Cuồng Thám

Chương 923: Chương 923





CỌNG CỎ TRÍ MẠNG CUỐI CÙNG

“Cậu... Nói bậy... Nói hươu nói vượn...” Hàn Khoan điên cuồng mà hét lớn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Vũ nhục người vợ đã chết của tôi để đạt được mục đích sao? Khốn kiếp!”

Nghe thấy tiếng chén trà bị vỡ, nhân viên cảnh sát phụ trách trông coi ngoài cửa lập tức xông vào phòng thẩm vấn, Ngô Tú Mẫn cũng lo lắng mà thò đầu vào.

Triệu Ngọc khoát tay với bọn họ, nói: “Không sao đâu, tất cả đi ra ngoài đi! Không có mệnh lệnh của tôi, bất kỳ ai cũng không được phép đi vào, biết chưa?”

“Rõ!” Nhân viên cảnh sát tranh thủ thời gian đứng nghiêm chào, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

“Hàn Khoan! Kẻ vũ nhục vợ của ông không phải là tôi, mà chính là ông!” Triệu Ngọc lạnh như băng đáp trả: “Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng cho cô ấy mà thôi!”

“Tôi nói rồi, vợ của tôi không phải do tôi giết! Không phải tôi!” Hàn Khoan phát điên gào thét: “Các người dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà vu oan cho tôi!?”

“Dựa vào cái gì? Được! Bây giờ, tôi sẽ cho ông xem tôi dựa vào cái gì!” Triệu Ngọc cắn răng, nhanh chóng bật điện thoại di động của mình lên lần nữa và nói: “Để tra án, chúng tôi đã điều tra tất cả hành động trong vòng nửa năm của Trương Tỉnh Như khi còn sống, nắm giữ từng cử động của cô ấy rất rõ ràng...”

“Tên súc sinh này, hãy xem ông đã làm những gì đi!”

“Trước tiên hãy nhìn đoạn này!” Triệu Ngọc mở một đoạn video cho Hàn Khoan xem: “Ngày 22 tháng 10 năm ngoái, sáu ngày trước khi Trương Tỉnh Như bị giết, cũng chính là ngày thứ hai mà hai người trở về từ Long Giang, Trương Tỉnh Như đã từng đi tới bệnh viện Hiệp Hòa ở Liêu Tây, đồng thời khám bệnh ở phòng phụ khoa! Ông hãy mở to hai mắt nhìn thật kĩ...”

Trong khi nói chuyện, hình ảnh của Trương Tỉnh Như bất ngờ xuất hiện trong video trên điện thoại của Triệu Ngọc.

“Thế nào? Ông không phải là chuyên gia viết trinh thám, am hiểu suy luận hay sao?” Triệu Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Khoan mà nói: “Ông hãy giải thích cho tôi nghe, một người muốn tự sát thì tại sao còn có tâm tình đi khám bác sĩ chứ?”

“Cái này... Cái này...” Hàn Khoan trừng to mắt, nhìn kĩ video kia, cái trán không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Chúng tôi đã đến hỏi bác sĩ kia!” Triệu Ngọc cầm điện thoại giải thích: “Bác sĩ nói vợ của ông bởi vì khí nóng tích tụ, gây ra một số bệnh phụ khoa, bác sĩ đó đã kiểm tra kĩ cho cô ấy. Mặt khác... Còn có một việc, khi khám bệnh, vợ của ông còn hỏi ý kiến của bác sĩ về việc mang thai được hay không, muốn đặt lịch hẹn với một vị chuyên gia nổi tiếng!”

“Không! Nói bậy! Cậu nói láo!” Triệu Ngọc còn chưa nói xong, Hàn Khoan đã hung hăng vỗ bàn mà quát: “Đây đều là giả! Đều là các người tự bịa ra! Các người muốn lừa tôi, lừa tôi mà thôi!”

“Lừa cái đầu ông ý!” Triệu Ngọc tức giận quát: “Ông coi là chúng ta đang đấu địa chủ à? Còn lừa ông? Lừa ông để làm gì chứ? Đây! Tự ông xem đi... Camera theo dõi của bệnh viện, sổ ghi chép lịch bệnh, lời khai của bác sĩ.”

“Còn nữa, ngay cả camera theo dõi trên chiếc xe buýt mà Trương Tỉnh Như đã lên để đến bệnh viện, tôi cũng đã chuẩn bị xong cho ông rồi! Bệnh của cô ấy không nghiêm trọng lắm, thời gian ra vào bệnh viện chưa đến hai mươi phút...”

Trong khi nói chuyện, Triệu Ngọc tiếp tục mở các video chứng cứ trong điện thoại di động ra cho Hàn Khoan xem.

“Không... Không... Không thể nào...” Hàn Khoan kích động ôm ngực, nước mắt chảy từ trong hốc mắt ra.

“Hàn Khoan...” Triệu Ngọc tức giận quát: “Ông vẫn tự cho mình là đúng! Ông cho rằng vĩnh viễn không có cách nào vãn hồi vợ của ông được nữa, nhưng ông căn bản không ngờ cô ấy trước khi chết vẫn đang suy nghĩ phải làm sao để chữa bệnh của hai người, giúp ông sinh con!”

“Trợn to đôi mắt chó của ông ra nhìn kĩ đi... Nhìn cái này...” Triệu Ngọc lật qua lật lại màn hình điện thoại di động: “Có phải xương cổ của ông không tốt lắm hay không? Đây là hóa đơn của Trương Tỉnh Như, đầu tháng mười, cô ấy đã vì ông mà tỉ mỉ chọn lựa một chiếc ghế massage, có thể giúp ông xoa bóp xương cổ sau khi viết tiểu thuyết xong!”

“Còn nữa... Máy chiếu, dao cạo râu, áo lông cừu... Ông xem cho thật kĩ, những thứ này không phải là cô ấy vì ông mà chuẩn bị sao? Nhìn ngày mua áo lông cừu, ngày 21 tháng 10, chính là ngày mà cô ấy gửi máy ghi âm vào két sắt ngân hàng! Tôi đã xem qua bản ghi chép dự báo thời tiết, ngày đó có không khí lạnh tràn vào thành phố Hoàng Kim! Vợ ông đang sợ ông bị lạnh cóng đấy!”

“Nhà văn Hàn! Ông viết tiểu thuyết trâu bò như vậy, sao lại không nhận ra vợ của mình đã yên lặng mà tha thứ cho ông thế? Vợ của ông đối xử với ông tốt như vậy... Cho dù cô ấy biết ông là hung thủ thực sự của vụ án ác ma, thì vẫn có ý định tha thứ cho ông...”

“Ông... Ông xứng đáng với cô ấy sao? Xứng đáng sao!!?” Triệu Ngọc phồng mũi lên, kích động hét lớn: “Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi, trong cái đêm tàn nhẫn đó, ông làm thế nào có thể nhẫn tâm cắt đứt động mạch cổ tay của vợ mình được! Ông, đồ ác ma giết người này, chẳng lẽ ông chưa từng nghĩ tới vợ của ông không giống những nạn nhân trong vụ án ác ma sao!? Khi nằm bên trong vũng máu tươi của vợ ông, cảm giác đó nhất định không hề bình thường đâu nhỉ!?”

“A... A!!!!”

Nghe những lời răn dạy đến điếc tai của Triệu Ngọc, Hàn Khoan dùng hai tay hung hăng vò khuôn mặt của mình, điên cuồng gào thét!! Toàn thân ông ta run rẩy kịch liệt, đầu ngón tay thậm chí đã rỉ ra vết máu!

“Đủ rồi! Đủ rồi! Cậu đừng... đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Bỗng dưng, Hàn Khoan đập đầu xuống bàn, đến mức vang cả tiếng, miệng điên cuồng hét: “Những thứ này... những thứ này đều không phải là thật! Không phải! Chúng mày lừa tao! Lừa tao!!! A Như... A Như cô ấy... Hu... Hu...”

Nhìn thấy Hàn Khoan hồng hộc thở nặng, rất có thể sẽ nói ra chân tướng, khóe mắt Triệu Ngọc không hỏi hiện lên một tia chờ mong.

Nhưng mà, không biết tia chờ mong này có bị Hàn Khoan nhìn thấy hay không, hay là tính cẩn thận của Hàn Khoan có tác dụng, ngay cả sau khi nói mấy câu “A Như”, ông ta chỉ gào khóc lớn, sau đó không nói gì, chỉ khóc...

Nhìn Hàn Khoan khóc lớn, Triệu Ngọc hoàn toàn có thể tiếp tục triển khai đòn đánh mạnh vào tâm lý, lợi dụng sự áy náy của Hàn Khoan đối với vợ của mình, hung hăng đả kích ông ta!

Đợi đến sau khi đánh đến mức đối phương phải sụp đổ, hắn lại xảo diệu dẫn dắt một chút, để ông ta hiểu được người vợ yêu quý đã bị chính mình giết chết, mình còn sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa, không bằng thành thật khai báo mọi chuyện...

Nói không chừng, vụ án sẽ được giải quyết!

Thế nhưng, sau khi chăm chú phân tích một phen, Triệu Ngọc lại không làm như vậy.

Thứ nhất, Triệu Ngọc lo lắng nếu dùng sức quá mạnh, ép Hàn Khoan đến mức phát điên thì phiền toái rồi! Cho dù ông ta khai ra tội đã phạm thì cũng không thể trở thành bằng chứng hữu dụng, cuối cùng chỉ sợ ngay cả thẩm phán cũng sẽ bị ảnh hưởng, cái đạt được không đủ bù đắp cái mất.

Thứ hai, Triệu Ngọc thực sự không phục! Bởi vì, vụ án ác ma là vụ án mà Triệu Ngọc tập trung nhất, cố gắng điều tra nhất từ trước đến nay, trong vụ án này, hắn đã hao tổn rất nhiều sức lực mà người thường không thể nào tưởng tượng được!

Cho nên, hắn rất muốn dựa vào thực lực chân chính của bản thân để giải quyết vụ án này!

Hừ hừ hừ...

Nhìn Hàn Khoan vẫn khóc rống không ngừng, dáng vẻ thương tâm gần chết, Triệu Ngọc cảm thấy sự việc đã đến mức này thì dù là con lạc đà khôn khéo giảo hoạt như Hàn Khoan cũng phải đạt đến cực hạn rồi.

Hiện tại... Chỉ còn bước cho con lạc đà này một cọng cỏ cuối cùng!

Hừ hừ...

Cọng cỏ này, ta đã chuẩn bị xong!

Chỉ có điều... Cọng cỏ trí mạng này nhất định phải tung ra ngoài khi có cơ hội thích hợp, bằng không, vẫn có khả năng chỉ vì cái trước mắt mà thất bại trong gang tấc!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc liền bưng chén trà của mình lên, vừa uống trà vừa chờ Hàn Khoan bình tĩnh lại. Thực ra, nước trà trong chén đã sớm bị hắn uống hết sạch sành sanh...

Hàn Khoan khóc đến mức kêu trời kêu đất, ông ta gào thét rất lâu, cuối cùng mới dịu đi một chút. Thế nhưng, dù có đau lòng rơi lệ đến thế nào thì ông ta vẫn không có ý định thành thật khai báo như cũ...

“Được rồi, nhà văn Hàn, người chết không thể sống lại, ông bớt đau buồn lại đi!” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Ông biết không? Người cũng nên vì hành vi của mình mà trả giá đắt, cho dù là ác ma cũng không ngoại lệ!”

Nghe được giọng điệu của Triệu Ngọc biến đổi, Hàn Khoan bỗng ngừng nức nở.

“Thực ra... Chuyện của vợ ông là sai lầm lớn nhất mà ông đã phạm phải! Nhưng mà... lại không phải là sai lầm duy nhất!” Nói đến đây, Triệu Ngọc lại mở điện thoại ra, bật một đoạn video khác, lấy “cọng cỏ trí mạng” cuối cùng ra: “Ông xem đi, đây là đoạn video của một thanh niên Bắc Thiên đã ghi lại và gửi cho chúng tôi!”

“Cậu ta đã thẳng thắn nói với chúng tôi, 15 năm trước, cậu ta đã phạm phải một sai lầm! Chú ý nhìn đi, sai lầm đấy, còn liên quan đến ông đấy!” Nói xong, Triệu Ngọc chỉ tay vào video, mắt nhìn thẳng vào Hàn Khoan mà nói: “15 năm trước, khi vẫn là học sinh trung học, cậu ta đã có mâu thuẫn với bà lão nhà hàng xóm.”

“Kết quả, trong cơn tức giận, cậu ta đã tung một lời đồn trong diễn đàn nói chuyện phiếm, nói rằng bà lão ngược đãi động vật nhỏ, thường xuyên đóng đinh chó mèo đáng thương đang còn sống lên tường, phơi đến khi thành thịt khô! Còn cả cái gì mà lột da con vật còn sống để chấm tương ăn...”

“Sau đó, sau khi lời đồn lan rộng ra ngoài chưa được bao lâu...” Triệu Ngọc nói với vẻ nuối tiếc: “Bà lão này đã nhảy lầu tự sát! Một năm sau, khi vụ án ác ma bị người ta vạch trần, mọi người mới biết, hóa ra bà lão này chính là người bị hại thứ tư trong vụ án ác ma!”

“Bây giờ thì chắc hẳn ông đã hiểu rồi chứ?” Triệu Ngọc lạnh lùng nói với Hàn Khoan: “Hàn Khoan, ông đã giết nhầm người rồi!!!”