“Chẳng lẽ...” Thôi Lệ Châu trừng to hai mắt suy đoán: “Hàn Khoan gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn ở Quảng An? Mà chuyện này lại xảy ra đúng vào lúc ông ta đang giết người lần cuối cùng? Mẹ nó! Có phải... có nhân chứng đã tận mắt chứng kiến hay không!?”
“Có thể...” Miêu Anh không xác định gật đầu: “Nhưng mà... nạn nhân cuối cùng thực sự đã chết rồi, cho dù là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng không thể khiến ông ta trở lại Bắc Thiên muộn một ngày chứ?”
“Vẻ hoảng hốt của ông ta...” Nhiễm Đào lại nói: “Đã xảy ra chuyện gì thì sắc mặt mới hoảng hốt? Cha mẹ ông ta đến Kim Kiến ở, hẳn là trong nhà không xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Triệu Ngọc, hay là... chúng ta đến Quảng An một chuyến đi?” Miêu Anh do dự hỏi một câu.
“Vô dụng thôi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Hiện trường xảy ra án mạng ở Quảng An là tòa nhà bỏ hoang đã bị phá bỏ rồi, bây giờ đã không còn, đến đó cũng không thể thấy được gì cả!”
“Vậy...” Miêu Anh lại nói: “Em gọi điện thoại cho Ngô Tú Mẫn, trực tiếp thẳng Hàn Khoan?”
“Chờ một chút đã... Đừng sốt ruột!” Ngay tại lúc này, Triệu Ngọc dường như đã nghĩ tới điều gì đó, vừa khuyên can Miêu Anh vừa đi tới bên cạnh một trong các bảng trắng, từ vô số đầu mối cẩn thận tìm cái gì đó.
Các thành viên đã sớm quen với phong cách suy nghĩ của Triệu Ngọc, ai cũng nín thở, không ai lên tiếng.
Triệu Ngọc vịn tay vào bảng trắng, cẩn thận suy nghĩ, hoàn toàn tập trung vào vụ án...
Mười phút cứ thế trôi qua, Triệu Ngọc mới gõ một hàng chữ trên bảng trắng và nói: “Hình như tôi... đã hiểu ra một vài thứ rồi! Trước kia...” Hắn quay lại nhìn các thành viên trong tổ và nói: “Trước kia, tôi đã cảm thấy mình có một nút thắt mà mãi không thể cởi bỏ, bây giờ nhìn lại... hình như tôi đã biết rồi!'
“Vậy...” Miêu anh cuống cuồng thúc giục: “Vấn đề ở nơi nào?”
“Ở nơi này!” Triệu Ngọc lại chỉ lên hàng chữ viết kia một lần nữa và nói: “Ban đầu... chúng ta chỉ đặt vấn đề tại sao hung thủ vụ án ác ma lại phải dừng giết người mà xem nhẹ vấn đề xảy ra sau đó... nhưng điều này không thể trách chúng ta được, bởi vì lúc đặt vấn đề này ra, thông tin của chúng ta không được đầy đủ!”
“Tổ trưởng à... Sếp à...” Nhiễm Đào u u mê mê gãi đầu: “Anh không thể nói một cách dễ hiểu hơn sao?”
“Ý anh là...” Miêu Anh suy đoán rồi nói: “Hàn Khoan sở dĩ dừng tay lại, có thể là vì chuyện ngoài ý muốn này!? Vậy thì... phải kiểu ngoài ý muốn gì mới có thể khiến ông ta dừng tay lại?”
“Không chỉ như vậy...” Triệu Ngọc nghiêm cẩn nói: “Mọi người còn nhớ... bộ quần áo ác ma chứ? Bây giờ xem ra, bộ quần áo ác ma này là Hàn Khoan dùng để hãm hại Lang Hướng Dương! Nhưng mà... cho tới bây giờ chúng ta vẫn không nghĩ tới tại sao ông ta phải làm như vậy?”
“Lời này không đúng! Tại sao không nghĩ tới?” Thôi Lệ Châu trách móc nói: “Không phải anh nói vì một năm sau đó, vụ án ác ma mới gây náo động, Hàn Khoan sợ cảnh sát sẽ điều tra ra mình cho nên mới quay lại, gài tang vật vu oan sao?”
“Đúng vậy! Nhưng mà có một điểm đã bị chúng ta xem nhẹ!” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Hãy nghĩ cẩn thận lại xem, tại sao ông ta lại sợ cảnh sát tra được mình chứ? Nếu như Hàn Khoan thật sự lập kế hoạch một cách hoàn mỹ thì tại sao ông ta vẫn phải trở về vu oan!?”
Câu nói này lập tức khiến mọi người ngây ngốc, phòng làm việc rộng lớn như vậy lập tức đã yên lặng như tờ.
“Cái gọi là vẽ rắn thêm chân...” Triệu Ngọc nói tiếp: “Gài tang vật, ngược lại sẽ dễ lộ chân tướng hơn, nó là một hành động vô cùng mạo hiểm. Đối với một chuyên gia chuyên viết tình tiết vụ án như Hàn Khoan thì hẳn là ông ta vô cùng rõ ràng điều này. Dù biết rõ nhưng ông ta vẫn làm như vậy, điều này đã nói lên cái gì?”
“Chứng minh...” Thôi Lệ Châu bừng tỉnh hiểu ra: “Chứng minh rằng lúc ấy Hàn Khoan quả thực đã gây ra sai lầm nghiêm trọng, để lại sơ hở rất quan trọng, ông ta rất sợ sẽ bị cảnh sát tra được, cho nên mới bí quá hóa liều, đi gài tang vật ngay...”
“Đúng!” Miêu Anh cũng hiểu ra ý của Triệu Ngọc, phụ họa nói: “Em cảm thấy trong quá trình giết người thì Hàn Khoan đã gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn, lỡ để lại chứng cứ mang tính quyết định nào đó... Nhưng mà... cho dù là vậy thì...”
Nói đến đây, ánh mắt của Miêu Anh bỗng trở nên ảm đạm.
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cũng chán nản nói: “Những chứng cứ kia đều có hạn chế về thời gian, lúc ấy quan trọng, nhưng không có nghĩa là bây giờ vẫn còn quan trọng! Đã mười lăm năm* rồi, Hàn Khoan tin chắc rằng những chứng cứ kia đã biến mất, cho nên... ông ta mới có biểu hiện bình tĩnh, không hề sợ hãi như vậy!”
* Vụ án ác ma xảy ra vào lúc dịch SARS năm 2003, nhưng tác giả lúc thì viết chục năm trước, chín năm trước, mười lăm năm trước, nhưng chắc mười lăm năm trước là đúng nhất.
“Hả?” Nhiễm Đào buồn rầu: “Nói từ nãy đến giờ, chẳng khác nào đã uổng công hưng phấn một trận? Dù sao đều không có chứng cứ, vậy thì đâu còn tác dụng gì nữa?”
“Mặc kệ là có tác dụng hay không...” Miêu Anh nói: “Nhưng khả năng mà Hàn Khoan đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn lúc ấy là vô cùng lớn, cho nên, dù thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn phải làm rõ rốt cuộc đó là gì?”
“Đúng!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Ngộ nhỡ... thật sự có nhân chứng tận mắt nhìn thấy thì sao?”
“Không thể nào!” Nhiễm Đào nói: “Vụ án ác ma năm đó gây xôn xao như vậy, nếu thật sự có nhân chứng tận mắt nhìn thấy thì sao tới bây giờ vẫn không ra mặt?”
“Đừng sốt ruột, ít nhất... chúng ta đã có phương hướng điều tra rồi!” Triệu Ngọc kiên nhẫn khuyên bảo một câu.
“Sếp, không thể không sốt ruột được...” Nhiễm Đào nóng nảy nhìn đồng hồ nói: “Còn chín giờ nữa thôi là Hàn Khoan đã được thả ra rồi!”
“Thả thì thả đi!” Thôi Lệ Châu thờ ơ phản bác: “Tìm được chứng cứ thì bắt lại là được!”
“Cái gì chứ, nếu Hàn Khoan chạy thì phải làm thế nào?” Nhiễm Đào không chịu thua.
“Chạy thì càng chứng tỏ ông ta chột dạ, chạy thì càng tốt...”
“Nhưng mà, vậy thì đã phá hỏng phong thủy rồi...”
“Mẹ nó, cảnh sát các anh mà cũng tin phong thủy à...”
“...”
Nghe Nhiễm Đào và Thôi Lệ Châu tranh cãi nhau, Triệu Ngọc im lặng hơn bất cứ lúc nào. Bởi vì hắn còn đang kiên nhẫn chờ đợi thời khắc quan trọng ấy đến.
Hắn vô cùng tin tưởng hệ thống, quẻ “Cấn Khôn” hôm nay tuyệt đối sẽ không uổng công, tất nhiên là phó bản Kỳ Ngộ sẽ có gợi ý vô cùng quan trọng.
Trong lúc chờ đợi, Triệu Ngọc thấy bữa ăn sáng đã được đưa tới từ sớm, liền tiện tay mở hộp thức ăn ra, sau đó ăn một cách tự nhiên. Hơn nữa, còn vô cùng bình tĩnh sai Thôi Lệ Châu lấy cho mình một ly cà phê...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lúc này, tổ công tác Bắc Thiên đã đưa tài liệu cho bọn họ mấy lần. Ngô Tú Mẫn cũng gọi điện thoại cho Triệu Ngọc để hỏi tiến triển của vụ án cũng như báo cáo tình hình công tác ở thành phố Hoàng Kim...
Cuối cùng, cách thời gian xảy ra Kỳ Ngộ càng ngày càng gần, mà ngay trong tích tắc ấy, điện thoại của phòng làm việc đột ngột kêu vang!
“A lô?” Triệu Ngọc đứng cách điện thoại gần nhất, là người đầu tiên vội bước lên nghe.
“Xin chào điều tra viên đặc biệt, tôi là nhân viên cảnh sát số 24 của trung tâm tiếp đãi!” Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ ngọt ngào: “Tôi vừa mới nhận được một tin tức phản hồi từ người dân của huyện Giang Hưng, anh ta nói có một tin tức quan trọng cần phải báo cáo với cảnh sát. Tôi vừa mới ghi chép xong, cho rằng cần phải báo cáo với ngài ngay.”
Huyện Giang Hưng?
Triệu Ngọc đã từng nghe nói tới địa danh này, đây là một địa phương khá xa về phía Bắc của tỉnh Bắc Thiên, nơi đó không những không thuộc về khu vực Bắc Thiên mà còn nằm ngoài địa phận tỉnh.
“Là thế này!” Nữ cảnh sát nói tiếp: “Người đàn ông này tên là Lưu Ngọc Bảo, sau khi xem tin tức, ông ta cho rằng mười lăm năm trước, mình đã gặp một chuyện khá giống vụ án ác ma...”
“Cái gì!?” Nhớ tới phó bản Kỳ Ngộ hôm nay, Triệu Ngọc chợt cảm thấy cả người run lên.
“Ừm...” Nghe thấy Triệu Ngọc kinh ngạc như vậy, nữ cảnh sát cũng khá hoảng sợ, vội vàng nói: “Đồng chí điều tra viên... thế này đi... nếu như ngài thấy tin tức này khá quan trọng thì bây giờ tôi sẽ gọi lại cho ông ta, để ngài tự mình hỏi!”
.
“Ừ... được!” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi lập tức cúp điện thoại.
“Sếp, sao thế?”
Nghe thấy giọng nói khác thường của Triệu Ngọc, các thành viên trong tổ đều bu lại.
Mấy giây sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, chứng tỏ rằng nữ cảnh sát kia đã nối cuộc gọi với người gọi tới lúc nãy.
“A lô? Lúc này được rồi chứ? Có thể nói được chưa?” Sau khi nghe máy, một giọng nam hơi nặng giọng địa phương bất ngờ truyền ra từ trong điện thoại, Triệu Ngọc thấy các thành viên trong tổ tò mò thì nhấn chế độ loa ngoài.
“Có thể nói rồi, ông hãy kể lại một cách tỉ mỉ những gì ông đã nói lần nữa đi!” Triệu Ngọc lên tiếng gợi ý.
“Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói hết rồi! Tôi là một người dân tốt mà.” Lưu Ngọc Bảo nói lên xuống: “Tôi không phải vì tiền thưởng mới gọi đâu, tôi chỉ một lòng muốn giúp các anh cảnh sát phá án thôi! Tôi có thể dùng nhân cách của tôi thề, những điều tôi nói đều là thật!”
“Được, được... Vậy ông mau nói đi!” Triệu Ngọc thúc giục.
“Tôi thấy tin tức, nga nha tây tắc tích ngã cá nương (giọng địa phương)! Tôi cảm thấy vào buổi tối mười lăm năm trước, hẳn là tôi đã nhặt về một cái mạng rồi!” Lưu Ngọc Bảo nghĩ mà sợ: “Ngày hôm đó là sinh nhật của anh rể tôi, tôi có uống nhiều mấy cốc nên đã say bí tỉ. Ngày hôm sau mở mắt ra thì tôi phát hiện mình đang nằm trên một hành lang xa lạ, quần áo dính đầy đất, trên đầu còn bị sưng một cục to!”
“Mẹ nó, lúc ấy tôi đã cảm thấy rất kỳ hoặc rồi, mặc dù buổi tối tôi uống rất nhiều, nhưng chút rượu ấy không đến nỗi làm tôi mất trí nhớ! Mà dù cho mất trí nhớ thì cũng không đến nỗi không về được nhà! Cho dù không về được nhà thì cũng không thể chạy xa đến vậy, tới hẳn trong một khu chung cư xa lạ!” Lưu Ngọc Bảo nói: “Hơn nữa, sau đó tôi đã từ từ nhớ lại, đêm hôm đó, hình như tôi đã bị người nào đó lôi đi, sau đó liền bị hôn mê...”
“Nhưng mà... dù sao cũng không có gì nguy hiểm cho nên lúc ấy, tôi cũng không để ý tới, cứ thế đi thẳng! Nhưng mà, mãi đến tối ngày hôm qua... tin tức của các anh đúng là đã hù dọa tôi rồi!” Lưu Ngọc Bảo hoảng hốt, thất thố nói: “Đúng là rất giống! Mười lăm năm trước, tôi chính là một kẻ ngang ngược trong trường, thường bắt nạt người khác... Làm tôi sợ muốn chết! Bây giờ nghĩ lại, đúng là ngày đó tôi đã bị ác ma theo dõi, may mà tôi đã nhặt được về một cái mạng!”
“Hả?” Triệu Ngọc chợt cảm thấy lạnh sống lưng, vội hỏi: “Khu chung cư mà ông tỉnh lại trông như thế nào?”
“Chính là khu chung cư Gia Hòa!” Lưu Ngọc Bảo không chút nghĩ ngợi đã trả lời: “Lúc ấy còn chưa xây xong! Khi ấy là ngày Tết nên không có ai trông chừng...”
“Vậy...” Miêu Anh đã nghe ra vấn đề, không kìm được mà vội vã chen miệng hỏi: “Ông có còn nhớ lúc mà ông bất tỉnh là ngày mấy hay không?”
“Ngày 25 tháng Chạp!” Lưu Ngọc Bảo nói: “Sinh nhật của anh rể tôi mà! Chuyện này, tôi sẽ không nhớ lầm đâu!”
“25 tháng Chạp?” Miêu Anh hơi sững sờ, lại hỏi: “Buổi tối sao?”
“À... đúng... đúng nhỉ...” Lưu Ngọc Bảo suy nghĩ một lúc, vội sửa lại: “Buổi tối 25 tháng Chạp, hơn nửa đêm mười hai giờ, tôi mới rời khỏi nhà anh rể, khi đó đã là 26 tháng Chạp rồi...”