Cuồng Thám

Chương 916: Chương 916





PHONG TRÀO TRUY TÌM MA RẦM RỘ

Triệu Ngọc nói được thì làm được, cùng ngày đã tổ chức một buổi họp báo ngay tại Cục Cảnh sát Bắc Thiên, tự mình công bố tiến triển vụ điều tra của vụ án ác ma, tuyên bố một cách chi tiết về thân phận của hung thủ vụ án ác ma năm đó, làm cách nào để tìm được mục tiêu, tìm mục tiêu có đặc điểm ra sao, giả thành ác ma như thế nào để ra tay.

Dĩ nhiên, sở dĩ Triệu Ngọc công bố chi tiết là vì muốn hô hào quần chúng địa phương tích cực phối hợp với cảnh sát, nếu như có người có thể cung cấp đầu mối cho cảnh sát thì cảnh sát sẽ trao một phần thưởng kếch xù...

Có thể tưởng tượng được, một khi tin tức này được phát ra ngoài, ngay lập tức giống như một quả lựu đạn nặng ký vậy, làm dậy sóng dư luận xã hội! Chẳng mấy chốc, truyền thông đã xao động, dân chúng sôi trào, mở ra một phong trào truy tìm ác ma rầm rộ trong toàn dân!

Triệu Ngọc cũng được coi là đã mở ra một tiền lệ mới trong giới cảnh sát. Trước đây, hễ là cảnh sát tổ chức buổi họp báo với quy mô lớn như vậy thì đều là vì vụ án đã được giải quyết, muốn giải thích chân tướng với công chúng; hoặc là có vụ án mới xảy ra, cần dân chúng hợp tác. Nhưng mà, huy động dân chúng trong phạm vi cả nước để điều tra một vụ án chưa được giải quyết đã yên lặng trong mười lăm năm thế này thì lại là lần đầu tiên.

Dĩ nhiên, Triệu Ngọc cũng không hành động theo cảm tính, trước khi tổ chức buổi họp báo, hắn chẳng những đã suy nghĩ cặn kẽ, đặt mục đích rõ ràng mà còn dựa theo thủ tục để báo cáo tỉ mỉ và nộp đơn xin Tổng cục Hình sự rồi.

Mặc dù biết rõ nếu xử lý vụ án ác ma một cách rầm rộ như vậy thì sẽ có tai họa ngầm rất lớn, nhưng các lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đều bị lời nói hùng hồn “Chỉ mong làm hết sức, để không thẹn với lương tâm” của Triệu Ngọc làm cho rung động, cho rằng quá trình điều tra chân tướng không quan trọng bằng kết quả sau cùng! Cho nên cuối cùng vẫn phê chuẩn đơn xin phép của Triệu Ngọc, đồng thời cũng vô cùng ủng hộ hắn.

Dĩ nhiên, ngoài sự quyết tâm của Triệu Ngọc ra thì các lãnh đạo cũng rất xem trọng tài liệu đầu mối mà hiện giờ hắn thu thập được, bọn họ cũng cho rằng đây là thời cơ tốt nhất để điều tra vụ án chưa giải quyết có cấp độ siêu cao này! Cho nên, bọn họ hoàn toàn có lý do và lòng tin cùng Triệu Ngọc đánh cược một lần!

Từ khi tiến vào tổ điều tra đặc biệt tới nay, đây là lần đầu tiên Triệu Ngọc hành động phô trương như vậy, cho nên sau khi buổi họp báo kết thúc, trong lòng hắn vô cùng thấp thỏm, không biết chiêu này của mình có thể nhận được kết quả tốt hay không?

May mà Cục Cảnh sát Bắc Thiên có kinh nghiệm phong phú. Bọn họ biết sau khi tin tức được truyền ra ngoài thì sẽ xuất hiện tình trạng phản hồi ùn ùn kéo đến, cho nên đã điều động lực lượng cảnh sát từ sớm, thành lập trung tâm tiếp đãi và xử lý những phản hồi của dân chúng. Một khi bọn họ phát hiện ra tình huống gì quan trọng từ trong các tin tức phản hồi thì sẽ báo cáo lại cho tổ điều tra đặc biệt ngay lập tức.

Cho nên, đoàn người Triệu Ngọc chỉ cần kiên nhẫn ngồi trong phòng làm việc chờ đợi là được, không cần phải tự thân đi làm.

Sức mạnh của truyền thông vô cùng mạnh mẽ, khoan nói tới khu vực Bắc Thiên, mà ngay cả trong phạm vi cả nước, vụ án ác ma cũng là một vụ án chưa giải quyết khá nổi tiếng rồi. Khi đoàn người Triệu Ngọc mở tivi hay điện thoại di động lên, tất cả các tin tức có liên quan tới vụ án ác ma đều chiếm lĩnh vị trí đầu đề, chẳng mấy chốc đã truyền khắp cả nước...

Cuối cùng, sau hai, ba giờ từ khi tin tức được truyền ra ngoài thì điện thoại của trung tâm tiếp đãi đã liên tục được gọi tới, nhân viên tiếp cuộc gọi bắt đầu kiên nhẫn nghe, nghiêm túc ghi chép lại...

Buổi tối hôm đó, có năm, sáu đầu mối mới nhất được nhân viên tiếp đãi gửi đến phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt, nhưng sau khi xác minh thì những tin tức này hoặc là không có thật, hoặc là không liên quan tới vụ án...

Nhưng mà... dù sao thì có tin tức vẫn tốt hơn không có, tinh thần của Triệu Ngọc lúc này vô cùng phấn chấn, lại cùng các thành viên trong tổ chiến đấu cả đêm...

...

Trong chớp mắt, một đêm đã trôi qua, vầng thái dương của một ngày mới từ từ dâng lên, khi luồng ánh sáng mặt trời ấm áp đầu tiên xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất, chiếu rọi lên khuôn mặt Triệu Ngọc, thì hắn mới dần tỉnh lại sau giấc ngủ say vì đêm qua làm việc mệt mỏi.

Nhưng mà, mắt còn chưa mở ra thì Triệu Ngọc đã theo bản năng mở một quẻ. Kết quả, sau khi mở quẻ, hắn chợt kinh hoảng ngồi bật dậy từ trên ghế lên!

Hai chữ to bất ngờ xuất hiện ngay chính giữa giao diện của hệ thống: “Cấn Khôn”!

Con bà nó!

Triệu Ngọc nặng nề hít một ngụm khí lạnh, quẻ “Cấn Khôn”! Chẳng những quẻ “Cấn” đã xuất hiện, mà còn có cả quẻ “Khôn” nữa!

Cái này... cái này cái này cái này...

Cái quẻ văn này... Hẳn là tương đương với vụ án ác ma đúng không? Có phải... bởi vì nhiều ngày qua mình luôn bền bỉ cố gắng, mới liều mạng đổi được?

Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi Hàn Khoan được thả ra, đúng sáu giờ chiều, Hàn Khoan ở trại tạm giam thành phố Hoàng Kim sẽ được thả ra, từ đó sẽ trở thành người vô tội!

Chẳng lẽ...

Bỗng dưng, Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới phó bản Kỳ Ngộ, mở ra nhìn xem thì thấy nơi mà phó bản Kỳ Ngộ chỉ thị không phải nơi khác, mà chính là trong căn phòng làm việc mà hắn đang ngồi, thời điểm chính là một giờ sau!

Nếu là như vậy thì...

Không ngờ, ngay tại lúc Triệu Ngọc còn chưa kịp cảm khái phấn chấn xong thì cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy ra, Nhiễm Đào dẫn hai người đàn ông trung niên đi vào trong phòng làm việc.

“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Nhiễm Đào vội đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, chỉ vào hai người đàn ông kia và nói: “Anh xem... hai người đến đây này, người này chính là...”

Triệu Ngọc giương mắt lên nhìn thì thấy một trong hai người đàn ông đó là người mà hắn biết, chính là Lang Hướng Tiền - em trai của Lang Hướng Dương. Mà người đi phía sau Lang Hướng Tiền thì hắn chưa từng gặp qua.

“Xin chào cậu cảnh sát!” Lang Hướng Tiền lễ phép bắt tay với Triệu Ngọc, sau đó chỉ về phía người đàn ông xa lạ, giới thiệu: “Người này là Cao Thế Vĩ - công nhân viên kỳ cựu của công ty chúng tôi trước đây. Ngày hôm qua, khi xem tin tức thì ông ấy đã tìm được phương thức liên lạc của tôi và trao đổi với tôi qua điện thoại. Sau đó, chúng tôi cho rằng cần phải báo cáo lại một vài tình huống năm đó với các anh, nói không chừng có thể có tác dụng đấy!”

“Ồ?” Triệu Ngọc vội đưa tay chỉ về phía cái ghế: “Mời ngồi!”

Sau khi ba người ngồi xuống, người đàn ông tên là Cao Thế Vĩ vội nói: “Cậu cảnh sát, là thế này, ban đầu lúc làm việc ở chỗ của Hướng Tiền, tôi đã từng làm cùng bộ phận với Hàn Khoan, thường cùng ông ta đi công tác... Tôi nghe nói... các cậu nghi ngờ người này, cho nên... mới cố ý tới báo cáo với các cậu...”

“À...” Triệu Ngọc gật đầu, khách sáo nói: “Mời nói, mời nói...”

“Ài... phải nói thế nào đây! Mỗi lần đi công tác, bọn tôi đều ở chung một căn phòng, trong số rất nhiều nhân viên thì tôi hẳn là được xem là người tiếp xúc với ông ta nhiều nhất. Nhưng mà, Hàn Khoan, người này rất ít nói, thường xuyên cầm một quyển sổ nhỏ viết viết vẽ vẽ cái gì đó...”

“Người này rất im lặng, nhưng lại rất thông minh...”

“Còn nữa, người này vô cùng thích mạng internet, một khi rảnh rỗi không có chuyện gì làm là ông ta sẽ lên internet ngay... đôi lúc... còn trắng đêm không về... càng về sau thì tôi cũng đã quen rồi...”

“Còn nữa... người này dường như không hề có hỉ nộ ái ố gì cả, dù làm chuyện gì cũng đều mang dáng vẻ thản nhiên, khuôn mặt không cảm xúc, những cảm xúc sốt ruột hay tức giận dường như không liên quan gì tới ông ta vậy...”

“Đúng rồi, điều mà hôm nay tôi định nói với ngài chính là...” Cao Thế Vĩ suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi cảm thấy lần mà Hàn Khoan chào từ biệt thầy Lang để rời khỏi Bắc Thiên... hơi khác thường...”

“Hả!?” Triệu Ngọc vẫn lắng nghe một cách chăm chú, khi nghe đến đây thì bỗng nhiên có phản ứng rất mạnh, vội hỏi: “Khác thường như thế nào?”

“Ừm... Là thế này...” Vừa nói, Cao Thế Vĩ lấy một quyển sổ nhỏ ra, vừa nhìn vừa nói: “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không được tốt lắm, những thứ này đều là đó tối hôm qua tôi từ từ nhớ lại mà ghi ra.”

“Ừm... Là thế này, ngày mà Hàn Khoan rời đi là 26 tháng Chạp, theo như kế hoạch trước đó của Hàn Khoan thì hẳn là phải tới 27 tháng Chạp mới đi, bởi vì ngày 27, công ty còn có một việc quan trọng, rất cần nhân viên, nhưng ông ta lại đi sớm hơn một ngày!”

“Quan trọng nhất là lúc đi, ông ta đã tỏ ra rất hoảng hốt! Đó là lần đầu tiên tôi thấy ông ta cuống cuồng lên như vậy, bọn tôi đều cho rằng gia đình ông ta đã xảy ra chuyện gì đó rất quan trọng!”

“Lúc ông ta đi, thầy Lang cũng bị bệnh, cực kỳ bực bội, thầy vốn muốn bảo Hàn Khoan ở lại thêm một ngày, giúp mình hoàn thành công việc cuối cùng kia... Nhưng dù nói gì thì Hàn Khoan vẫn muốn đi, cuối cùng, thầy Lang không còn cách nào khác, đành bảo nhân viên kế toán tính tiền cho ông ta!”

“Hả?” Nghe lời này, Triệu Ngọc dường như đã nhận ra được điều gì, vội hỏi: “Vậy ông có còn nhớ trước khi đi, Hàn Khoan đã đến nơi nào không?”

“Cái này thì tôi nhớ rõ, là Quảng An!” Cao Thế Vĩ quả quyết nói: “Một mình Hàn Khoan đi, từ ngày 23 cho đến sáng 26 mới trở về! Trong ấn tượng của tôi thì công việc ở Quảng An hẳn là không phức tạp như vậy, nếu không thì tôi đã đi cùng ông ta rồi!”

Khi Triệu Ngọc nghe tới hai chữ “Quảng An” thì không kìm nổi mà giật mình một cái, Quảng An chính là nơi cuối cùng xảy ra vụ án ác ma! Nếu Hàn Khoan trở về từ Quảng An trước khi rời công ty thì rõ ràng là có hiềm nghi rất lớn.

“Vậy thì...” Miêu Anh cũng nhận ra được tầm quan trọng của tin tức, vội hỏi: “Hàn Khoan đi tới Quảng An một mình sao?”

Cao Thế Vĩ gật đầu.

“Vậy còn thầy Lang?” Miêu Anh lại hỏi.

“Không...” Cao Thế Vĩ trả lời một cách khẳng định: “Vào ngày Tết, công ty bận rộn như vậy, từ giai đoạn cuối năm là thầy Lang không ra ngoài lần nào cả! Nhưng chẳng ai lại ngờ rằng, ông ấy sau đó lại... ài...”

“À... Hóa ra là như vậy,” Lang Hướng Tiền nói: “Khi đó, tôi đi chạy quan hệ ở tỉnh lị, chuyện lớn nhỏ trong công ty đều giao lại cho anh trai tôi xử lý!”

“Cậu cảnh sát, điều tôi định nói là như thế!” Cao Thế Vĩ nói: “Lúc đầu, tôi còn không cảm thấy có gì đáng chú ý, nhưng ngày hôm qua sau khi thấy cậu công bố hung thủ thì tôi cảm thấy... Hàn Khoan... thật sự rất có vấn đề! Các cậu phải điều tra thật kĩ...”

“Ngài Cao, cảm ơn ngài đã cung cấp tư liệu!” Triệu Ngọc kiềm chế sự kích động trong nội tâm, bắt tay với Cao Thế Vĩ và nói: “Nhưng tôi vẫn phải làm phiền ngài giúp chúng tôi viết một biên bản bằng chữ một cách chi tiết nhất...”

Triệu Ngọc vẫy tay, Tăng Khả lập tức đi tới, dẫn Cao Thế Vĩ và Lang Hướng Tiến đi lập biên bản.

Bên này, người mới vừa đi thì Miêu Anh đã không dằn được mà chỉ lên bảng trắng viết tài liệu, nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, không đúng! Vụ án ác ma cuối cùng xảy ra ở Quảng An, vào ngày mà Lang Hướng Dương đi khám bệnh ở phòng khám, mà ngày đó là 25 tháng Chạp!”

“Mà Hàn Khoan... lại trở về Bắc Thiên vào 26 tháng Chạp, hơn nữa còn trình đơn từ chức lên cho Lang Hướng Dương nữa!” Triệu Ngọc cũng phát hiện ra vấn đề: “Vụ án ác ma kia phát sinh vào khoảng rạng sáng ba giờ, Quảng An cách Bắc Thiên chỉ có bốn mươi cây số, theo lý thì Hàn Khoan giết người xong thì hẳn phải trở về Bắc Thiên vào ngày đó chứ? Ông ta... đã làm gì?”

“Còn nữa...” Miêu Anh cũng vô cùng ngạc nhiên và nghi ngờ nói: “Tại sao Hàn Khoan phải tỏ ra hốt hoảng như vậy chứ!? Chẳng lẽ...”