Cuồng Thám

Chương 922: Chương 922





LOGIC CỦA ÁC MA

Sau khi ngồi trước mặt Hàn Khoan, Triệu Ngọc búng tay một cái, bốn, năm nhân viên cảnh sát lập tức bước vào phòng thẩm vấn, hành động cực kỳ khác thường.

Đầu tiên, hai người kéo một mảnh vải đen, treo lên tấm kính ở phòng thẩm vấn. Có tấm vải đen này, tương đương với việc người ở trong phòng nghe lén sát vách không thể nào nhìn thấy tình hình trong phòng.

Sau đó, có nhân viên cảnh sát hủy đi camera trong phòng thẩm vấn, đồng thời đóng lại tất cả thiết bị giám sát ở góc tường.

Điều làm người ta cảm thấy kỳ lạ nhất chính là, một nhân viên cảnh sát bưng một khay trà tới, bên trong đựng đầy trà ngon đã được pha sẵn!

“Ha ha...” Triệu Ngọc cười, đưa tay ra hiệu về phía chén trà, nói với Hàn Khoan: “Tán gẫu thì phải trông giống như đang tán gẫu chứ! Tôi biết ông không hút thuốc lá cũng không uống rượu, cho nên uống trà đi!”

“Cảnh sát Triệu...” Hàn Khoan nhìn đồ uống, nói với biểu hiện hờ hững: “Cậu làm thế này... Tội gì phải khổ thế chứ? Cậu cho rằng, chỉ dựa vào việc các người nắm giữ những chứng cứ kia là tôi thật sự có thể ‘nghỉ ngơi’ hai năm ở Giang Hưng sao?”

“Lời tôi nói không tính!” Triệu Ngọc tự nâng chung trà lên, nói: “Tôi chỉ biết là giết người cướp của vốn là tội nặng, ông là nghi phạm quan trọng nhất, không thể thoát thân dễ dàng như vậy được! Ông là chuyên gia, ông biết vết xe đổ chỗ nào cũng có, tương lai, ông sẽ phải trải qua những lần thẩm vấn và khởi tố dài dằng dặc đấy!”

“Còn nữa, tôi có thể có trách nhiệm mà nói cho ông biết, lời khai của tài xế đâm chết Sử Thanh Khải cũng gây bất lợi cho ông đấy! Cho nên... rốt cuộc ông có thể thoát thân hay không, vẫn còn là một ẩn số!”

“Hừ! Cậu được lắm đấy!” Hàn Khoan nói: “Tôi vốn cho rằng người có thể trở thành thần thám đều là người chính trực kính nghiệp! Khó trách... Mọi người đều nói, thà đắc tội quân tử, chứ đừng trêu chọc tiểu nhân!”

“Phù phù phù...” Triệu Ngọc nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cho nên sách của ông mới không thể bán chạy được! Tôi đã đọc qua tất cả các tác phẩm lớn của ông, thật sự chẳng ra gì cả! Trong sách của ông, cho dù là tội phạm hay cảnh sát cũng đều quá cứng nhắc, cứ như lời kịch của người máy vậy. Người là sống, chẳng lẽ, ông không biết vạn vật không có đạo lý nào là tuyệt đối cả sao?”

“Để tôi nói cho ông biết cái gì mới là chân lý! Trong thế giới hiện thực, người tốt vĩnh viễn không thể làm thần thám được!” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Bởi vì... Trên thế giới này, người ác thì quá ác, cũng giống như ác ma vậy! Muốn bắt bọn chúng lại thì phải xấu xa hơn cả bọn chúng, ác hơn cả bọn chúng mới được!”

Triệu Ngọc vẫn nói một câu hai nghĩa, thầm đả động đến Hàn Khoan.

“Cậu... khẳng định như vậy sao!?” Hàn Khoan nhướng lông mày lên, chợt hỏi Triệu Ngọc một câu: “Dựa vào cái gì!? Cậu chẳng có bằng chứng gì cả, dựa vào điều gì mà cứ khăng khăng muốn đổ oan cho tôi rằng tôi có liên quan đến ác ma chứ?”

“...” Ai ngờ, lần này lại đến lượt Triệu Ngọc im lặng. Triệu Ngọc không nói gì, chỉ nhìn Hàn Khoan chằm chằm, giống như Hàn Khoan là một tác phẩm triển lãm vậy.

Im lặng rất lâu, Triệu Ngọc mới uống một hớp trà, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Nào! Ông cũng nếm thử đi! Trà này không tệ, một cân chí ít cũng phải năm đồng trở lên đấy!”

“...” Hàn Khoan cũng không nói gì, nhưng sự kiên nhẫn hiển nhiên đang bị tiêu hao từng chút một.

“Từ trước đến nay... Có một vấn đề vẫn luôn quấy rầy tôi...” Im lặng hồi lâu, Triệu Ngọc mới mở miệng nói: “Đó chính là, ông đã tự tin về ác ma như vậy, vạn vô nhất thất* như vậy, nhưng tại sao ông lại giết chết Trương Tỉnh Như chứ? Đây rõ ràng... là không hợp logic mà!”

* Vạn vô nhất thất: Việc làm tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn nào.

“Tôi... không giết người!!!” Hàn Khoan ra sức giải thích, đôi mắt lại bất giác đỏ lên.

“Tôi chỉ so sánh thôi, so sánh ấy mà. Để xem mạch suy nghĩ phá án của tôi có vấn đề gì hay không, ông cũng giúp tôi phân tích đi...” Triệu Ngọc khoát tay ra hiệu, sau đó lại tiếp tục nói: “Giả thiết... Trương Tỉnh Như không cẩn thận phát hiện ra bộ quần áo ác ma được ông cất giấu kỹ càng, bắt đầu hoài nghi ông liên quan đến vụ án ác ma Bắc Thiên! Thế nhưng, giải thích như vậy thì không logic, tại sao ông cứ phải giết người diệt khẩu chứ, đúng không?”

“Ừm... Ông nghĩ xem... Chỉ cần ông tiêu hủy bộ trang phục ác ma thì chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao?” Triệu Ngọc nghiêm túc phân tích: “Đến lúc đó, dù Trương Tỉnh Như nghi ngờ ông, thậm chí là vì ‘việc nước mà quên tình nhà’, báo cáo ông với cảnh sát, thì cũng đâu làm gì được? Ai có thể chứng minh ông chính là hung thủ vụ án ác ma, đúng không? Tội gì mà phải giết người chứ? Giết người đâu đáng nhỉ?”

“Cậu...” Hàn Khoan hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, hiển nhiên đã bị Triệu Ngọc chọc giận.

“Thế nhưng... Sau khi trải qua quá trình điều tra, nghiêm túc phân tích của thần thám Triệu này…” Triệu Ngọc đặt chén trà xuống, bình tĩnh nói: “Vấn đề bí ẩn này, cuối cùng cũng bị tôi giải! Hóa ra... thứ ông giết không phải là người, mà là trái tim! Một trái tim vĩnh viễn cũng không thể nào quay trở lại... Ha ha ha... Tôi nói... có đúng không!?”

“Cậu...” Hàn Khoan kích động siết chặt nắm đấm, dường như chỉ một giây sau sẽ xông tới đánh Triệu Ngọc vậy.

“Nhìn xem! Đây chính là điểm khác nhau giữa hai người chúng ta, ông chung quy vẫn chuyên sáng tác, chuyên đặt ra vấn đề khó. Mà chức trách của tôi lại là tra ra chân tướng, giải quyết vấn đề khó ấy!” Nói xong, Triệu Ngọc mở điện thoại ra, mở một tệp hình ảnh tư liệu: “Tôi đã tra xét kỹ càng các video hồi Trương Tỉnh Như còn sống, phần lớn đều là cô ấy tự mình quay chụp.”

“Đúng... Những video ghi chép này có vẻ như không liên quan gì đến cái chết của cô ấy. Nhưng qua những video này, tôi lại có thể nhìn ra được rất nhiều thứ thâm thúy.”

“Cách đây rất lâu, Trương Tỉnh Như là một người phụ nữ có tính cách hướng ngoại, hoạt bát, sáng sủa!” Nói xong, Triệu Ngọc liền mở từng cái screenshots từ video của Trương Tỉnh Như trong di động ra, đưa cho Hàn Khoan nhìn: “Ông hãy nhìn thật kĩ, nụ cười của cô ấy xán lạn nhường nào, hạnh phúc nhường nào, có đúng không?”

“Đủ rồi... Đủ rồi...” Hàn Khoan cúi đầu, không nhìn tới những hình ảnh kia, nhưng những giọt nước mắt vẫn rơi ra từ trong hốc mắt.

“Cô ấy cười đùa cùng các đồng nghiệp, làm mặt xấu, làm nũng...” Triệu Ngọc lại không ngừng nói: “Từ đó có thể thấy được, khi ấy, cô ấy tuyệt đối là người phụ nữ hạnh phúc...”

“Chỉ tiếc là... Đến một ngày nào đó, cô ấy bất ngờ thay đổi...”

“Một tháng ngay trước khi cô ấy gặp chuyện, cô ấy dường như đã biến thành một người khác!” Nói xong, Triệu Ngọc lại mở ra một tệp hình ảnh khác: “Nụ cười bỗng nhiên biến mất trên gương mặt! Không cười đùa, không bày trò... Sau đó nhìn lại, nụ cười vẫn còn, nhưng lại gượng ép, chứng tỏ đã gặp phải vấn đề rất lớn! Chỉ là có điều... Có lẽ thời điểm đó, cô ấy căn bản không thể đoán được rằng mình sẽ bởi vì vấn đề này mà mất mạng?”

“Đây... Chính là thời gian đó, cô ấy bắt đầu vẽ chân dung ác ma lên tư liệu, sau đó điên cuồng xem các website liên quan đến ác ma, ông nói xem... rốt cuộc cô ấy đang tìm cái gì chứ?”

“...” Hàn Khoan vẫn cúi đầu, toàn thân mất tự nhiên.

“Sau đó, công việc của cô ấy xuất hiện rất nhiều lỗi, thường xuyên ký chữ sai! Cô ấy đi xe điện đi làm, không cẩn thận đụng phải hàng rào; Khi cô ấy nấu cơm thì cháy khét nồi; người khác nói chuyện thì cô ấy lại mắt điếc tai ngơ! Rất rõ ràng rằng tâm sự của cô ấy càng ngày càng nghiêm trọng! Có điều...” Nói đến đây, Triệu Ngọc nghiêng đầu hỏi Hàn Khoan: “Cho dù là thế, cô ấy vẫn nghe ông, đi theo ông đến Long Giang, còn vì ông mà đặt lời khai giúp ông thoát tội trong két bảo hiểm của ngân hàng, chui vào cái bẫy của ông!”

“Trương Tỉnh Như đáng thương.” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Dù đến mức ấy, cô ấy cũng chưa từng nhắc với ai về nguyên nhân khiến mình đau lòng, đến bốn chữ vụ án ác ma này! Loại chuyện đó, cô ấy căn bản không thể nào kể ra với người khác, chỉ có thể âm thầm chịu đựng!”

“Ông có thể cảm nhận được đó là một loại đau đớn đến thế nào không?” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Ban đêm đi ngủ, vừa nghĩ tới mình đang ngủ cùng giường với một ác ma giết người thì sẽ có cảm giác gì? Vừa nghĩ tới chồng mình chính là hung thủ vụ án ác ma danh tiếng lẫy lừng, cô ấy còn có thể điềm nhiên như không sao!?”

“Tôi nghĩ, thời điểm đó, Trương Tỉnh Như chắc đã muốn điên lên rồi nhỉ?” Nói xong, Triệu Ngọc chỉ vào Hàn Khoan mà quát lớn: “Có điều! Nếu như để tôi đoán thì... Lúc ấy, người đau đớn nhất, muốn điên lên nhất lại không phải là Trương Tỉnh Như, mà là... ông!!”

“Cậu... Cậu...” Hàn Khoan kinh dị nhìn trừng trừng vào Triệu Ngọc, giống như gặp phải quái vật vậy!

“Làm sao? Tôi đoán đúng rồi à?” Triệu Ngọc cười lạnh: “Bởi vì ông yêu vợ mình tha thiết, nên đương nhiên ông còn đau đớn hơn cả Trương Tỉnh Như rồi! Người vợ phát hiện ra bí mật của mình, bầu trời của ông gần như sập hết! Ông chỉ có thể trơ mắt nhìn cảm xúc của vợ xấu đi, lại khoanh tay không thể làm gì...”

“Loại chuyện này, phải khuyên như thế nào? Dù ông có nghĩ tất cả biện pháp để sáng tỏ sự thật, nhưng khúc mắc trong lòng Trương Tỉnh Như có thể biến mất dễ dàng như vậy không? Đừng quên, Trương Tỉnh Như đi học ở Bắc Thiên, cảm xúc về vụ án ác ma còn sâu hơn cả người bình thường khác!”

“Tôi đoán rằng, trước khi ông đưa ra quyết định đó, có lẽ hai người đã từng ngả bài với nhau, hoặc là Trương Tỉnh Như muốn ly hôn?”

“Lúc ấy, thực ra ông không lo rằng Trương Tỉnh Như sẽ vạch trần ông! Mà là ông thực sự quá quan tâm đến vợ của mình! Ông muốn cứu cô ấy! Thế nhưng sau một lần thử nghiệm, ông lại phát hiện ra, ác ma vừa xuất hiện là lòng vợ đã không còn, hai người vĩnh viễn không có khả năng hạnh phúc như trước kia nữa!”

“Cho nên... Ông mới tự tay lập kế, sát hại cô ấy!!!” Triệu Ngọc nặng nề nói: “Ông cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể lấy lại lòng của vợ!! Đây chính là thứ logic ác ma thối tha của ông!”

“A!!! Im miệng! Im miệng! A!!!” Đột nhiên, Hàn Khoan dường như nổi điên, một tay hất hết tất cả khay trà và chén trà xuống đất, phát ra tiếng choang vỡ vụn...