Trong khoang hạng nhất của máy bay, Thôi Lệ Châu lấy hành lý kê cao chân bị bó bột của Triệu Ngọc, như vậy là hắn không cần lo lắng chân sẽ chạm xuống đất nữa.
“Cũng được... Ài! Thật sự là quá bất tiện!” Triệu Ngọc dùng sức đỡ lấy cơ thể, điều chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái.
“Ừm... Đến hôm nay, tôi mới hiểu được nghề cảnh sát các anh thật đúng là không dễ dàng gì!” Thôi Lệ Châu giúp Triệu Ngọc chỉnh lại quần áo, nói: “Trước đây tôi nghĩ rằng làm kẻ trộm là nghề vất vả nhất trên đời này, không ngờ các anh bắt kẻ trộm còn vất vả hơn nhiều! Sếp, tôi thực sự bội phục nghị lực của anh. Nếu bảo tôi đi điều tra vụ án ác ma thì chỉ sợ bây giờ tôi đã điên lên rồi!”
Trong lúc hai người nói chuyện, có tiếp viên hàng không đi qua nhắc nhở Thôi Lệ Châu nhanh chóng trở về chỗ ngồi, máy bay sắp cất cánh rồi.
Triệu Ngọc xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy bên ngoài chỉ có một màu tối đen quen thuộc, cảm giác đó giống như khi mình mới tới Diệu Danh.
“Sếp này, tôi có để lại phương thức liên lạc cho Vương Xán...” Thôi Lệ Châu nói: “Nếu phía Diệu Danh có động tĩnh gì, anh ta sẽ báo cho chúng ta biết.”
“Ừ...” Triệu Ngọc gật đầu nhưng mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vương Xán đẹp trai thật, nhưng đáng tiếc là người ta đã có bạn gái rồi. À, sếp ơi sếp...” Thôi Lệ Châu hào hứng trò chuyện: “Anh nói xem, chúng ta suốt ngày phiêu bạt khắp nơi như thế, nếu tôi tìm được đối tượng thì chẳng phải mỗi người một nơi hay sao?”
Trong đầu Triệu Ngọc còn đang nghĩ về vụ án, căn bản không nghe thấy lời Thôi Lệ Châu nói.
Không lâu sau, máy bay cất cánh vút lên bầu trời, rồi dần dần ổn định lại.
Triệu Ngọc không ngủ được, đành mở điện thoại ra xem lại video hiện trường mà Miêu Anh gửi.
Trong video, hắn có thể thấy rõ quá trình tìm thấy bộ đồ ác ma ở dưới tầng hầm nhà Lang Hướng Dương. Đúng như lời Miêu Anh nói, một cái mặt nạ khá khoa trương xuất hiện trong thùng carton, trông rất dị thường, khiến người ta sợ hãi. Có thể thấy, nếu mình đang ở trong đêm tối, bên cạnh lại xuất hiện ánh lửa ma trơi màu xanh lập lòe thì sẽ cảm thấy kinh sợ đến thế nào...
Khó trách... Những người bị hại đều bị ép tới mức nhảy lầu.
Phù...
Triệu Ngọc cố gắng tập trung tinh thần, xuyên qua tấm mặt nạ ác ma khủng bố kia, dường như hắn có thể nhìn thấy hiện trường vụ án ác ma lúc trước, nhìn thấy nạn nhân hoảng sợ như thế nào, nhìn thấy hung thủ đắc ý đến thế nào...
Trong cả quá trình... Dường như không thể chỉ đơn giản là để dọa người hay giết người, hình như hiện trường còn có một loại nghi thức thần bí nào đó.
Đúng vậy...
Triệu Ngọc trăn trở nghĩ: Vụ án ác ma chẳng lẽ thật sự chỉ là một tổ chức tội phạm thôi sao? Lang Hướng Dương cũng chỉ là một thành phần trong đó? Còn có... Ừm... Hàn Khoan...
Ủa?
Triệu Ngọc chợt nghĩ, liệu có phải Hàn Khoan và Lang Hướng Dương đều có một thùng đựng đồ ác ma, mà Trương Tỉnh Như - vợ của Hàn Khoan vô tình nhìn thấy bộ đồ ác ma của Hàn Khoan... cho nên mới phác họa bức tranh ác ma, mới lên mạng tìm hiểu về vụ án này?
Liệu có phải như thế không?
Trương Tỉnh Như học ở Bắc Thiên nên đối với vụ án ác ma, hẳn là cô ta sẽ càng mẫn cảm hơn so với người khác...
Hàn Khoan phát hiện vợ mình đang âm thầm điều tra, nảy sinh nghi ngờ mình, ông ta lo lắng, có lẽ còn tức giận nữa, cho nên đã nhẫn tâm ra tay trước?
Nếu suy luận này là đúng thì chẳng phải đã chứng minh Lang Hướng Dương và Hàn Khoan là đồng phạm? Vụ án mạng... là hai người họ cùng làm, hay là... một tổ chức ác ma thần bí khổng lồ?
Ừm...
Đợi đã...
Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, sự xuất hiện của bộ đồ ác ma dường như không bình thường cho lắm.
Tại sao không có bất kỳ chứng cứ nào lưu lại trên bộ đồ ác ma? Về lý, tội phạm mười năm trước hẳn là không biết cảnh sát có thể sử dụng công nghệ phân tích tế bào da để thu thập chứng cứ, không thể có chuyện hung thủ cố tình không lưu lại thứ gì được.
Bộ đồ ác ma sạch sẽ như vậy, rốt cuộc chứng minh điều gì?
Những đồ vật này, rốt cuộc có phải là của Lang Hướng Dương để lại? Nếu không phải, liệu có khi nào do người khác đặt vào tầng hầm nhà ông ta, nhằm đổ tội cho ông ta?
Còn nữa, lúc trước, Lang Hướng Dương ra đi đột ngột, nếu ông ta thực sự là hung thủ thì chắc chắn ông ta sẽ không kịp tiêu hủy chứng cứ, nhưng trên thực tế, ngoại trừ bộ đồ ác ma ra thì không hề tìm được thứ gì khác.
Như vậy... là có người giúp ông ta giặt sạch sau đó?
Hay... Lang Hướng Dương vốn không phải là hung thủ?
Chậc chậc...
Nghĩ đến đây, đầu óc Triệu Ngọc bất giác căng nhức, giống như vừa mới phẫu thuật xong vậy. Hắn cảm giác như đang ở trong một cái bình bị bịt nút, không thể đẩy mạnh vụ án về phía trước được...
Tính đến hiện tại, lần này là lần Triệu Ngọc điều tra lâu nhất, là vụ án mạng khó nhằn nhất. Đương nhiên, không thể nói chính xác là một vụ án được, bởi vì trước đó, hắn đã xử lý vụ án giết người theo tiểu thuyết, vụ Hàn Khoan giết vợ và vụ đại án Khương Khoa cướp bóc ở Diệu Danh.
Hơn nữa mình còn trải qua một cuộc phẫu thuật, thường xuyên ở trong trạng thái căng thẳng đầy áp lực một thời gian dài, khiến cả thể xác và tinh thần Triệu Ngọc cảm thấy mệt mỏi, lao lực quá độ. Vậy mà, đến hôm nay vẫn không thể tìm được chứng cứ gì mang tính quyết định cả, khiến trong lòng Triệu Ngọc không nén nổi bực bội.
Nhớ hồi điều tra vụ án thi thể nữ không đầu, có lúc bản thân hắn cũng từng cảm thấy sắp suy sụp đến nơi! Không ngờ vụ án ác ma lần này còn khó khăn hơn vụ án thi thể nữ không đầu...
Trong lúc Triệu Ngọc đang đau đầu vì vụ án thì nhân viên liên lạc gửi cho hắn một email, email này chính là lệnh chính thức bắt giữ Hàn Khoan để điều tra vụ án ác ma, cấp trên đã phê chuẩn, giam giữ Hàn Khoan bảy ngày tính từ hôm nay, ra lệnh cho ông ta hỗ trợ cảnh sát điều tra.
Phù...
Bảy ngày...
Cũng may... Ít nhất còn có bảy ngày...
Một mặt, Triệu Ngọc trả lời Trần Trác, mặt khác gửi lệnh bắt giữ cho Ngô Tú Mẫn, báo chị ấy liên hệ với cảnh sát Hoàng Kim để thực hiện các thủ tục liên quan.
Tin vừa gửi đi, Triệu Ngọc liền nhận được tin nhắn của pháp y Cao Phát Tài, ông ta nói rằng đang giảng dạy ở nước ngoài, tạm thời không thể hỗ trợ công tác điều tra vụ án ác ma được, mong Triệu Ngọc thông cảm. Nhưng ông ta sẽ cử đội ngũ xuất sắc nhất của mình đến Bắc Thiên, hơn nữa ông ta sẽ chỉ huy từ xa, cam đoan không làm ảnh hưởng đến chất lượng giám định.
Ừm... Như thế cũng được...
Xuất phát từ phép lịch sự, Triệu Ngọc đành nhắn lại cho ông ta vài câu khách sáo.
Ai ngờ, vừa nhắn xong thì trong đầu truyền tới âm thanh báo kết thúc của hệ thống, về quẻ “Cấn Ly” này, mức độ hoàn thành của Triệu Ngọc đạt 133%, được thưởng hai đạo cụ cấp cao.
Nhìn lại đồng hồ, hóa ra đã đến nửa đêm, Triệu Ngọc có thể gieo quẻ mới rồi.
Nhưng, lần này Triệu Ngọc đã có dự phòng trước. Hóa ra, từ sau lần hệ thống nâng cấp, hắn bận rộn điều tra vụ án nên đã quên mất công năng mới của hệ thống.
Trong giao diện đạo cụ có chức năng chọn đạo cụ gieo quẻ, hắn cảm thấy cái này khá phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của mình.
Chọn đạo cụ gieo quẻ tức là đổi điểm tích lũy Kỳ Ngộ đã có trước đó để lựa chọn những đạo cụ mà mình cần nhất, sau khi hoàn thành kỳ ngộ, chỉ cần có thể đạt được tiêu chuẩn hoàn thành thì hắn sẽ nhận được đạo cụ đã chọn.
Trước mắt, đạo cụ mà Triệu Ngọc cần nhất là mấy máy chỉnh khớp xương tàng hình. Tuy rằng hiện tại hắn đã phẫu thuật xong, nhưng đi đứng thật sự bất tiện. Nếu có thể dùng máy chỉnh khớp xương tàng hình thì tất nhiên có thể đẩy nhanh quá trình nối xương, có thể sớm thoát khỏi xe lăn hoặc nạng chống.
Nghĩ đến đây, hắn nhanh chóng chọn máy chỉnh khớp xương tàng hình, hệ thống thông báo cần một trăm điểm tích lũy.
Chỉ có một trăm điểm... Không đắt!
Nhìn xuống dưới, trong gợi ý có ghi, sau khi chọn đạo cụ thì chỉ cần mức độ hoàn thành hơn 100% là có thể đạt được.
Đơn giản!
Bởi vì đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc sử dụng và để đảm bảo mình sẽ nhận được đạo cụ chỉnh khớp xương tàng hình nên hắn không chọn thêm đạo cụ nào khác mà trực tiếp chọn gieo quẻ.
Kết quả, sau khi hắn kích chọn, điểm tích lũy trên thanh điểm giảm một trăm điểm, quẻ văn mới nhất lập tức xuất hiện chính giữa giao diện.
Nhưng hắn lại nhìn thấy màn hình viết hai chữ Càn Cấn rất to!!