Cuồng Thám

Chương 921: Chương 921





MA CAO BA TRƯỢNG

Sau khi Hàn Khoan nói xong, sắc mặt Triệu Ngọc trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cũng trở nên cứng rắn, ngay cả bầu không khí trong phòng thẩm vấn cũng trở nên khẩn trương dị thường.

“Được... Lợi hại! Thật sự là lợi hại!” Triệu Ngọc trầm mặt lại, gật đầu nói: “Thật không hổ là nhà văn lớn, tài tư mẫn tiệp*, phản ứng siêu nhanh, tôi vừa nói xong là ông đã có thể lập tức bịa ra một câu chuyện thích hợp rồi!”

* Tài tư mẫn tiệp: Chỉ người có năng lực sáng tạo cao.

“Tôi... Tôi không bịa, chỉ là thời gian quá lâu, rất nhiều thứ không thể nhớ được!” Hàn Khoan giải thích, tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, hoàn toàn không giống một người bị tình nghi đang bị thẩm vấn: “Tôi chỉ nhớ mình từng đánh nhau với người kia một trận, nhưng mà... Tôi không biết gã là tội phạm gì, càng không biết sau đó gã đã bị xe đâm chết!”

“Chẳng lẽ ông không biết, càng bịa chuyện thì càng không thể vo tròn cho kín kẽ sao?” Triệu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khoan mà nói: “Ông nói cho tôi biết, ông vốn đến Quảng An để làm việc, tại sao lại đi Giang Hưng? Công việc của ông, 25 tháng Chạp đã có thể hoàn thành xong, nhưng tới 26 tháng Chạp, ông mới rời Bắc Thiên!”

“Cậu cảnh sát... Cậu còn nhớ kĩ hơn cả tôi đấy...” Hàn Khoan thờ ơ nói: “Tôi đã quên ngày nào với ngày nào rồi, đừng quên, dù sao cũng đã hơn mười năm trôi qua rồi!”

“Giang Hưng ở phía Bắc của Bắc Thiên, cách cả trăm cây số, Quảng An ở phía Đông Bắc Thiên, cách bốn mươi cây số.” Triệu Ngọc bắt lấy chủ đề: “Ông đừng nói với tôi là ông chỉ là tiện đường đấy chứ?”

“Không phải, không phải!” Hàn Khoan giả vờ cố gắng nhớ lại mà nói: “Chuyện tôi đến Giang Hưng là lén đi, không dám nói cho người khác biết! Bởi vì tôi quen biết một bạn gái trên mạng, tới đó để gặp bạn qua mạng thôi! Chỉ là có điều, sau khi đến đấy thì chẳng những lạc đường mà còn đánh một trận với người ta. Thật buồn bực chính là, cũng không gặp được bạn gái trên mạng...”

“Còn nữa... Bạn gái trên mạng có nickname là Trân Trân, tôi chỉ biết như vậy, lúc đầu nói là gặp nhau trước cửa hàng bách hóa thị trường huyện Giang Hưng, nhưng cô ấy không hề xuất hiện! Trong cơn tức giận, tôi đã lập tức trở về Bắc Thiên! Chuyện chỉ là như vậy thôi!”

“Hừ, ông giỏi đối đáp thật!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Ông đúng là hiểu rõ đường đi nước bước của chúng tôi nhỉ! Có câu thế nào nhỉ? Ma cao một thước đạo cao một trượng... Có điều, hiện tại xem ra, ông đã là ‘ma cao ba trượng’, có phải ông đang rất kiêu ngạo không?”

“Thần thám Triệu...” Lần này, Hàn Khoan trả lời không chút suy nghĩ: “Lão Tử từng nói: Đạo có thể coi là đạo thì không là đạo vĩnh viễn. Cậu biết không? Trong đạo gia, cái gọi là ma, đối với nghiệp chướng mà nói, chỉ là chướng ngại trong tu hành của mọi người mà thôi!”

“Định dọa tôi đấy à! Bắt nạt tôi chưa từng đọc sách sao?” Triệu Ngọc nheo mắt lại: “Đạo là lý lẽ, nhưng ma là thực thể, Lão Tử còn từng nói, tà biết người có tà niệm, bị coi là ma! Hàn Khoan, tội ác của ông chồng chất, giết người như ngóe, cho tới hôm nay, còn định quỵt nợ sao?”

“Ha ha, thần thám Triệu quả nhiên là danh bất hư truyền!” Hàn Khoan nịnh nọt một câu, sau đó liền phản bác: “Nhưng mà, từ khái niệm giáo lý của Phật mà nói, Phật là thuận duyên, ma là nghịch duyên. Cả hai hỗ trợ lẫn nhau, nhưng giải thoát cuối cùng vẫn là chính!”

“Con bà nhà nó!” Triệu Ngọc tức điên lên vì bị Hàn Khoan chế nhạo, hắn liền mở miệng mắng to: “Nào nào nào, không phải là ông muốn giải thoát sao? Vậy thì tốt, nói cho tôi biết một việc trước đã... Tiền đâu!!?”

“Hả? Cái gì?” Hàn Khoan vô cùng sững sờ, hoàn toàn không hiểu ý của Triệu Ngọc.

“Tiền đâu? À... Tiêu rồi đúng không?” Triệu Ngọc chỉ vào Hàn Khoan: “Tiểu thuyết mới nhất mà ông xuất bản, chính là dùng tiền của mình mua đúng không? Hóa ra, ông vẫn luôn chỉ là một kẻ bị vùi dập giữa chợ mà thôi! Ông gây án thông minh như vậy thì sao chứ? Tiểu thuyết của ông mãi mãi vẫn chỉ là rác rưởi mà thôi!”

“...” Hàn Khoan quả nhiên tức giận, ông ta dùng ánh mắt quỷ quái trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, lửa giận đã dấy lên trong lồng ngực.

“Được! Để tôi giới thiệu cho ông nghe! Người đánh nhau với ông, đồng thời cũng là người bị xe tải đâm chết kia tên là Sử Thanh Khải, tên này là tội phạm bị truy nã hàng đầu tại địa phương!” Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh trên điện thoại di động và nói: “Vào thời điểm mà ông chạm chán gã, gã vừa tham dự vào một vụ án giết người cướp của, đoạt tám mươi nghìn triệu tiền mặt! Nhưng mà... Sau khi bị đâm chết, số tiền tám mươi nghìn này đã không cánh mà bay! Ông còn nói là tiền không phải bị ông cầm à?”

“Tiền? Tiền gì?” Hàn Khoan sửng sốt: “Gì chứ? Định lừa tôi sao?”

“Tôi không lừa ông! Ông thật sự không rõ à? Tôi đang muốn hãm hại ông đấy!” Nói đến đây, Triệu Ngọc cuối cùng cũng thả chậm tiết tấu, nói với Hàn Khoan: “Ngài tác giả, tôi ngược lại muốn làm ‘đạo cao ba trượng ba’, ép ông thử xem sao. Nhưng mà, tôi tự biết phân lượng của mình, tôi biết... ông sẽ tạm thời bịa ra một cái kịch bản, rũ sạch quan hệ giữa ông và vụ án ác ma! Vậy là tôi đã phí công nhọc sức!”

“Cho nên, tôi chỉ có thể tương kế tựu kế, áp dụng hạ sách để chế địch!” Nói xong, Triệu Ngọc liền thở dốc một hơi rồi tiếp tục nói: “Tôi đã xem qua những vụ án mà Sử Thanh Khải đã gây ra, lúc cướp bóc, gã có đồng bọn! Cho nên... Hừ hừ... Ông hãy suy nghĩ kĩ một chút đi...”

“Cậu...” Nghe đến lời này, Hàn Khoan bỗng dưng hiểu rõ ý của Triệu Ngọc, vẻ khó tin lập tức lộ ra trong mắt, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh chảy ròng ròng...

.

“Yên tâm đi, ông có thể cắn chặt răng, lại mời luật sư giỏi hơn, cùng lắm là cố cho qua hai năm rưỡi, nói không chừng còn có thể ra!” Nói xong, Triệu Ngọc liền chỉ về camera bên cạnh: “Vừa rồi, có thể là lần lấy lời khai thất bại đấy... À không, chúng ta dứt khoát nói thẳng đi, ông đã từng đánh nhau với Sử Thanh Khải!”

“Cho nên! Bây giờ chúng tôi nghi ngờ ông chính là đồng bọn của Sử Thanh Khải! Ngoại trừ nghi ngờ ông tham gia vào một vụ giết người cướp của ra, chúng tôi còn nghi ngờ việc Sử Thanh Khải bị xe đâm chết cũng có liên quan đến ông! Là ông thấy hơi tiền liền nổi máu tham, giết người diệt khẩu!”

“Hàn Khoan, bây giờ ông không cần mở miệng nói gì nữa, nếu không chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ, cung cấp chứng cứ cả! Ông cứ kiên nhẫn chờ đi, chờ đến khi văn kiện đến, chúng tôi sẽ áp giải ông đến trại tạm giam huyện Giang Hưng để tiếp nhận thẩm tra xử lý vụ án này!”

“Thứ nhất, căn cứ vào vật chứng mà Sử Thanh Khải để lại, có ADN của ông; thứ hai, ông đã chính miệng thừa nhận mình đã ẩu đả với Sử Thanh Khải; thứ ba, tiền mà Sử Thanh Khải cướp được quả thực đã không cánh mà bay.”

“Cho nên, nhân chứng vật chứng đều có. Ông hãy suy nghĩ kĩ đi, lần này, so với lần ông giết chết Trương Tỉnh Như còn phiền phức hơn đấy! Ông hãy lợi dụng sự thông minh tài trí của bản thân để chậm rãi nghĩ cách rũ sạch tội danh đi! Chúng ta sẽ gặp lại ít nhất hai năm nữa!”

“Cậu...” Hàn Khoan tuyệt đối không ngờ rằng, mình ngàn cẩn thận vạn phòng bị như vậy, nhưng vẫn bị Triệu Ngọc hạ bệ!

“Ài!” Triệu Ngọc đứng dậy thở dài: “Nhà văn Hàn! Người thì phải tự biết lượng sức mình, mặc dù Triệu Ngọc tôi đã từng phá không ít vụ án lớn, nhưng đối mặt với một nhà văn lớn như ông, tôi cũng chỉ có thể bái phục chịu thua, cảm thấy không bằng! Cho nên, từ đầu đến cuối, tôi đều không nghĩ rằng có thể một bàn tay đập chết ‘ma cao ba trượng’ là ông, căn bản không thực tế!”

“Chiêu ‘muốn bắt thì phải thả’ của ông có thể coi là hoàn mỹ! Mà tôi thì sao? Tôi cũng chỉ có thể áp dụng chiến thuật ‘bón con ruồi’ không chút thanh nhã này, từng chút từng chút khiến ông ghê tởm!” Triệu Ngọc cười hì hì: “Đúng rồi, đừng lãng phí chất xám của ông nữa, cứ để tôi sớm làm rõ một chuyện khác đi!”

“Đồng bọn cùng Sử Thanh Khải giết người cướp của thật sự tồn tại! Nếu như tên đồng bọn này chính là ông, vậy tất nhiên ông phải tiếp nhận chế tài của luật pháp!”

“Thế nhưng mà, nếu như đồng bọn không phải là ông, vậy thì coi như tình hình của ông càng hỏng bét! Bởi vì...” Triệu Ngọc cười nói với vẻ không đứng đắn: “Đồng bọn của gã khẳng định là đi chung với Sử Thanh Khải, hắn ta tất nhiên phải thấy được tất cả tình hình tại hiện trường! Nhìn thấy được ác ma kia là ai! Cho nên người này, tốt nhất vẫn không nên bị tìm ra được, đúng không?”

“Cậu...” Chuyện cho tới bây giờ, cả người Hàn Khoan vẫn ngây ngẩn. Ông ta hoàn toàn không ngờ Triệu Ngọc không tấn công mạnh vào vụ án ác ma, mà là dồn sức vào một vụ án trông có vẻ không liên quan, cuốn ông ta vào trong đó! Nhất thời, một cảm giác thất bại bỗng nhiên sinh ra, khiến ông ta cảm thấy uể oải, lý trí cũng dần trở nên biến hóa...

“Được rồi! Trong cuộc sống tương lai, hai người chúng ta đều mang ‘gánh nặng đường’ xa rồi!” Triệu Ngọc đứng dậy đi ra cửa: “Ông hãy từ từ chọn tội danh cho mình đi! Còn tôi thì sẽ nghĩ biện pháp sưu tập nhiều bằng chứng phạm tội hơn nữa, chúng ta hãy rửa mắt mà chờ đợi, xem cuối cùng tôi có thể lật đổ ‘ma cao ba trượng’ là ông hay không! Ha ha ha...”

“...” Hàn Khoan không nói gì, chỉ dùng ánh mắt u ám, hung hăng trừng Triệu Ngọc. Ông ta thở hổn hển, lồng ngực phồng lên như một quả bóng da sắp nổ tung...

“Ừm...” Ai ngờ, khi tay Triệu Ngọc vừa nắm cửa thì hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng quay người lại nói với Hàn Khoan: “Đúng rồi... Tôi rất vinh dự được đón tiếp ông đến ‘ăn ruồi’ đấy! Còn chuyện liên quan đến Trương Tỉnh Như vợ ông, tôi lại quên nhắc với ông đó... Cho nên...”

Nói đến đây, Triệu Ngọc lại bước tới, ngồi xuống trước mặt Hàn Khoan và nói: “Cho nên, tôi vẫn nên lảm nhảm về số tiền của ông đi! Để tránh khi ông đến Giang Hưng kia lại thấy cô đơn...”