thi thể nữ không đầu.

Vì thế, bất kể là về công hay về tư, Cục Cảnh sát Bắc Thiên chắc chắn đều vô cùng coi trọng.

Đương nhiên, ngoài hai điểm này ra thì danh tiếng vang dội của Triệu Ngọc hiện tại cũng có thể tính là một nguyên nhân nữa. Từ sau khi hắn phá được vụ án thi thể nữ không đầu, trong giới cảnh sát, danh tiếng của Triệu Ngọc có thể nói là phất lên như diều gặp gió. Hơn nữa với thân phận tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, khi đến các Cục Cảnh sát ở địa phương, đương nhiên phải được đón tiếp đặc biệt mới đúng.

Chiếc xe buýt to như vậy mà ngoài Phó Cục trưởng Hứa và mấy nhân viên cảnh sát đi cùng ra thì chỉ có Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu mà thôi. Cấp bậc đãi ngộ như thế làm Triệu Ngọc có ấn tượng rất tốt với thái độ làm việc của Cục Cảnh sát Bắc Thiên.

Hơn nữa không riêng gì thái độ, mà từ một số chi tiết có thấy được Cục Cảnh sát Bắc Thiên không giống với những Cục Cảnh sát ở nơi khác.

Cục Cảnh sát Bắc Thiên biết mắt cá chân Triệu Ngọc bị thương, cho nên mới cố ý chuẩn bị cho hắn một chiếc xe lăn đa năng cao cấp, xe lăn tự chạy, Triệu Ngọc căn bản không cần phải tự đẩy bánh xe nữa.

Lúc lên xe buýt, người ta đã chuẩn bị một tấm sắt kê ở chỗ cửa xe, vì thế xe lăn của Triệu Ngọc dễ dàng di chuyển từ dưới đất lên trên xe buýt.

Tấm sắt tuy nhỏ nhưng rõ ràng thể hiện rằng người ta rất để ý đến chi tiết.

Ngoài ra, người ta chẳng những chuẩn bị cả bác sĩ và y tá chuyên nghiệp cho hắn mà thậm chí trước đó còn lấy được hồ sơ bệnh án của hắn ở bệnh viện Diệu Danh, bác sĩ Doãn đã kê cho Triệu Ngọc một loạt kế hoạch phục hồi chức năng mà không ảnh hưởng đến công việc của hắn, có thể thấy là họ tỉ mỉ chu đáo tới mức nào.

Bọn họ cẩn thận từng li từng tí như thế, sao có thể không làm Triệu Ngọc có ấn tượng tốt được chứ?

Triệu Ngọc đã như thế, Thôi Lệ Châu thì khỏi phải nói. Sau khi lên xe, cô ta không nhịn được liền mở gói quà ra xem, không ngờ ngoài mấy thứ văn phòng phẩm như cuốn sổ ghi chép tinh xảo và chiếc bút máy ra, còn có một chiếc điện thoại di động đắt tiền và một chiếc máy tính bảng có cấu hình siêu cao.

“Oa...” Thôi Lệ Châu lén lút thì thầm với Triệu Ngọc. “Sao tôi lại chưa bao giờ biết, làm cảnh sát điều tra đặc biệt còn có ưu đãi như thế này chứ? Trước kia chắc có không ít đồ tốt vào tay anh rồi nhỉ? Chẳng trách vì sao lại gắng sức phá án, bắt kẻ xấu như thế! Nhìn kìa... một cái xe buýt to như thế mà lại chỉ có hai người chúng ta, đúng là... anh nói xem, có phải Cục Cảnh sát Diệu Danh quá kém không?”

“Thôi thôi thôi.. cô nói ít đi vài câu không được à?” Triệu Ngọc trách mắng. “Nhân phẩm, chú ý nhân phẩm! Đừng làm như chưa từng thấy qua bao giờ! Hiểu chưa?”

“Hừ!” Thôi Lệ Châu bĩu môi. “Anh cứ làm như mình thanh cao lắm ấy, tôi đã nhìn thấy cả rồi, vừa rồi anh còn nắm lấy tay người ta mãi không chịu buông! Còn cố tình nịnh nọt người ta nữa chứ, anh có biết xấu hổ hay không hả?”

“Cô...” Triệu Ngọc lén nhìn Phó Cục trưởng Hứa ở phía xa. Tuy rằng Phó Cục trưởng Hứa đang ở tuổi trung niên nhưng bảo dưỡng vô cùng tốt, đúng là mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ, vừa rồi Triệu Ngọc không kìm lòng được sờ soạng, vuốt ve thêm hai cái.

“Anh được lắm, cẩn thận lát nữa tôi mách nữ cảnh sát bạo lực kia ấy, xem người ta xử anh thế nào! Hừ...” Sau khi mắng xong, Thôi Lệ Châu còn không quên vuốt ve gói quà tặng của mình, ôm khư khư trong lòng như ôm vật báu vậy.

“Ừm... Tổ trưởng Triệu...” Lúc này, không biết là nghe được cái gì, Phó Cục trưởng Hứa Nghệ Hoa đi tới trước mặt Triệu Ngọc, kính cẩn nói. “Ha ha, trí nhớ của tôi rõ thật là, phải là cậu Triệu mới đúng, tôi muốn nói trước với cậu một chuyện. Là thế này, lúc trước, phó tổ trưởng Miêu có lệnh cho chúng tôi rằng trong lúc điều tra vụ án ác ma, nhất định phải chú ý phong tỏa tin tức, không được để truyền thông và công chúng biết. Nhưng mà… hy vọng ngài... ừm... cậu có thể hiểu cho...”

“Chúng ta gióng trống khua chiêng điều tra như thế, sợ là không có khả năng hoàn toàn phong tỏa tin tức. Cho dù truyền thông không chủ động đưa tin, sợ là trong công chúng cũng khó tránh khỏi lời xì xào bàn tán.”

“Cậu cũng biết vụ án ác ma có ảnh hưởng lớn đến thế nào ở vùng Bắc Thiên này rồi đấy, hơn nữa trôi qua nhiều năm như vậy, lại thêm hiện tại các phương tiện liên lạc nhanh chóng, dễ dàng, vì thế... chúng tôi không có cách nào không chế hoàn toàn được! Cậu xem...”

“Được... chuyện này, tôi sẽ thương lượng một chút với phó tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc nói khéo. “Tôi nghĩ, ý của phó tổ trưởng Miêu cũng là hy vọng phá xong vụ án này mới cho công chúng biết, bằng không chỉ sợ sẽ bất lợi cho việc điều tra của chúng ta!”

“Tôi hiểu, tôi hiểu!” Phó Cục trưởng Hứa gật đầu nói. “Hiện tại, chúng tôi đã tăng số người ở đội an ninh mạng lên rồi, chỉ có thể cố hết sức mà làm thôi! Vì thế chúng tôi vẫn hy vọng vụ án này có thể nhanh chóng lộ rõ chân tướng! Người dân Bắc Thiên chúng tôi, nhất là người nhà của những nạn nhân bị hại năm đó, thực sự đã đợi quá lâu rồi!”

Triệu Ngọc nghe được trong lời nói của Phó Cục trưởng Hứa có hàm ý sâu sắc. Vụ án ác ma năm đó, lúc đội trưởng Kim Chấn Bang phụ trách điều tra đã gây ra một đợt sóng gió lớn, dẫn tới các ý kiến bất đồng và tranh cãi kịch liệt.

Lúc ấy, trong ban lãnh đạo đã chia thành hai phe, một phe cho rằng cần phải tra rõ vụ án này, tìm ra hung thủ, trả lại công bằng cho những người bị hại; nhưng mà phe kia lại kịch liệt phản đối cho rằng việc điều tra rõ vụ án này là quá mức liều lĩnh.

Bọn họ cho rằng người nhà của những người đã chết vốn cho rằng người chết là do tự sát, sớm đã dàn xếp ổn thỏa. Nhưng mà nếu điều tra rõ vụ án này thì chẳng khác nào đang tuyên bố rằng họ không chết do tự sát mà là nạn nhân của một vụ án giết người hàng loạt.

Nên nếu có thể bắt được hung thủ tất nhiên mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng chẳng may không điều tra ra được hung thủ, hậu quả có thể khó lòng tưởng tượng nổi, chẳng những sẽ gây ra thương tổn lần thứ hai ho người thân của nạn nhân mà còn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của cảnh sát, lợi bất cập hại.

Có điều, theo nguyên tắc điều tra chân tướng, Cục Hình sự cuối cùng đã thành lập tổ điều tra đặc biệt, chuyên điều tra về vụ án này. Nhưng mà đáng tiếc, bởi vì không bắt được hung thủ nên vụ án cuối cùng vẫn không thể giải quyết được, còn bị mọi người lên án.

Trong cuốn sổ bìa da màu vàng, đội trưởng Kim cũng đã ghi lại chi tiết quá trình bên lề về những vụ án này.

Cũng bởi vì đã có đủ loại kinh nghiệm trong quá khứ cản trở nên khi Triệu Ngọc quyết định điều tra vụ án này, Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng liên tục không chịu đồng ý là vì có nguyên nhân sâu xa như vậy. Ngoài nỗi lo Triệu Ngọc sẽ tự đạp đổ danh tiếng ra, bà ta còn lo lắng hắn sẽ giẫm lên vết xe đổ, lại gây nên một đợt sóng gió lớn không thể vãn hồi.

Nhưng mà thái độ của Triệu Ngọc vô cùng cương quyết, hắn cho rằng điều tra phá án chính là trách nhiệm thiêng liêng của cảnh sát, nếu có vụ án thì phải điều tra cho rõ, tại sao phải lo lắng nhiều như vậy?

Chỉ cần điều tra thì vẫn có hy vọng phá án, ngược lại, nếu cứ để mặc vụ án như vậy thì nó vĩnh viễn sẽ là vụ án chưa giải quyết!

Mặc dù thành phố Bắc Thiên là một thành phố hạng ba, nhưng thực lực kinh tế và quy mô của nó không hề thua kém thành phố trực thuộc tỉnh. Qua cửa sổ xe, Triệu Ngọc có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát và những con đường trải nhựa rộng rãi. Sự phồn hoa thịnh vượng của nơi đây thậm chí còn hơn Tần Sơn hẳn một bậc.

Cục Cảnh sát thành phố Bắc Thiên nằm trong khu vực cao cấp ngay gần sân bay. Xe buýt chỉ đi khoảng hơn mười phút đã đến nơi.

Cục Cảnh sát Bắc Thiên tất nhiên được xây dựng rất hoành tráng, xe buýt chạy thẳng tới cổng chính. Triệu Ngọc vừa xuống xe đã thấy Miêu Anh và Nhiễm Đào đang đứng đợi hắn ở đó.

“Ôi sếp, tôi nhớ anh chết đi được!” Nhiễm Đào vội chạy tới đoạt lấy xe lăn, đẩy Triệu Ngọc vào trong đại sảnh sáng sủa, nhiệt tình nói. “Sếp à, chưa có ai như anh đâu! Vì sao anh đến chỗ nào thì chỗ ấy lại xảy ra chuyện lớn đến vậy chứ? Lát nữa, anh phải kể lại chi tiết cụ thể cho tôi nghe chiến tích vụ anh đại chiến với tên đạo tặc Khương Khoa kia đấy! Tôi nghe nói, ngay cả cái xe bồn cũng bị anh chơi một vố, ha ha ha...”

Triệu Ngọc không để ý tới hắn ta mà tiện tay đưa bó hoa tươi cho Miêu Anh, sau đó chẳng biết xấu hổ nói. “Em yêu à, anh đã cố ý mua từ Diệu Danh tới tặng em đấy, e có thích không?”



Trời ạ...

Trong nháy mắt, những cảnh sát do Phó Cục trưởng Hứa dẫn đầu gần như bị sét đánh. Chỉ có Thôi Lệ Châu đã thành thói quen, vẫn ung dung thản nhiên.

“Ài!” Miêu Anh nhận hoa, sau đó xoay người cúi đầu, vô cùng thân thiết ôm Triệu Ngọc một cái, sau đó mới nghiến răng, u oán nói. “Ngọc à, em thật hối hận vì đã không đi Diệu Danh cùng với anh! Lần này thì tốt rồi, chúng ta có thể nhờ phúc của anh thôi, hy vọng anh có thể mang vận may tới Bắc Thiên này!”

“Ha ha, chân đã như thế này rồi mà còn vận may cái gì nữa?” Tay Triệu Ngọc chỉ vào chân phải của mình.

“Sếp ơi, đừng nói mát nữa có được không?” Nhiễm Đào hưng phấn nói. “Nam Đào Hương, Bắc Khương Khoa, thú vị thật, hai kẻ trộm vô song đều bị anh tóm được, anh nói xem, anh bảo các đồng chí cảnh sát khác đón năm mới kiểu gì đây hả?”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa!” Nói xong, Miêu Anh để hoa tươi vào lòng Triệu Ngọc, sau đó tự mình đẩy xe giúp Triệu Ngọc tới thang máy, đồng thời nói. “Vừa rồi lại có thêm bước phát triển mới, mau đi nhanh đi!”