“Triệu Ngọc, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Triệu Ngọc vừa mới cúp điện thoại, Miêu Anh đã vội xông đến hỏi: “Anh đang lo vụ án này... là nhằm vào anh sao?”
“Khó nói lắm, chuyện xảy ra quá nhanh!” Triệu Ngọc nhíu mày, hết sức lo lắng nói: “Dù nhìn vào biểu hiện bên ngoài hay cảm giác thì cũng là điều không tốt! Chuyện này quá trùng hợp, nên phòng ngừa ngộ nhỡ vẫn hơn!”
“Nếu đã vậy thì...” Miêu Anh lo lắng mà đề nghị: “Hay là em đi tìm cha, bảo cha điều một đội ngũ chuyên nghiệp đến bảo vệ dì và mọi người?”
“Tạm thời không cần đâu!” Triệu Ngọc cúi đầu nói: “Sở trưởng Tiêu vừa đồng ý đề nghị của anh rồi, chị ấy đã khởi động cảnh báo cấp một. Cục Cảnh sát Tần Sơn sẽ điều người tới đưa gia đình anh đến nơi an toàn, cách ly bảo vệ!”
“Bên Tần Sơn đều là người quen cả, chắc không có vấn đề gì đâu! Chẳng qua...” Triệu Ngọc lấy di động ra: “Anh sẽ giải thích kĩ với cha mẹ và anh trai anh, làm công tác tư tưởng cho họ mới được...”
“Được rồi! Anh mau đi đi!” Miêu Anh nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Trong giai đoạn đặc thù này, anh phải tuyệt đối cẩn thận. Giờ em sẽ đi liên lạc với Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn... Bảo hai người họ chú ý an toàn!”
“Các vị... các vị lãnh đạo...” Nhìn dáng vẻ như sắp lâm đại địch của mọi người, đội trưởng Vương Vĩnh Hà bỗng cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, sốt sắng nói: “Tôi... tôi cũng sẽ đi liên hệ với lãnh đạo của chúng tôi, tăng cường nhân viên và cấp bậc an ninh! Mọi người yên tâm, chỉ cần ở trong khu vực Thường Minh thì chúng tôi chắc chắc sẽ không để mọi người gặp nguy hiểm đâu!”
“Ừ! Cẩn thận hơn cũng không mất gì, mọi người chuẩn bị đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc nhanh chóng gọi điện thoại cho người nhà. Còn Vương Vĩnh Hà thì ra khỏi văn phòng, đi báo cáo với lãnh đạo.
“Chị dâu... Không phải... Phó tổ trưởng Miêu...” Nhiễm Đào nhận ra mình lỡ mồm nên vội vàng sửa lại, hỏi Miêu Anh: “Chuyện này rốt cuộc là sao? Sao tôi không nhận ra... chuyện này là nhằm vào sếp thế?”
“Chỉ là lo lắng thôi!” Miêu Anh đáp: “Là họa do ‘người quét sạch vụ án chưa được giải quyết’ gây ra cả, Tổng cục Hình sự nâng thần thám Triệu lên cao quá mức! Cậu thử nghĩ đi... Dương Trạch Bưu mai danh ẩn tích bao nhiêu năm vậy rồi, tất nhiên sẽ có cách để tiếp tục lẩn trốn, thế mà giờ lại đột nhiên đi gây án, trong khi biết bản thân sẽ bị bại lộ, rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì chứ?”
“À... Không lẽ...” Nhiễm Đào cong môi nói: “Gã này sợ tổ trưởng bắt được nên mới không kiềm chế nổi? Nhưng mà... Tại sao hắn không trực tiếp ra tay với sếp luôn? Hay là...”
“Đúng... Có lẽ mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi!” Miêu Anh hít một hơi sâu, ánh mắt sâu thẳm, nói: “Giết Ô Phương Phương chắc hẳn phải có nguyên nhân gì quan trọng lắm!”
“Phó tổ trưởng Miêu...” Lúc này, Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải vốn vẫn luôn lắng nghe nãy giờ bỗng lên tiếng: “Chúng tôi... Ừm... Chúng tôi muốn thăm chị Phương... Không biết bây giờ có thích hợp để thăm không?”
“À...” Miêu Anh mau chóng gật đầu, hai người đã theo Ô Phương Phương nhiều năm vậy rồi, tất nhiên tình cảm cũng sâu đậm. Vội vàng muốn đi thăm người đã khuất, âu cũng là chuyện thường tình.
“Vào thẳng phòng giải phẫu luôn đi!” Pháp y Cao Pháp Tài vội bảo: “Nói vài câu với mấy học sinh của tôi là được! Nhưng mà... Mọi người đều là người chuyên nghiệp, mong nén bi thương!”
“Cảm ơn ông!” Lúc nói chuyện, giọng nói của Lưu Chiêm Binh có phần nghẹn ngào.
“Mọi người, tuy cá tính chị Phương mạnh mẽ lắm, nhưng lại chăm sóc cho chúng tôi cực kỳ chu đáo!” Hứa Hải đau buồn, thương tiếc nói: “Thật sự không sao ngờ được... Tết nhất rồi mà còn xảy ra chuyện! Ài... Thật không ngờ...”
“Không giấu gì mọi người...” Lưu Chiêm Binh bổ sung thêm: “Từ khi chồng chưa cưới của chị ấy hy sinh, mấy năm nay, chị ấy sống đúng là không dễ dàng gì! Bên trên thì chèn ép, đồng nghiệp thì xa lánh, nhưng chị ấy vẫn cắn răng kiên trì vượt qua. Vốn dĩ, sau khi vụ án đá quý Ấn Độ kết thúc, định bụng cuối cùng cũng được nghỉ xả hơi, thế mà ai ngờ...”
Lúc này, Lưu Chiêm Binh không nén được nước mắt.
“À, đúng rồi!” Hứa Hải như bỗng nhớ ra chuyện gì, vội nói: “Phó tổ trưởng Miêu, lát nữa, phiền chị báo với tổ trưởng Triệu Ngọc một tiếng, tổ mười lăm của chị Phương không còn nữa, tạm thời chỉ còn ba thành viên, trừ hai chúng tôi ra còn có Tiểu Lương đang nghỉ phép ở Thái Lan, nhân viên liên lạc vẫn chưa báo tin cho cậu ta.”
“Cho nên hiện giờ, tổ chỉ có hai chúng tôi, hiện tại toàn quyền nghe theo sự chỉ huy của tổ trưởng Triệu Ngọc và phó tổ trưởng Miêu, có mệnh lệnh gì, mời ngài cứ giao!”
“Đúng thế!” Lưu Chiêm Binh lau nước mắt, rồi ngay ngắn cúi chào: “Dù là nhiệm vụ gì đi nữa, chúng tôi cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực, không chút chối từ, báo thù cho chị Phương!”
“Nói hay lắm!”
Ai ngờ, Triệu Ngọc lúc này đã nói chuyện điện thoại xong, nghe được lời thề son sắt của Lưu Chiêm Binh thì sải bước nhanh tới, nói với cả hai: “Hai anh, bây giờ tôi vừa khéo có một việc khó giải quyết cần hai người làm! Không biết...”
“Cậu yên tâm, chúng tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Cả hai vội vàng làm động tác nghiêm.
“Là thế này.” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Bởi vì chuyện quan trọng nên Tổng cục Hình sự vẫn không dám để lộ chuyện tổ trưởng Ô Phương Phương đã chết ra ngoài, trong đó cũng bao gồm cả người nhà của tổ trưởng Ô. Nhưng mà... xét về mặt đạo đức, không nói thì thật không phải!”
“Hai anh vừa lúc có quen biết với tổ trưởng Ô, cho nên hai anh rất phù hợp làm công việc này! Hai anh phải báo tin cho người nhà của tổ trưởng Ô, vừa trấn an họ, vừa phải làm công tác bảo mật thật cẩn thận!” Triệu Ngọc nhích đến gần hai người, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Tất nhiên là tôi mong hai anh có thể hiểu cho, tôi phái hai anh đến Tĩnh Hải không chỉ để làm duy nhất một nhiệm vụ này!”
“Tôi cần hai anh thăm dò người nhà tổ trưởng Ô thật kĩ, xem có thể thu được thông tin gì từ họ không? Đặc biệt là vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp và cả những chuyện liên quan đến Dương Trạch Bưu! Rõ chưa?”
“Rõ... Rõ rồi ạ!” Cả Lưu Chiêm Binh lẫn Hứa Hải đều ý thức được nhiệm vụ này gian khổ cỡ nào, vội ra sức gật đầu.
“Đương nhiên, còn có chuyện này nữa!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Lúc hai anh đi Tịnh Hải, tôi sẽ cho người thông báo với Cục Cảnh sát địa phương, nhờ họ dốc toàn lực hỗ trợ hai anh! Nếu có thể thì chứng thực luôn chuyện bị mất trộm ở nhà tổ trưởng Ô, mau chóng tìm được kẻ trộm!”
“Đúng rồi, còn có sự an toàn của người nhà tổ trưởng Ô nữa!” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu nhỡ đâu hung thủ không tìm được thứ muốn tìm trong nhà họ, có khả năng còn ra tay với người nhà chị ta nữa! Cho nên hai anh cần phải sắp xếp người đảm bảo an toàn cho họ!”
“Rõ!” Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải lại cúi chào lần nữa, đồng thanh đảm bảo: “Xin tổ trưởng Triệu hãy yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc hài lòng gật đầu: “Nếu đã gặp nhau rồi thì tức tốc lên đường đi! Phía Tịnh Hải, tất cả giao cho hai anh đấy!”
“Vâng!” Hai người cùng vâng lệnh, rồi xoay người ra khỏi văn phòng.
“Miêu Miêu...” Hai người vừa đi, Triệu Ngọc lập tức xua tay nói với Miêu Anh: “Lúc nãy, anh đã nghiêm túc suy ngẫm... Chuyện này xảy ra nhanh như vậy, có lẽ... có người muốn quấy loạn tiến độ của chúng ta! Thế nên, chúng ta phải ổn định tinh thần, bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh... Được rồi... Bình tĩnh lại...” Miêu Anh gật đầu: “Phải bình tĩnh lại mới được! Cho đến bây giờ, em vẫn chưa từng gặp vụ án nào có nhịp nhanh đến vậy!”
“May mà... Đây không phải là lần đầu của chúng ta!” Nhiễm Đào cảm thấy thật may mắn: “Mỗi ngày giết một người! Vụ giết người ở nhà máy thuốc lần trước mới là kinh thiên động địa!”
“Lần này không giống thế đâu! Vụ án giết người ở nhà máy thuốc tuy cũng xảy ra nhanh chóng nhưng đến cuối cùng, đó cũng chỉ là vụ án giết người!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chúng ta không phải thần, không thể lập tức tiêu hóa một lượng lớn tin tức đến vậy được. Thế nên... chúng ta phải chú ý trọng điểm mới được!”
“Trọng điểm?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng rồi nói: “Vụ án Ô Phương Phương bị giết, người của Cục Cảnh sát Thường Minh đang điều tra. Bên Tịnh Hải cũng có người giám sát! Vì vậy... Nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ là điều tra vụ huyết án ở hợp tác xã nông nghiệp thuộc thị trấn Tự Lưu!”
“Ừm...” Nhiễm Đào ra sức gật đầu, giơ lên ngón tay cái với Triệu Ngọc: “Đúng là sếp lợi hại, anh vừa nói thế là tôi đã biết mình rốt cuộc nên làm gì rồi!”
“Hừm...” Triệu Ngọc khẽ hừm một tiếng: “Hãy chờ xem, vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp chính là trung tâm của hàng loạt vụ án này! Chỉ cần chúng ta...”
Tít tít... tít tít...
Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nóng xong thì điện thoại đột nhiên reo lên, mở ra thì thấy, hóa ra là nhân viên liên lạc Trần Trác gửi tin đến.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc xem xong thì hoa cả mắt: “Nói đùa gì vậy? Trợ lý Trần vừa báo cho tôi, Ô Phương Phương thật sự từng gia nhập tổ điều tra đặc biệt số ba, mười ba năm trước, chị ta từng tham gia điều tra vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp...”
“Hả?”
Miêu Anh và Nhiễm Đào nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu...” Ai ngờ, mọi người còn chưa hết ngạc nhiên thì đội trưởng Vương Vĩnh Hà đã sốt ruột đẩy cửa vào: “Tìm được video quay nghi phạm rồi, tìm được rồi! Mọi người mau đi xem đi...”
Hả?
Ba người lại kinh hãi!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không khỏi lắc đầu, hắn thở dài, thế cũng tốt, nhịp độ của vụ án xem ra... không thể ổn định lại được rồi!