Cuồng Thám

Chương 907: Chương 907





GỢI Ý CỦA THÙNG ÁC MA

Vào lúc chín giờ sáng, ánh nắng chói lóa chiếu xuống mặt đất, khiến cả thành phố đều long lanh rạng rỡ. Tuy nhiên, một bầu trời sáng chói ở trước mặt lại không thể xua tan khói mù ác ma bao phủ trong lòng Triệu Ngọc.

Vào giờ phút này, Triệu Ngọc ngồi bên trong xe cảnh sát, đi đến một nơi vô cùng quan trọng, đó là nhà của Lang Hướng Dương!

Lần này không giống với các cuộc điều tra trước kia, khi Triệu Ngọc ngồi trong xe cảnh sát, ngoài Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu cũng đi cùng ra, cảnh sát Bắc Thiên còn đặc biệt phái thêm ba chiếc xe của lực lượng cảnh sát đến hỗ trợ, để đề phòng trường hợp không may, hơn nữa có vẻ rất chuyên nghiệp.

Khi xe cảnh sát sắp đến gần mục đích, Triệu Ngọc nhìn vào đồng hồ theo thói quen, sở dĩ hắn lựa chọn vào thời gian này đến khám xét nhà của Lang Hướng Dương, là bởi vì ngoại trừ phải khám xét ở hiện trường ra thì còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là phó bản Kỳ Ngộ hôm nay.

Hắn cũng không ngờ rằng vị trí của phó bản Kỳ Ngộ hôm nay lại trùng với nhà của Lang Hướng Dương. Bởi vì hôm nay, hắn đã mở ra quẻ “Càn Cấn”, cho nên, Triệu Ngọc nhận định rằng mình nhất định sẽ có được phát hiện lớn trong nhà của Lang Hướng Dương!

Bởi vì trước đó đã nhận được thông báo nên khi Triệu Ngọc đến dưới lầu của nhà Lang Hướng Dương, cảnh sát địa phương đã sớm đứng đợi, hơn nữa, em ruột của Lang Hướng Dương là Lang Hướng Tiền cũng có mặt.

Thấy hiệu suất làm việc như vậy, Triệu Ngọc không khỏi tán thưởng Cục Cảnh sát Bắc Thiên. Nếu như mỗi lần phá án đều có thể nhận được sự đối đãi và hỗ trợ như vậy, tỷ lệ thành công nhất định sẽ cao hơn.

Theo như thường lệ, dưới sự giới thiệu của Cục trưởng Hứa, Triệu Ngọc chào hỏi các nhân viên cảnh sát.

Nhà của Lang Hướng Dương là kiểu nhà chung cư cũ kỹ, nhà của bọn họ ở tầng hai, có ba phòng một phòng khách như những kiểu nhà thông thường. Nhưng mà mục đích của Triệu Ngọc rõ ràng không phải hướng về căn nhà này, mà chính là tầng hầm bên dưới căn nhà bọn họ.

Bởi vì theo như phó bản Kỳ Ngộ hiển thị thì mục tiêu của Kỳ Ngộ lần này là dưới mặt đất, rõ ràng là ám chỉ tầng hầm bên dưới của căn nhà.

Cho nên, sau khi Triệu Ngọc ra ám hiệu với Nhiễm Đào thì Nhiễm Đào lập tức gọi vài cậu thanh niên khỏe mạnh cường tráng đến, họ ra sức nâng lên, nhanh chóng khiêng được cả Triệu Ngọc và xe lăn xuống tầng hầm bên dưới, còn đẩy đến trước cửa tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương.

Triệu Ngọc cúi đầu, so sánh với bản đồ trong điện thoại, phát hiện mục tiêu vô cùng chuẩn xác, quả thực chính là tầng hầm trong nhà của Lang Hướng Dương.

Chỉ là, hắn đã đến sớm hơn năm phút mà thôi, Kỳ Ngộ thật sự sẽ xảy ra vào năm phút sau.

Chậc chậc...

Triệu Ngọc không khỏi chậc lưỡi tò mò, không biết rốt cuộc sẽ xảy ra chuyện gì dưới tầng hầm này đây? Theo lý thuyết mà nói, tất cả mọi thứ trong này đều đã được phía cảnh sát lục soát cẩn thận rồi, không lẽ lại sơ sót bỏ qua thứ gì đó sao?

Chẳng lẽ nào… trong tầng hầm này lại có điều kỳ diệu nào sao? Ví dụ như một con đường bí mật?

Có phải là… lát nữa phải sử dụng máy nhìn xuyên thấu tàng hình mới được?

Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới suy đoán đến đây thì bỗng dưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên bên trong tầng hầm.

Ủa?

Triệu Ngọc vô cùng bất ngờ, Nhiễm Đào cũng giật mình, nhanh chóng bước lên, vội vàng mở cửa sắt của tầng hầm ra. Nhìn thấy bên trong tầng hầm đang có đèn sáng, hơn nữa còn có hai người đang mặc trang phục thu gom màu trắng.

Tiếng chuông điện thoại chính là đến từ một trong hai người bọn họ.

Người đó lấy điện thoại ra, vừa đi ra trước cửa vừa cởi khẩu trang của mình ra.

Ủa?

Sao lại là cô ta?

Triệu Ngọc chỉ liếc một cái đã nhận ra, đây chẳng phải là Trương Bồi Bồi sao?

Tại sao mới chớp mắt mà cô ta đã xuất hiện ở trước mặt mình vậy?

À…

Triệu Ngọc phản ứng không chậm, vừa nhìn thấy Trương Bồi Bồi là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, nghĩ lại hồi tạm biệt nhau ở văn phòng làm việc, hắn đã đến bộ phận pháp y để kiểm tra bộ đồ ác ma. Mà Trương Bồi Bồi đã từng nói rõ rằng cô ta phải đến hiện trường kiểm tra lại một lần nữa, xem còn có thể thu thập thêm chứng cứ nào nữa không. Cho nên bọn họ mới gặp lại nhau ở đây.

“Thầy Cao, thầy đã nhìn thấy tấm ảnh của tôi chưa?” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc và Nhiễm Đào, Trương Bồi Bồi vốn không hề ngạc nhiên, hơn nữa, cô ta còn đi ra hành lang của tầng hầm để nói chuyện với người trong điện thoại. “Đúng, ngoại trừ đồng vị ra, chúng ta còn có thể làm thí nghiệm sâu hơn nữa, thời gian có thể chính xác đến trong vòng nửa năm! Dạ…”

Khi nói chuyện, Trương Bồi Bồi thấy Nhiễm Đào và Triệu Ngọc định đi vào trong tầng hầm thì vội vàng ngăn cản: “Các anh khoan vào trong đã! Đợi một chút nữa…”

“Ừm…. chuyện này…”

Triệu Ngọc và Nhiễm Đào nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, xem ra Trương Bồi Bồi đã phát hiện ra thứ gì đó rất quan trọng.

Sau đó, Trương Bồi Bồi lại tiếp tục nói một loạt thuật ngữ chuyên nghiệp với người trong điện thoại, rồi mới tắt điện thoại và nói với Triệu Ngọc và Nhiễm Đào: “Làm phiền các anh gọi chủ nhân của căn nhà này xuống đây!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc và Nhiễm Đào lại sửng sốt, chủ nhân của căn nhà này rõ ràng đã chết rồi mà.

“À… em trai của ông ta… chính là người vừa mới nói chuyện với tôi lúc nãy…” Trương Bồi Bồi nghiêm túc nói. “Tổ trưởng Triệu, anh đến thật đúng lúc, tôi có một phát hiện quan trọng muốn bàn với anh!”

Ồ?

Triệu Ngọc ngạc nhiên, Nhiễm Đào lúc này đồng ý, gọi em trai của Lang Hướng Dương là Lang Hướng Tiền xuống đây.

“Tổ trưởng Triệu, anh qua đây xem đi…” Thấy Lang Hướng Tiền bước đến, Trương Bồi Bồi chậm rãi đi vào trong tầng hầm, chỉ vào đống đồ vật linh tinh mà nói: “Sau khi đi vào thì tôi đã nhìn thấy mấy thứ này, các vật dụng trong tầng hầm hầu như đều mang vết tích của bọt nước, như thể đã bị vật gì đó phun trúng, hơn nữa, đáy của đống đồ vật này rõ ràng có dấu vết bị ngâm trong thời gian dài, anh xem…”

Sau khi nói xong, cô ta nhấc một thùng carton lên, nhìn thấy đáy thùng đã bị mục nát nghiêm trọng, hơn nữa còn có dấu vết bị ăn mòn rất rõ ràng.

“Các anh lại nhìn ống dẫn của thiết bị sưởi ở bên trên, nơi đó có ốp mảnh thép, chứng tỏ nơi đó từng bị rạn nứt, tầng hầm từng bị ngập nước!”

“Đúng thế!” Lang Hướng Tiền vội vàng tiến lên giải thích: “Lúc nãy, cảnh sát này đã từng hỏi rồi. Chuyện này, cả đời tôi cũng sẽ không bao giờ nhớ nhầm, tầng hầm này quả thật đã từng bị ngập nước! Hơn nữa, lúc ấy lại đúng vào mùa đông năm mà anh tôi bị bệnh và qua đời!”

“Lúc đó, đầu thất* còn chưa hết, dưới tầng hầm lại bị ngập nước, gia đình tôi vốn dĩ không mấy khá giả, chuyện này càng khiến cho gia đình tôi sứt đầu mẻ trán! Nhờ quản lý tòa nhà can thiệp mà họ lại mặc kệ, khiến gia đình lo lắng không yên, không hề thoái mái chút nào, cuối cùng may mà có em họ thứ ba của chị dâu tôi đến sửa chữa giúp, cho nên tôi vẫn nhớ rất rõ!”

* Đầu thất: là một loại tập tục để tang, chỉ ngày thứ bảy sau khi con người qua đời.

“Ừm… còn nữa…” Lang Hướng Tiền lại nói. “Anh tôi qua đời, chị dâu cũng ngã bệnh, sau khi đường ống sửa xong, chúng tôi cũng chỉ múc nước ra đơn giản cho xong thôi, lại thấy không có món đồ gì đáng giá nên đều để mặc như thế, không quan tâm đến nữa. Dáng vẻ bây giờ cũng không khác gì năm xưa cả, chắc chắn chị dâu tôi không hề xuống đây dọn dẹp lần nào nữa…”

“Ừm… còn nữa, sau này, máy sưởi chuyển thành một hộ gia đình một van, nên đường ống này cũng không còn được sử dụng nữa…”

“Tổ trưởng Triệu, đây chính là vấn đề mấu chốt mà tôi muốn nói đấy!” Trương Bồi Bồi mở điện thoại của mình ra, cho Triệu Ngọc xem một tấm ảnh và nói: “Anh hãy nhìn kĩ thùng carton đựng bộ đồ ác ma…”

“À…” Triệu Ngọc chỉ nhìn thoáng qua đã hiểu ra ý của cô ta. Tuy thùng carton đựng bộ đồ ác ma này cũng có dấu vết bị ngâm trong nước, nhưng không hề nghiêm trọng như các đồ vật khác tại hiện trường.

“Ừm… tôi… tôi…” Nhiễm Đào đứng ở trước cửa, giơ cánh tay lên chỉ vào nơi sâu nhất trong tầng hầm và giải thích: “Tôi đã tìm ra thùng này từ trong đống đồ vật to nhất tận bên trong cùng! Có phải… bởi vì bị các thứ khác xung quanh che chắn cho nên mới…”

“Không đâu, nước trong tầng hầm này lúc đó vốn dĩ còn chưa tới mắt cá chân đâu!” Lang Hướng Tiền nói.

“Tôi đã kiểm tra về vị trí phát hiện chiếc thùng này rồi, các đồ vật khác ở đó bị ngập nghiêm trọng hơn chiếc thùng này rất nhiều!” Trương Bồi Bồi nói: “Cho nên… vốn dĩ không cần khám nghiệm, chúng ta đã có thể đánh giá bằng mắt thường rằng mãi về sau, chiếc thùng ác ma này mới bị ai đó cất vào đây!”

Hả!?

“Nói như vậy… nói như vậy…” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen.

“Không sai đâu!” Trương Bồi Bồi khẳng định nói: “Tôi từng nhìn thấy chiếc thùng đó rồi, nó được là làm bằng giấy bìa carton, nếu như bị ngập nước thì sớm đã biến hình rất nghiêm trọng rồi! Những dấu vết trên thùng chắc là do các vật khác đè lên, tổng thể thì chiếc thùng hoàn toàn không bị tổn hao gì, chứng minh chiếc thùng đó không những không bị ngâm trong nước, hơn nữa là sau một khoảng thời gian rất dài mới bị ai đó cất vào đây!”

“Cho nên…” Triệu Ngọc ra sức gật đầu, dường như đã hiểu ra ý nghĩa của phó bản Kỳ Ngộ hôm nay rồi, hắn nói: “Cho nên, Lang Hướng Dương vốn không phải là hung thủ của vụ án ác ma! Bộ đồ ác ma là có người cố tình để ở đó để hãm hại ông ta… ừm…”

Triệu Ngọc ngồi ở trước cửa tầng hầm, sau khi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bỗng dưng nhớ lại câu nói trong quán lẩu: “Thật là giả mà giả cũng là thật!”

Thật là giả mà giả cũng là thật...

Lẽ nào, ý của hệ thống… là muốn nhắc nhở chúng ta!? Hay là… chúng ta vốn dĩ đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng, coi những thứ hư ảo là thật!?

Trong phút chốc, đủ loại chi tiết trước kia lập tức như đèn kéo quân mà hiện lên trong đầu của Triệu Ngọc, đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như, hình ảnh mà Trương Tỉnh Như đã vẽ ra, cuốn sách “11 cách giết” mà Hàn Khoan từng viết; bức họa âm u kinh dị của Hàn Khoan, cả phản ứng dị thường của Hàn Khoan trong phòng vệ sinh…

Còn cả sự ngược đãi, sự nhục nhã mà Hàn Khoan đã phải chịu hồi ở trường học, Lão Qua ngã xuống tầng, cộng thêm bộ đồ ác ma trong tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương, tất cả mọi thứ dường như có vẻ đều rất hỗn loạn, nhưng trên thực tế… hầu như đều có sự liên kết rất mật thiết!

Chẳng lẽ …

Chân tướng của sự việc… là như vậy sao!?

A…

Bỗng dưng, Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng, cả người run rẩy…