Mười một giờ sáng, tại Cục Cảnh sát Bắc Thiên, trong văn phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, một cuộc thảo luận đang tiến hành vô cùng kịch liệt.
“Triệu Ngọc, em không phủ nhận suy đoán của anh, nhưng mà…” Miêu Anh kích động nói: “Dù chiếc thùng đó không phải có sẵn ở đó ngay từ đầu, nhưng cũng có thể là do vợ của Lang Hướng Dương đã lấy từ trên tầng xuống sau khi ông ta chết, cho nên Lang Hướng Dương vẫn không thể thoát khỏi diện tình nghi, chiếc thùng đó rất có thể là của ông ta!”
“Không… không… từ lúc bắt đầu thì chúng ta đã sai rồi!” Triệu Ngọc kiên quyết phủ định: “Sở dĩ chúng ta phạm phải sai lầm như vậy, không phải vì vụ án quá khó, cũng không phải do chúng ta quá sơ suất mà là vì đối thủ của chúng ta quá mạnh!”
“Thật ra… từ đầu đến cuối, mặc dù là vụ án ác ma hay vụ Hàn Khoan giết vợ, hung thủ đều là cùng một người, mà gã ta vẫn luôn ở trước mặt chúng ta, kẻ đó chính là người luôn đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió – Hàn Khoan!!!”
Thế này…
Nghe thấy cách nói của Triệu Ngọc, mọi người nhất thời cảm thấy phức tạp.
“Nhưng mà…” Miêu Anh phản bác: “Cho dù Hàn Khoan là hung thủ, nhưng mà… chúng ta không thể loại trừ khả năng vụ án này do băng đảng tội phạm gây ra, không thể loại trừ Hàn Khoan vẫn còn đồng lõa!”
“Không!” Triệu Ngọc cực kỳ kiên quyết nói: “Vụ án ác ma chỉ có một hung thủ mà thôi, đồng lõa hay băng nhóm đều là giả thiết mà chúng ta đặt ra dưới sự dẫn dắt của hung thủ! Đây chính là cảnh mà hung thủ mong muốn nhìn thấy nhất, gã ta vẫn luôn dắt mũi của chúng ta!”
“Tổ… tổ trưởng…” Nhiễm Đào không nhịn được nói: “Hàn Khoan vẫn luôn bị giam trong Cục Cảnh sát Hoàng Kim, ông ta… ông ta làm sao có thể chi phối chúng ta được?”
“Chính vì ông ta luôn bị chúng ta theo dõi, cho nên mới khiến chúng ta sinh ra ảo giác như vậy! Hiện tại xem ra, Hàn Khoan không chỉ là thiên tài phạm tội mà dường như ông ta đã trở thành bậc thầy phạm tội rồi!” Triệu Ngọc cao giọng nói: “Người ta hay nói thế nào nhỉ, cái gì mà ‘thả bom’ thì hay nhìn người xung quanh, nhưng trên thực tế lại chính là ông ta thả!”
“Vụ án ác ma không những không có băng nhóm gì gây ra cả, ngay cả đồng lõa cũng không có, tất cả mọi thứ đều chỉ do một mình Hàn Khoan dựng nên! Chẳng qua vở kịch một vai này của ông ta đã thật sự hành hạ chúng ta quá thảm rồi!”
“Tổ trưởng, anh chỉ nói miệng như vậy thôi…” Tăng Khả nghi ngờ nói: “Nhưng mà… vụ án lớn như vậy, làm sao mà một mình ông ta có thể hoàn thành chứ? Còn nữa… bộ trang phục ác ma ở nhà của Lang Hướng Dương thì phải giải thích thế nào?”
“Hừ, tôi lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà không gặp qua chứ?” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Bản thân các băng nhóm giết người vốn rất dễ bị cảnh sát điều tra phá án! Tại sao hả? Là vì bọn chúng có nhiều cái miệng, manh mối cũng nhiều! Mọi người suy nghĩ kĩ xem, thật ra, vụ án khó phá nhất chính là vụ do cá nhân gây ra đấy! Đặc biệt là hung thủ và nạn nhân đều không có quan hệ lợi ích gì với nhau…”
“Ví dụ như vụ án ác ma này…” Triệu Ngọc chỉ tay vào màn hình: “Nếu như thật sự có một tổ chức ác ma như thế, thì chúng ta bắt đầu thử đưa ra kế hoạch đi: Trước tiên, chúng ta cần phải tìm ra vài người thường xuyên bị người khác bắt nạt, làm nhục, hoặc là những người rất có tinh thần trọng nghĩa, những người này rõ ràng không khó tìm, nhưng mà nếu như muốn để đám người này hợp sức lại đi giết người, hơn nữa còn giết một người hoàn toàn không có quan hệ gì với mình, mọi người cảm thấy ai sẽ vui nhất?”
À…
Mọi người đều âm thầm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Chúng ta phá nhiều vụ án như vậy, đều hiểu nếu không phải có mối thù hận lớn, không phải bị dồn đến bước đường cùng, không phải tinh thần không bình thường, thì một con người sẽ không dễ dàng cầm lấy con dao đâu!” Triệu Ngọc lại nói: “Cho nên, cái gì mà tổ chức ác ma chứ, chẳng qua chỉ là chúng ta tự nghĩ ra mà thôi, trên thực tế, vốn dĩ không hề tồn tại!”
“Hơn nữa, nếu như thật sự là băng nhóm phạm tội thì tại sao sau vụ Bắc Thiên, trên đời lại không còn xảy ra vụ án ác ma nào nữa?” Triệu Ngọc lại nói: “Nhiều người giả làm ác ma đi giết người thành nghiện như vậy, đâu thể nào dễ dàng từ bỏ được?”
“Ừm…” Tăng Khả do dự nói: “Không phải tổ chức, nhưng hiềm nghi của Lang Hướng Dương cũng không nhỏ mà, tại sao ông ta lại chỉ đích danh Hàn Khoan đến Bắc Thiên, còn cả bộ đồ ác ma trong nhà của ông ta…”
“Là Hàn Khoan cất vào đó!” Triệu Ngọc quả quyết nói: “Mọi người cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu như Lang Hướng Dương tham gia vào vụ án ác ma của Hàn Khoan, vậy thì tại sao… trên bộ đồ ác ma đó lại không có biểu bì da của ông ta?”
“Đừng quên, hôm Lang Hướng Dương đến phòng khám để khám bệnh đã xảy ra vụ án ác ma cuối cùng, không lâu sau, ông ta đã nhập viện, không lâu sau nữa thì qua đời, ông ta vốn dĩ không thể có thời gian xử lý bộ đồ ác ma sạch sẽ đến vậy được!”
“Hơn nữa, vào thời đại lúc đó, con người vốn dĩ không biết biểu bì da rốt cuộc là cái gì, thế mà bộ đồ ác ma lại quá sạch, hoàn toàn không hợp logic! Còn nữa….” Triệu Ngọc lại nói: “Đặc thù về tâm lý của Lang Hướng Dương không phù hợp với hung thủ; ông ta qua đời đột ngột như vậy, không thể không để lại bất cứ manh mối nào!”
“Có lẽ…” Miêu Anh nói: “Hàn Khoan thấy Lang Hướng Dương chết rồi, nên đã đến nhà ông ta để hủy manh mối ấy đi?”
“Vậy… vậy cũng không hợp lý thì phải!?” Nhiễm Đào lại nói: “Nếu như Hàn Khoan hủy bỏ manh mối, vậy thì tại sao ông ta còn để lại bộ đồ ác ma?”
“Cho nên, bộ đồ ác ma là do Hàn Khoan cố tình để lại ở đó!” Triệu Ngọc vô cùng khẳng định nói: “Hơn nữa… một năm sau, ông ta còn cố tình từ Hoàng Kim trở về Bắc Thiên, cố tình cất vào tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương!”
“Hả!? Mọi người đều kinh ngạc: “Tại sao?”
“Cái này dễ hiểu mà!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Mọi người thử suy ngẫm lại đi, một năm sau khi Lang Hướng Dương qua đời, Bắc Thiên đã xảy ra chuyện gì?”
“Điều tra vụ án ác ma!” Miêu Anh gần như thốt ra đáp án: “Và khi đang điều tra, một người cảnh sát đã phát hiện ra mối liên quan giữa những người bị rơi từ tầng cao xuống, nên đã dẫn tổ điều tra đặc biệt đi điều tra, vụ án ác ma chính thức được thành lập, gây chấn động khắp cả nước!”
“Đúng!” Triệu Ngọc nói: “Sau khi Hàn Khoan nhìn thấy tin tức này, sợ chuyện sẽ bị bại lộ, cho nên đã không ngại đường xá xa xôi mà trở về Bắc Thiên, cất bộ đồ ác ma dưới tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương, muốn vu oan giá họa cho một người đã chết!”
Trời…
Mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
“Lang Hướng Dương là đối tượng thích hợp nhất để giá họa, bởi vì quỹ tích hành động của ông ta hoàn toàn trùng với Hàn Khoan!” Triệu Ngọc nói: “Nếu như phía cảnh sát điều tra đến Lang Hướng Dương, còn phát hiện ra bộ đồ ác ma, thì Lang Hướng Dương sẽ thay ông ta nhận tội danh hung thủ của vụ án ác ma, vậy là ông ta có thể hoàn toàn thoát tội! Dù sao thì Lang Hướng Dương cũng đã là một người chết rồi, phía cảnh sát cũng chỉ ước gì có thể nhanh chóng phá án, cho nên giá họa cho ông ta là thích hợp nhất!”
“Nhưng mà… nếu như vậy thì bộ đồ ác ma chính là của Hàn Khoan?” Tăng Khả hỏi: “Trên đó chắc có để lại biểu bì da của Hàn Khoan mới đúng?”
“Không!” Triệu Ngọc vô cùng kiên quyết nói: “Bộ đồ ác ma này, Hàn Khoan vừa mới làm thôi, vốn không phải bộ ban đầu! Tôi đã điều tra rõ thông tin tư liệu rồi, vào năm mà Lang Hướng Dương chết, thuật ngữ ‘biểu bì da’ đã được lưu truyền tại nước ngoài, thậm chí còn được nhắc đến trong các bộ phim của nước Mỹ.”
“Hàn Khoan vốn luôn nghiên cứu về các vụ án, có lẽ ông ta đã biết được việc này! Cho nên chắc là Hàn Khoan đã làm một bộ đồ mới, sau đó cất dưới tầng hầm của nhà Lang Hướng Dương!”
“Thế này…”
Tất cả thành viên của tổ trong phòng đều chau mày, hoài nghi lo lắng.
“Sao hả? Tôi nói đến đây, mọi người vẫn chưa cảm thấy quen thuộc hay sao?” Triệu Ngọc hỏi một câu.
“Em… em hiểu ra rồi!” Vẫn là Miêu Anh phản ứng nhanh nhất, liền gật đầu nói. “Giá họa bộ đồ ác ma và đoạn ghi âm lời khai của Trương Tỉnh Như… là hoàn toàn giống nhau!!!”
“Lợi hại!” Triệu Ngọc đưa ngón tay cái lên, khen ngợi: “Thật là giả mà giả lại là thật, hư hư thực thực, thật thật giả giả, chiêu thức ‘muốn bắt thì phải thả’ của Hàn Khoan, thật sự quá điêu luyện rồi!!!”
“Muốn bắt thì phải thả sao?” Nhiễm Đào kinh ngạc há hốc mồm: “Muốn chạy trốn, cho nên cố tình để chúng ta bắt lại sao?”
“Đây chính là điểm cao minh nhất của vị bậc thầy phạm tội này!” Triệu Ngọc thu lại nụ cười, nặng nề nói. “Giả vờ bị bắt để được thả, rồi lại thêm một chiêu đục nước béo cò, ông ta đã lợi dụng được nguyên tắc ‘nghi tội tòng vô*’ của phía cảnh sát, cố tình đặt mình vào vị trí nguy hiểm nhất, nơi đầu sóng ngọn gió nhất, thu hút mọi ánh nhìn của chúng ta, nhưng đến cuối cùng, chúng ta lại không thể làm được gì ông ta!!!”
* Nghi tội tòng vô: không chứng minh được rằng có tội, tức là vô tội.