Cuồng Thám

Chương 902: Chương 902





TRUY TÌM HUNG THỦ ÁC MA Ở BẮC THIÊN (1)

Có vẻ như đã sớm đoán được trước nên sau khi quẻ Càn xuất hiện, Triệu Ngọc gần như không có phản ứng gì. Không khẩn trương hưng phấn, không ủ rũ mất tinh thần cũng không lo lắng không yên, Triệu Ngọc hoàn toàn bình tĩnh giống như tất cả chỉ là chuyện đương nhiên vậy.

Càn Cấn...

Hừ...

Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong lòng tự nhủ: Được lắm, cái gì nên tới dù sao cũng phải tới! Cái gì nên chấm dứt, cuối cùng cũng phải chấm dứt đúng không?

Chuyện tới nước này, vụ án ác ma thực sự đã kéo dài quá lâu rồi. Từ khi trở thành cảnh sát, hắn chưa từng nóng lòng sốt ruột về một vụ án nào lâu thế này. Hiện tại nếu đã gieo được quẻ “Càn Cấn” thì chứng tỏ... thời khắc kết thúc chắc là sắp tới rồi đúng không? Vụ án án ma kéo dài lâu như vậy cuối cùng cũng nên có kết quả thôi!

Chẳng qua...

Lúc này, hắn mới nhớ tới chân mình đang bị bó bột, ừm hừm... quẻ Càn dù sao cũng là quẻ đứng đầu bát quái, có trời mới biết rốt cuộc hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì? Bây giờ hắn đang phải ngồi trên xe lăn, đứng còn đứng không nổi, chẳng may gặp phải vụ việc như Khương Khoa vừa rồi thì phải làm thế nào?

Hơn nữa, trạng thái tinh thần hiện tại của hắn cũng đang ở thời kỳ sa sút nhất, trạng thái như vậy chỉ sợ rất khó ứng phó với siêu cấp kỳ ngộ sắp sửa xảy ra...

Vì vậy, xem ra chỉ có thể... sử dụng đạo cụ kia thôi! Tách tách tách tách thuốc khôi phục tàng hình!

Trên phần giới thiệu vắn tắt đạo cụ có nói, đạo cụ này thuộc cấp cao, chỉ cần sử dụng sẽ lập tức khôi phục tinh thần và thể lực! Đạo cụ này không tính thời gian, chỉ sử dụng một lần, nói cách khác, sau khi sử dụng đạo cụ, không cần lo lắng đạo cụ sẽ mất đi hiệu lực.

Nhưng trong phần hướng dẫn đạo cụ cũng đặc biệt nhấn mạnh, lúc tinh thần và thể lực của hắn đạt tới giới hạn lần thứ hai, đạo cụ sẽ có tác dụng phụ nhất định, mức độ mệt mỏi sẽ tăng gấp đôi so với thông thường, vì vậy đến lúc đó, người sử dụng cần phải nghỉ ngơi thật tốt mới được.

Ừm...

Sau khi cân nhắc một lúc, Triệu Ngọc không còn do dự nữa, quyết định sử dụng một lọ thuốc khôi phục tàng hình.

Hắn cho rằng, nếu quẻ Càn đứng đầu xuất hiện thì hắn phải có đủ tinh thần và thể lực để đối phó mới được, chỉ cần phá được vụ án ác ma, cho dù hắn phải ngủ li bì cả tuần cũng đáng lắm!

Sau khi sử dụng, Triệu Ngọc cảm thấy toàn thân như có một luồng khí mát lạnh bao phủ, gần như chưa đến một giây, đầu óc của hắn không còn mụ mị như trước nữa, ánh mắt trở nên vô cùng rõ ràng, thể lực cũng đã khôi phục lại hoàn toàn...

Wow!

Quá thần kỳ, Triệu ngọc nắm chặt tay, cảm giác giống như hắn đã ngủ suốt hai ngày hai đêm vậy, tinh thần sáng láng, cả người tràn đầy năng lượng.

Ha ha ha...

Ông đây hồi phục đầy máu rồi, hung thủ ác ma, mày chờ đó cho tao, xem hôm nay tao bắt mày như thế nào!

Ừm...

Sau khi hồi phục tinh thần, Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới một vấn đề liền vô cùng hối hận.

Ôi cha...

Đen quá, trước đây mỗi khi xuất hiện hai quẻ Càn Khôn, mức độ hoàn thành chắc chắn đều siêu cao, vậy mà hôm nay hắn lại chỉ chọn một đạo cụ bó xương tàng hình nho nhỏ, đúng là thiệt thòi quá!

Nếu sớm biết có thể gieo được quẻ Càn thì hắn nên tiêu nhiều điểm tích lũy để chọn nhiều đạo cụ tốt hơn mới đúng...

Ài!

Thôi, chỉ cần có thể phá án là được rồi...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc quay lại định nói với Thôi Lệ Châu vài câu nhưng không ngờ Thôi Lệ Châu ban nãy còn vui vẻ mà bây giờ đã ngủ mất rồi.

Sau khi Triệu Ngọc quay đầu, Thôi Lệ Châu còn thuận thế gục đầu vào bả vai Triệu Ngọc, sau đó ngáy khò khò.

Cái này...

Thôi vậy, vẫn phải dựa vào bản thân hắn thôi... Vì thế, Triệu Ngọc lại tập trung tinh lực vào vụ án, tiếp tục suy nghĩ xem nên điều tra bước tiếp theo như thế nào?

Cũng may hành trình bay không dài, chưa tới hai giờ đồng hồ, máy bay đã thuận lợi đáp xuống sân bay Bắc Thiên.

Nếu nói nghiêm khắc thì Bắc Thiên không phải tỉnh cũng không phải là thành phố trực thuộc trung ương, nó chỉ là một thành phố lớn ở phía Bắc của tỉnh Kim Nguyên, thậm chí không phải là thành phố trực thuộc tỉnh. Tuy nhiên, do lịch sử lâu đời của nó, mọi người đã quen đặt nó và các thành phố gần đó như Doanh Bình, Quảng An hay Trường Phong thành vùng Bắc Thiên.

Nghe nói khi Yến Vương càn quét về phía Bắc vào đầu triều đại nhà Minh, rất nhiều người tị nạn phương Bắc đã lánh nạn ở khu vực này. Khi họ nhìn thấy cảnh vật, non xanh nước biếc nơi này thì đều quyết định sẽ định cư lâu dài ở đây. Để tưởng nhớ những việc làm của họ và không quên tổ tiên, nơi này được đặt tên là Bắc Thiên.

Tuy rằng trong tên gọi có một chữ “Bắc” nhưng trên thực tế, toàn bộ vùng Bắc Thiên đều thuộc phía Nam, hiện tại đang là lúc rét nhất mùa đông nhưng thời tiết không quá khắc nghiệt, nhiệt độ không khí khoảng mười độ C.

Tuy là thế, nhưng Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu vốn là từ Diệu Danh ấm áp bay tới đây, nên lúc Thôi Lệ Châu đỡ Triệu Ngọc xuống máy bay, điều đầu tiên mà hai người cảm nhận được chính là gió lạnh phả vào mặt. Cả hai đều không nhịn được mà rùng mình một cái.

Hai người vốn dĩ muốn đi theo lối đi dành cho khách du lịch, đến đại sảnh sân bay để tìm nhân viên tiếp đón. Nhưng ai ngờ, hai người bọn họ vừa xuống máy bay thì lập tức có một nhân viên mặc đồng phục cảnh sát tới nghênh đón, hơn nữa còn đưa hai người họ đến lối đi cho nhân viên.

Mặc dù ngồi trên xe lăn nhưng Triệu Ngọc vẫn giữ chặt khẩu súng lục. Dù sao hôm nay đã gieo ra quẻ Càn, lúc nào hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng đề phòng xảy ra chuyện lớn.

Cạch...

Khi người nhân viên kia mở cánh cửa ra, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu nhất thời bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ. Trong đại sảnh bất ngờ xuất hiện mười mấy người!

Nhưng người này bất kể là nam hay nữ, tất cả đều mặc đồng phục cảnh sát phẳng phiu, thẳng thớm xếp thành hai hàng trái phải. Vừa thấy Triệu Ngọc đến, bọn họ lập tức đứng dậy, đồng loạt cúi chào!

“Ôi, hoan nghênh, hoan nghênh!” Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì một nữ cảnh sát trung niên đã vội đi tới, nhiệt tình chào đoán. “Hoan nghênh đồng chí điều tra đặc biệt Triệu, chúng tôi đã đợi thần thám Triệu đến đây từ sớm! Ha ha...!”

“Ừm...” Triệu Ngọc bị sốc bởi cảnh tượng này, vội bỏ tay ra khỏi súng lục.

“Xin chào!” Nữ cảnh sát kính cẩn cúi chào, tự giới thiệu. “Tôi là Hứa Nghệ Hoa, Phó Cục trưởng Cục Điều tra Hình sự của Cục Cảnh sát Bắc Thiên. Tôi biết được thần thám Triệu sẽ tới đây nên đặc biệt dẫn đội tới nghênh đón! Chào mừng các đồng chí của tổ điều tra đặc biệt tới Bắc Thiên!”

Khi nữ Phó Cục trưởng kia giới thiệu, một nữ cảnh sát xinh đẹp trẻ tuổi bên cạnh lập tức tới tặng Triệu Ngọc một bó hoa tươi.

“Tôi... cái này...” Đây cũng là lần đầu Triệu Ngọc được tiếp đãi long trọng đến vậy. Hắn vội nhận lấy hoa tươi, rồi bắt tay vị Phó Cục trưởng Hứa này. Những cảnh sát có mặt ở đây lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

“Chúng tôi đã sớm nghe nói tới danh tiếng của thần thám Triệu, hôm nay có cơ hội được nhìn thấy, đúng là tam sinh hữu hạnh*!” Phó Cục trưởng Hứa nhiệt tình nắm tay Triệu Ngọc mà nói. “Trong tưởng tượng, tôi chỉ nghĩ vị cảnh sát có thể phá được vụ án thi thể nữ không đầu có lẽ đã có mái tóc hoa râm rồi! Lại không ngờ rằng vụ án đó lại bị phá bởi một người trẻ tuổi đầy hứa hẹn thế này, thực sự làm chúng tôi không thể không bội phục, không thể không hâm mộ! Ha ha ha...”

* Tam sinh hữu hạnh: Tạm hiểu là ba kiếp đều có được sự hạnh phúc, là một duyên kỳ ngộ tốt đẹp cực kỳ khó gặp được.

“Quá khen, quá khen!” Cảm thụ được nhiệt độ từ bàn tay của Phó Cục trưởng Hứa, nghe được những lời khen ngợi từ chị ta, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy rất thoải mái.

“Thần thám Triệu, biết được ngài tới đây, chúng tôi đã chuẩn bị xong từ sáng sớm nay rồi!” Phó Cục trưởng Hứa chỉ vào người đàn ông mặc áo dài trắng bên cạnh mà giới thiệu. “Đây là bác sĩ Doãn - chuyên gia Khoa Chỉnh hình mà chúng tôi đã đặc biệt mời tới. Chúng tôi biết lúc trước ngài đánh nhau với tên Khương Khoa nên bị thương ở mắt cá chân, cho nên đã đặc biệt mời bác sĩ Doãn tới đây hỗ trợ!”

“À… còn nữa...” Phó Cục trưởng Hứa chỉ vào người phụ nữ mặc đồng phục y tá bên cạnh bác sĩ Doãn. “Đây là hộ sĩ chuyên nghiệp mà chúng tôi mời tới từ bệnh viện số hai, cô ấy sẽ hỗ trợ cùng bác sĩ Doãn phục vụ ngài bất cứ lúc nào, đảm bảo chấn thương ở chân ngài sẽ được trị liệu ổn thỏa!”

Wow...

Triệu Ngọc nhất thời há hốc mồm, dù thế nào thì hắn cũng không ngờ công tác tiếp đãi của Cục Cảnh sát Bắc Thiên lại được làm cẩn thận đến thế.

“Ngoài ra, nếu ngài còn có bất kỳ nhu cầu và yêu cầu đặc biệt nào, xin đừng ngần ngại, chúng tôi nhất định sẽ dốc 200% sức lực để cố gắng phối hợp!” Phó Cục trưởng Hứa vẫn nhiệt tình nắm tay Triệu Ngọc mà nói. “Ồ... Ngài không biết, tôi là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Thiên, mưa dầm thấm lâu nên cũng bị vụ án ác ma ảnh hưởng rất sâu. Bây giờ thì tốt quá, có sự giúp đỡ của thần thám Triệu ngài đây, tôi tin rằng vụ trọng án phức tạp suốt mười năm chưa được giải quyết này của chúng tôi nhất định sẽ được làm rõ chân tướng! Vì vậy, tôi thay mặt cho cảnh sát Bắc Thiên, cảm ơn ngài trước!”

Phó Cục trưởng Hứa vừa dứt lời, những cảnh sát ở đây lại đồng loạt cúi đầu lần nữa, bên cạnh lại có mấy nữ cảnh sát xinh đẹp đi lên tặng cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu hai gói quà được gói rất đẹp.

Tuy rằng không biết bên trong là thứ gì nhưng gói quà không nhẹ, nhất định không phải là một món quà bình thường.

“À... Cảnh sát Miêu nhờ tôi nói với ngài.” Phó Cục trưởng Hứa vẫn chưa buông tay, nhiệt tình tiếp tục. “Cô ấy và hai đồng chí cảnh sát tổ điều tra đặc biệt khác vẫn đang làm việc trong văn phòng cảnh sát, vì vậy không thể tự mình tới đón tiếp ngài được! Cô ấy đặc biệt dặn dò ngài vừa mới phẫu thuật xong, tốt nhất nên về khách sạn nghỉ ngơi một chút, ngài xem...”

“Ừm...”

Dù sao thì Triệu Ngọc cũng là người xuất thân từ giang hồ, cái gọi là người kính ta một thước, ta kính người một trượng, hắn vẫn hiểu. Chưa nói tới quà tặng và hoa tươi, bây giờ chỉ mới ba giờ sáng, là lúc buồn ngủ nhất, nhưng người ta vẫn nhiệt tình tới đón tiếp hắn như thế, thực sự khiến Triệu Ngọc thấy áy náy.

“Ôi chao, Phó Cục trưởng Hứa thực sự đã quá khách sáo rồi, đều vì công việc cả thôi, không cần phải phô trương đến thế này đâu!” Triệu Ngọc còn nghiêm túc kéo tay Phó Cục trưởng Hứa, chân thành nói. “Về sau, đừng ngài này ngài nọ nữa, Triệu Ngọc tôi đây không nhận nổi đâu, chị cứ trực tiếp gọi tôi là Triệu Ngọc hoặc cậu là được rồi!”

“Hả? Gọi thế... có thích hợp không?” Phó Cục trưởng Hứa thấy Triệu Ngọc còn chưa buông tay, nhất thời hơi đỏ mặt.

“Sao lại không được chứ chị Hứa?” Triệu Ngọc cười ha ha lại càng khiến Phó Cục trưởng Hứa ngại ngùng.

“Được rồi, vậy cậu Triệu!” Phó Cục trưởng Hứa cười nói: “Bây giờ, chúng tôi đưa cậu tới khách sạn trước nhé?”

“Không! Việc này không thể chậm trễ, chị vẫn nên... đưa tôi đến gặp Miêu Anh trước đi!” Có vẻ như Triệu Ngọc sờ đến mức nghiện, chẳng những mặt dày mày dạn không chịu buông tay mà còn tiện tay vuốt vuốt mấy cái, sau đó còn không biết xấu hổ khen tặng. “Thực ra, tôi cũng không ngờ đấy! Tôi nghĩ những người có thể làm tới chức Phó Cục trưởng đều đã lớn tuổi hết rồi, lại không ngờ chị vẫn còn trẻ trung thế này...”