Cuồng Thám

Chương 900: Chương 900KẾT QUẢ XÉT NGHIỆM KỲ LẠ





“Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, không tức là có mà có nghĩa là không.”

Sau khi tạm biệt Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ để trở lại bệnh viện, Triệu Ngọc liền viết hai câu này lên chỗ trống của tấm bảng trắng.

Trên đường về, hắn còn lên mạng tra, hai câu này xuất phát từ Tào Tuyết Cần, ý nghĩa cũng vô cùng đơn giản, là khi bạn cho rằng chân thực là hư ảo thì chính cái hư ảo đó lại càng thêm chân thật!

Vì cái gì chứ?

Triệu Ngọc nhìn tấm bảng trắng, trong lòng suy tư, hai câu này chính là điều mà phó bản Kỳ Ngộ muốn nhắc đến sao? Không phải tự mình đa tình đấy chứ?

Nhưng mà dù nghĩ thế nào đi nữa thì hắn vẫn thấy hai câu này vô cùng chuẩn xác về vụ án ác ma. Vụ án ác ma chẳng những khó bề lý giải, mà còn đầy rẫy hư ảo, thật thật giả giả, làm người ta khó lòng phân biệt rõ chân tướng...

“Ừm... Không tồi...” Lúc này, Thôi Lệ Châu đi ra từ phòng vệ sinh và nói với Triệu Ngọc: “Không nghĩ tới quán lẩu dê đó lại ngon như vậy, sợ rằng đây là quán dê chính thống nhất mà tôi đã từng ăn đấy!”

Nói xong, nàng ta còn ợ một cái rõ to...

“Hừ... Hôm nay cô phải tự kiểm điểm bản thân mình đi!” Triệu Ngọc nhìn Thôi Lệ Châu, lập tức nghiêm khắc dạy dỗ: “Sao có thể cầm chai bia đập vào đầu người ta thế hả? Cô là điều tra viên đặc biệt, nếu lần này thực sự khiến người ta bị thương thì biết ăn nói thế nào? Cô đừng quên, hiện tại cô vẫn đang trong kỳ sát hạch đấy, chỉ cần tôi viết mấy câu vào bản báo cáo thì cô vĩnh viễn cũng không được siêu sinh đâu, có biết không hả?”

“Vâng... tôi biết, tôi biết rồi mà sếp... Nhưng mà...” Thôi Lệ Châu cắn môi, sợ hãi giải thích: “Anh không biết năm đó, cái tên kia vô sỉ đến mức nào đâu, hắn lừa tôi bao nhiêu tiền như vậy, lại còn muốn dùng tiền của tôi để mua tôi nữa chứ... Ài, không nói nữa...”

“Tôi biết trước đây cô cậu có ân oán khúc mắc với nhau, nhưng mà chỉ cần không phải thù giết cha cướp vợ thì cô không thể làm xằng làm bậy như thế được!” Triệu Ngọc tiếp tục dạy bảo: “Hơn nữa, nếu thực sự là có thù giết cha thì cũng có thể tống gã vào tù. Tiểu Thôi à, nếu Mã Lão Đán có tội, cảnh sát Tấn Bình chắc chắn sẽ không để gã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được đâu, vì thế...”

“Tôi biết mà sếp, tuy rằng mất chút tiền nhưng không có thêm tổn thất nào khác! Anh yên tâm đi, về sau, tôi tuyệt đối sẽ không hành động theo cảm tính như thế nữa!” Thôi Lệ Châu hổ thẹn nói, rồi lại thần thần bí bí mà thêm một câu: “Hiện tại, tôi có một chuyện vẫn chưa rõ...”

“Hả? Chuyện gì?” Triệu Ngọc tò mò.

“Tôi nghe Tăng Khả nói, anh đánh nhau với cha vợ ở quán lẩu gà hả?” Thôi Lệ Châu cười xấu xa hỏi: “Tôi không hiểu, anh nói với tôi thì miệng đầy đạo lý, thế tại sao lại không quản được chính anh thế?”

“Chết tiệt...” Triệu Ngọc tức giận trợn mắt: “Con nhóc này, có phải cô chán sống rồi không hả?”

“Ha ha ha... Tôi nói đùa thôi mà...” Thôi Lệ Châu nhanh chóng nhận lỗi, bóp vai đấm lưng cho Triệu Ngọc: “Được rồi mà sếp! Tôi biết rồi, sau này nhất định sẽ làm người chính trực, giống như anh vậy, được không?”

Nhìn dáng vẻ giả ngu, làm nũng của cô nàng, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vội bảo Thôi Lệ Châu đấm bóp mạnh vào...

Lúc này đã là 9 giờ 15 phút tối, bác sĩ vừa mới thay thuốc cho Triệu Ngọc, không biết có phải do thuốc giảm đau đã hết tác dụng hay là do hôm nay ra ngoài dùng sức quá nhiều, Triệu Ngọc cảm thấy phần mắt cá chân bó bột hơi đau nhức, vô cùng khó chịu.

“Đây là gì? Thật cũng là giả mà giả cũng là thật?” Thôi Lệ Châu nhìn câu viết trên bảng trắng, tò mò hỏi: “Sếp ơi, câu này có ý gì? Chẳng lẽ... anh cảm thấy vụ án ác ma còn vấn đề gì nữa sao? Ha ha, không phải anh không yên tâm về cô bạn gái bạo lực kia đấy chứ?”

“Không phải!” Triệu Ngọc tập trung nói: “Chúng ta đã tìm hiểu rõ tính tình của Lang Hướng Dương, không ai nói ông ta có vấn đề gì cả. Cũng không tìm được chứng cứ xác thực nào khác ở nhà ông ta. Cho nên, tôi cảm thấy sự xuất hiện của bộ đồ ác ma khá đột ngột.”

“Bộ đồ ác ma... Ừm... Vấn đề tâm lý?” Thôi Lệ Châu hỏi. “Tại sao hung thủ nhất định phải có vấn đề về tâm lý?”

“Mặc quần áo ác ma, đeo mặt nạ ác ma, trong khoảng thời gian ngắn như thế mà giết chín người không có quan hệ gì, ừm... có thể là mười người, cũng có thể nhiều hơn!” Triệu Ngọc thở dài: “Cho nên, tâm lý của hung thủ chắc chắn không ổn định. Tất nhiên là có vấn đề nghiêm trọng về tâm lý!”

“Trước đây, tôi đã xử lý nhiều vụ án mạng, Lý Đan trong vụ án chặt tay, Cầu Tân Dương trong vụ ngân hàng chứa xác chết, sau đó là Lý Phi của vụ án thi thể nữ không đầu... Những người này, không ai là tâm lý không vặn vẹo. Bởi vì trong lòng bọn chúng có chấp niệm nên mới gây ra những vụ án long trời lở đất như vậy.”

“Nhưng Lang Hướng Dương... thật sự không giống như thế!”

“Lang Hướng Dương đã chết, chúng ta cũng đâu hiểu gì về ông ta, lỡ như... ông ta là kẻ hai mặt thì sao?” Thôi Lệ Châu nói. “Trước mặt mọi người thì ông ta là một thầy giáo thiện lương, nhưng sau lưng lại là một ác ma khủng bố?”

“Thế thì phải có dấu vết để lại mới đúng, giống như Hàn Khoan, ít nhất ông ta còn có những bức tranh u ám kia... Chậc chậc...”

Trong lúc Triệu Ngọc vắt óc suy nghĩ thì điện thoại vang lên. Lần này là Tăng Khả gọi tới.

Triệu Ngọc vốn đang chờ cuộc điện thoại này nên nhanh chóng nghe máy.

“Tổ trưởng!” Tiếng Tăng Khả trầm thấp, dường như những điều mà cậu ta sắp nói ra không phải chuyện vui vẻ gì: “Mặt nạ ác ma và quần áo đều là hàng thủ công, không bán trên thị trường. Hơn nữa, mặt nạ ác ma so với hình tượng ác ma truyền thống của phương Tây có chút khác biệt, chắc là tự thiết kế.”

“Nói cách khác, chỉ có duy nhất một chiếc mặt nạ ác ma.” Triệu Ngọc nhanh chóng suy luận: “Hơn nữa, bức phác họa về ác ma của Trương Tỉnh Như chắc chắn có liên quan tới vụ án ác ma.”

“Ừm... Hẳn là... Hẳn là như thế! Nhưng kết quả xét nghiệm... Ừm...” Tăng Khả do dự: “Trên bộ đồ ác ma không có dấu vân tay hay mẫu da nào. Không có của Lang Hướng Hương, cũng không có của Hàn Khoan, không có của bất cứ ai cả, rất sạch sẽ!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc bỗng dưng ngây ngẩn cả người: “Cái gì cũng không có? Sao có thể như vậy được?”

“Đúng đấy…” Thôi Lệ Châu cũng chán nản lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng đêm nay có thể kết thúc vụ án này rồi. Nhưng xem tình hình hiện tại, ngay cả Lang Hướng Dương cũng không có cách nào định tội. Thùng carton đó chỉ đặt ở tầng hầm nhà ông ta mà thôi, chứ đâu có gì chứng minh rằng ông ta đã từng động vào nó, từng mặc qua những đồ đó chứ... Thế này thì...”

“Đúng vậy!” Tăng Khả nói: “Chị Miêu cũng đang buồn bực vô cùng, cho nên mới bảo em gọi điện cho anh.”

“Thùng carton kia...” Triệu Ngọc cân nhắc hỏi: “Ở tầng hầm của Lang Hướng Dương bao lâu rồi?”

“À... Em và Nhiễm Đào đã tính toán thời gian, không riêng gì thùng carton này mà cả tầng hầm này, nhà ông ta không hề động tới đã rất lâu rồi, chỗ nào cũng phủ một lớp bụi dày.” Tăng Khả trả lời: “Sinh hoạt hàng ngày của bà lão đều cần người khác giúp đỡ thì ai đi dọn dẹp tầng hầm được? Em thấy, ít nhất cũng là từ sau khi bà lão mắc bệnh là không có ai xuống đây nữa.”

“Nếu không ai động vào thùng carton này...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Như vậy theo lý mà nói, đồ trong thùng hẳn là không có chứng cứ nào hữu hiệu đúng không?”

“Đúng vậy! Khoa Giám định đã kiểm tra vật chứng mấy lần mà vẫn không tìm được thứ gì có giá trị cả.” Tăng Khả nói: “Thật kỳ lạ! Mười năm trước, Lang Hướng Dương không có khả năng biết đến phương pháp phân tích mẫu da, cho dù giặt sạch cũng không thể sạch sẽ đến vậy được!”

“Tăng Khả...” Triệu Ngọc thở dài, lại hỏi: “Cậu đã cử người phong tỏa tầng hầm chưa?”

“Em có dán giấy niêm phong, nhưng không có người canh giữ.” Tăng Khả trả lời.

“Không được!” Triệu Ngọc nhanh chóng ra lệnh: “Lập tức cử người canh giữ 24/24, không được để xảy ra sai sót gì!”

“Hả? Canh giữ tầng hầm?” Tăng Khả bất ngờ: “Chẳng lẽ... nơi đó còn có đồ vật nào khác? Nhưng sau khi phát hiện bộ đồ ác ma, bọn em thực sự đã lục soát tất cả rồi.”

“Không phải còn đồ vật khác, mà là...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ gọi điện cho Cao Phát Tài ngay bây giờ, cử một đội chuyên nghiệp qua đó. Đây là vụ án ác ma đặc biệt quan trọng, nên cần phải xử lý theo mức độ cao nhất.”

“À... Vâng, vâng! Em sẽ làm ngay!” Vừa nghe đội của Cao Phát Tài sẽ tới, Tăng Khả lập tức nhớ đến nữ học trò xinh đẹp Trương Bối Bối, lập tức hưng phấn mà tắt điện thoại.



“Không lấy được chứng cứ nào có ích...” Triệu Ngọc nhíu mày, cố gắng suy nghĩ: “Tại sao... lại sạch sẽ đến vậy?”

Trong lúc lẩm bẩm, hắn không kìm được lại ngẩng đầu nhìn hai câu viết trên bảng kia: “Thật cũng là giả mà giả cũng là thật, không tức là có mà có nghĩa là không...”

Tuy rằng không tìm được chứng cứ có ích trên bộ đồ ác ma, nhưng Triệu Ngọc lại bỗng nhiên cảm thấy hắn đang cách đáp án rất gần rồi!

“Tổ trưởng Triệu...” Lúc này, Vương Xán cầm một tập tài liệu bước từ ngoài vào: “Ừm... Làm phiền anh một chút, ở đây có tài liệu về vụ án Khương Khoa cần anh ký tên. Tôi nghe lãnh đạo cục tỉnh nói rằng nhất định phải khen thưởng anh và tổ điều tra đặc biệt.”

“Hả? Có tiền thưởng à?” Thôi Lệ Châu mừng ra mặt: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng có tiền rồi, Tiểu Vương... Đại khái tôi có thể được thưởng khoảng bao nhiêu?”

“Vương Xán!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại đột nhiên ngắt lời Thôi Lệ Châu, nói với Vương Xán: “Cậu lập tức đặt hai vé máy bay đi Bắc Thiên đêm nay giúp tôi, càng nhanh càng tốt! Chuyện đã đến nước này, chúng tôi ở lại Diệu Danh đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi...”