Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng Triệu Ngọc cũng rút được thời gian rảnh trước khi sang năm mới, hắn cùng với Miêu Anh và chú chó Đại Hanh, ngồi trên chuyến xe đặc biệt của Tổng cục Hình sự quay về Tần Sơn.
Triệu Ngọc cũng không nuốt lời, trước khi đi, hắn đã làm xong tất cả thủ tục cho Thôi Lệ Châu, mở đèn xanh cho cô ta, chấp thuận cho cô ta đến bệnh viện tâm thần thăm Đào Hương, hơn nữa còn có thể dành nhiều thời gian bầu bạn.
Bởi vì tình huống của Đào Hương rất đặc thù, thuộc loại vừa có bệnh vừa có tội, nên bệnh viện và trại giam bình thường đều không thích hợp cho ông ta ở. Cho nên trước mắt, ông ta đang được giám sát chữa bệnh tại một tổ chức y tế đặc biệt, vừa có thể hạn chế sự tự do của ông ta lại vừa có thể được chữa trị bất kỳ lúc nào, tránh phát sinh thương tổn đối với những người khác.
Loại tổ chức y tế đặc biệt trong ngành tư pháp này, cả nước cũng không có nhiều, hơn nữa còn chuyên giam giữ các trọng phạm vô cùng đặc thù, cho nên ngày thường ngay cả thăm tù cũng không thể xin nổi chứ đừng nói là ở bên cạnh chăm sóc.
Cho nên Thôi Lệ Châu đương nhiên nghìn ơn vạn tạ Triệu Ngọc, cam đoan sẽ cùng Đào Hương ngoan ngoãn ăn mừng năm mới, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái.
Không biết tại sao Triệu Ngọc lại có thể nhìn thấy một ít bóng dáng của chính mình năm đó trên người Thôi Lệ Châu, tất cả những thay đổi diễn ra trong cô gái bướng bỉnh cương quyết này thật giống như phiên bản lúc trước của hắn!
Đương nhiên, chuyện khiến Triệu Ngọc vui mừng là không chỉ Thôi Lệ Châu, mà hình như cả Nhiễm Đào và những đồng nghiệp khác trong nhóm đều thông qua mấy lần điều tra và phá các vụ án lớn đã dần dần trở nên chuyên nghiệp hơn. Bởi vậy, Triệu Ngọc đối với công việc trong tương lai tràn đầy sự tin tưởng.
Ngày trở lại Tần Sơn là 29 tháng Chạp, bởi vì Miêu Anh đã lâu không về cho nên hai người đương nhiên muốn cùng mấy đồng nghiệp cũ gặp nhau, ăn một bữa cơm.
Bây giờ, Triệu Ngọc cực kỳ nổi tiếng, cho nên không dám chính thức rêu rao, hắn chỉ gọi Lý Bối Ni, Trương Diệu Huy, Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lan Bác cùng vài đồng nghiệp thân thiết đến khách sạn tụ tập.
Thấy Miêu Anh bình yên vô sự trở về, mấy đồng nghiệp cũ đương nhiên cực kỳ vui mừng. Chỉ có điều, tình huống thật sự của Miêu Anh thì tất nhiên là hai người bọn họ vẫn không tiện tiết lộ, chỉ nói sơ sơ qua, mà mọi người cũng hiểu cho nên không hỏi nhiều.
Nói đến chuyện này cũng thật trùng hợp! Từ sau khi Triệu Ngọc rời Tần Sơn, phân cục Dung Dương vẫn bình yên vô sự, ngoại trừ phát sinh mấy vụ đánh nhau có người bị thương ra thì không có vụ án gì phức tạp hay liên quan đến mạng người nghiêm trọng.
Bởi vậy trên bàn rượu, Triệu Ngọc không khỏi trở thành đối tượng bị trêu chọc, dường như mấy vụ án này đều được chuẩn bị cho Triệu Ngọc lên chức vậy.
Căn cứ theo lời của người chuyên thu thập thông tin như Lan Bác, chuyện liên quan tới việc điều động nhân sự của Triệu Ngọc đã không thể kháng cự được. Chậm nhất là trước tháng Giêng, hắn có thể trở thành nhân viên chính thức của Tổng cục Hình sự Trung ương, không thuộc sự quản lý của Tần Sơn hoặc cục tỉnh Lũng Tây nữa.
Như vậy thì Tổng cục Hình sự đã phải tốn rất nhiều sức lực để thu Triệu Ngọc vào trong tay.
Vì là chủ đề lên chức cho nên mọi người không tránh được uống nhiều thêm vài chén. Triệu Ngọc lên chức với quy cách cao đến vậy, chưa kể tới tỉnh Lũng Tây, thậm chí cả nước cũng vô cùng hiếm thấy. Cảm giác đó giống như ngồi trên tên lửa mà bay thẳng lên trời vậy...
Chỉ có điều, dù là quan hệ nhân sự thay đổi tới đâu thì Triệu Ngọc vẫn đều lạnh nhạt, không đắc ý chút nào. Hắn vẫn cảm thấy dù làm ô sin ở Tần Sơn hay đảm nhận chức tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt đều giống nhau, tính chất công việc của hắn từ trước tới nay vẫn không hề thay đổi!
Cho tới bây giờ, Triệu Ngọc chỉ quan tâm tới một chuyện đó chính là phá án!
Miêu Anh luôn miệng nói mình nghiện phá án, nhưng trên thực tế thì cái nghiện của Triệu Ngọc còn nặng hơn so với Miêu Anh nhiều! Loại nghiện này thậm chí đã vượt qua khỏi phạm trù tiền tài và địa vị có khả năng lay động rồi.
Hắn vô cùng hưởng thụ cảm giác cố gắng tìm hiểu chân tướng, vì người khác mà thực thi chính nghĩa, dường như trên đời này không có chuyện gì làm hắn hưng phấn hơn phá án cả!
Có đôi khi, hắn thậm chí còn có một loại ảo giác, cho rằng mình vì phá án nên mới xuyên không và sống lại!
Ăn cơm trưa xong, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại mua chút đồ, thăm hỏi gia đình Khương Đại Phong. Tuy rằng Triệu Ngọc thường xuyên không quay về Tần Sơn, nhưng đối với căn nhà ở phố Thuận Phong này thì hắn vẫn xem là tình yêu duy nhất của hắn. Cho nên dù không ở nhưng hắn vẫn trả tiền thuê nhà đúng hẹn, chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trả nhà.
Bây giờ, bệnh tình của vợ Khương Đại Phong đã có nhiều chuyển biến tốt, Khương Hiểu Tình cũng đã thi đậu vào trường chuyên cấp ba như mong muốn, cả gia đình có thể nói là hạnh phúc viên mãn, vui vẻ hòa thuận.
Khương Đại Phong vô cùng khéo léo, gã ta thấy Triệu Ngọc bây giờ làm quan lớn nổi tiếng, cho nên chẳng những chủ động giải trừ hiềm khích lúc trước với Triệu Ngọc, mà thậm chí còn cố gắng nhấn mạnh sự thật rằng Triệu Ngọc là cha nuôi của Khương Hiểu Tình!
Phút chót, gã ta thậm chí còn nhét vài ba thùng hoa quả vào xe Triệu Ngọc...
Trở lại căn phòng cũ, Triệu Ngọc cảm thấy hơi tiếc nuối vì Dương Hồng và Hoa Hoa đã sớm không ở đây nữa mà thay vào đó là một gia đình khác. Bởi vì Triệu Ngọc đổi số điện thoại nhiều lần và nick Wechat cho nên đã rất lâu rồi, hắn không liên lạc với hai người họ, không biết bây giờ họ sống thế nào.
Nhớ lại hồi trước “mây mưa” cùng hai người, Triệu Ngọc cảm thấy dường như chỉ mới hôm qua. Có điều, bây giờ hắn đã ôm nữ thần về như ước muốn rồi, đối với những chuyện phong lưu xưa kia, hắn không có bất kỳ lưu luyến gì, chỉ xem như gió thoảng mây trôi...
Triệu Ngọc vốn còn muốn đến phòng tập thể hình của mình để xem thế nào, muốn gặp cả Chu Dương và mấy anh em bạn bè nữa. Nhưng sau khi trò chuyện điện thoại thì hắn mới biết câu lạc bộ Hít Thở Sâu đã đóng cửa, mùng sáu đầu tháng Giêng mới chính thức mở lại.
Vì thế, Triệu Ngọc bỏ qua ý định này, cùng Miêu Anh đặt mua một ít hàng Tết, rồi lấy chiếc Land Rover của Miêu Anh để lái về thăm nhà.
Người trong thôn coi trọng nhất là lễ mừng năm mới, thấy con cái chẳng những quay về đúng hạn mà còn mang thêm một người sắp là con dâu về nữa, cha mẹ Triệu Ngọc vui vẻ miễn bàn, lập tức làm một bữa cơm toàn đồ ăn ngon!
Tuy rằng đây chỉ là một thôn nhỏ nhưng uy danh của Triệu Ngọc đã sớm lan truyền khắp mọi miền quê, ai ai cũng biết.
Kể từ đó, địa vị của nhà họ Triệu ở trong thôn cũng biến hóa đến mức nghiêng trời lệch đất, chưa kể tới đoàn người Lý Nhị Cẩu, Triệu Kim Sinh không dám gây sự với nhà hắn nữa, lãnh đạo thôn cũng phải nhìn gia đình nhà họ với con mắt khác.
Nhất là hệ thống cảnh sát càng coi trọng hơn, trước khi Triệu Ngọc trở về, Cục Cảnh sát huyện đã sai người mang tới nhà hắn những món quà có giá trị xa xỉ, khiến hàng xóm xung quanh cực kỳ hâm mộ!
Thật ra, nếu là trước kia thì Triệu Ngọc đương nhiên sẽ vỗ ngực khoe khoang, ngạo mạn nói rằng dù Cục Cảnh sát huyện hay Cục Cảnh sát thành phố đi chăng nữa, với thân phận bây giờ của hắn thì dù là người của cảnh sát tỉnh khi gặp hắn cũng phải nhún nhường ba phần!
Nhưng giờ nhân cách của Triệu Ngọc đã thăng hoa rồi, hắn sẽ không làm như vậy nữa, ngược lại còn nhắc nhở gia đình hắn phải cẩn thận, về sau nhất định phải khiêm nhường, đừng quá phô trương, không thể đi đâu cũng vỗ ngực khoe khoang, bởi vì... Triệu Ngọc con là một người chính trực cho nên cả nhà chúng ta đều phải làm người chính trực!
“À...” Mẹ Triệu Ngọc gật đầu đồng ý đầu tiên, rồi trịnh trọng hỏi một câu: “Chính trực là ý gì vậy?”
Ôi trời ạ...
Triệu Ngọc ngã sấp xuống, Miêu Anh cười to...
Đến Tết rồi!
Triệu Ngọc ở nhà thoải mái trải qua ngày Tết tốt lành, đương nhiên “thoải mái” ở đây cũng do nhân tố là nữ thần Miêu Anh...
Thật ra, nếu nghiêm túc nhớ lại thì việc Triệu Ngọc đổi kiếp còn chưa tới một năm! Hắn xuyên qua vào tháng năm của năm ngoái khi đang phá vụ án chặt tay, thật không ngờ... Thời gian ngắn ngủi chưa đầy một năm vậy mà hắn đã trải qua biết bao nhiêu điều kỳ diệu!
Nhiều thay đổi ly kỳ, thăng trầm như thế...
Bây giờ nhớ lại, dường như hắn đã vượt qua quãng thời gian dài dằng dặc vậy. Mỗi một vụ án vừa gần lại vừa xa xôi, giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Mà ngoảnh đầu nhìn lại con đường hắn đã trải qua, hắn cũng thấy rất bùi ngùi, cảm giác từ một gã ngang ngược càn rỡ trở thành một “Người quét sạch vụ án chưa giải quyết” bình tĩnh ổn trọng bây giờ, chặng đường ấy thật sự khó quên!
Chỉ có điều... Cho dù nói thế nào thì.... Ngày hôm nay mình có thể có thành tích như vậy thì cũng phải cảm ơn hệ thống Kỳ Ngộ mới được, nếu lúc trước không có hệ thống này, không biết bây giờ hắn sẽ như thế nào?
Không ngờ, vừa mới nói tới hệ thống thì bỗng nhiên hệ thống lại lóe lên.
Triệu Ngọc vừa mở ra thì kinh ngạc phát hiện một điều, điểm tích lũy Kỳ Ngộ tích cóp từng chút một đã vượt qua vạch thăng cấp, lại có thể thăng cấp rồi!