“Alô! Lão Kim à! Ông làm ơn hãy nhớ kĩ lại... Chị ta quyến rũ như vậy, chắc ông vẫn nhớ được đúng không?” Triệu Ngọc nói chuyện với Kim Chấn Bang qua điện thoại: “Ô Phương Phương, Ô Phương Phương... Chưa qua bao lâu đâu, bệnh hay quên của ông chắc không nghiêm trọng đến thế đâu nhỉ?”
“Không, không phải...” Giọng nói bất đắc dĩ của lão Kim truyền qua điện thoại: “Người của tổ điều tra đặc biệt số ba, tôi đều nhớ rõ cả, nhưng mà vụ án hợp tác xã nông nghiệp thì khác! Xảy ra vụ án lớn đến nỗi làm chấn động cả nước, cho nên Cục Cảnh sát địa phương đã phái nhiều người đến giúp đỡ chúng tôi, ai cũng bảo mình là tổ điều tra đặc biệt cả, mà đừng nói đến tên, có người thậm chí mặt cũng không lộ nữa kìa!”
“Hơn nữa, đâu phải cậu không biết Mông Hương lớn đến mức nào? Nhiệm vụ chủ yếu của tôi lúc ấy là bắt nghi phạm, phải chạy khắp cái đất Mông Hương đấy! Nào còn có tâm tư ngắm cô nào đẹp hay không đẹp chứ? Ừm... Thế này đi...” Lão Kim nghĩ ngợi một chốc lát rồi nói: “Cậu gửi cho tôi một tấm ảnh, nếu tôi vẫn không nhớ ra thì tìm đồng nghiệp năm đó hỏi thử xem họ có biết hay không?”
“Vậy... Được rồi... Mà chắc ông cũng rõ nguyên tắc tối thiểu rồi chứ?” Triệu Ngọc dặn dò.
“Bảo mật, bảo mật! Tôi rõ mà, yên tâm đi! Cũng đâu phải người ngoài gì...” Lão Kim tràn đầy tự tin, ông đã quá quen với mấy việc như thế này rồi: “Triệu Ngọc này, bây giờ tôi phục cậu lắm! Nhưng cậu đừng nói với tôi là cậu còn có thể bắt được nghi phạm của án hợp tác xã nông nghiệp đấy nhé, nếu thật sự là thế... Nếu thật sự vậy thì... Tôi sẽ... Tôi sẽ...”
Tít...
Triệu Ngọc không đợi ông nói hết câu đã cúp điện thoại luôn.
“Tổ trưởng, tổ trưởng...” Lúc này, Nhiễm Đào chạy đến báo cáo: “Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đã đến Thường Minh rồi, họ sẽ đến đây nhanh thôi! Yên tâm đi, đội trưởng Vương đã phái người rồi, súng đạn đã lên nòng cả rồi, đón đưa bằng xe chuyên dụng, bảo đảm an toàn.”
“Ừ...” Triệu Ngọc đáp một tiếng, lập tức nhấn mở điện thoại, gửi ảnh cho Kim Chấn Bang.
“Triệu Ngọc...” Miêu Anh nói: “Em đã tra được rồi, là trên danh nghĩa!”
“Vào năm xảy ra vụ án hợp tác xã nông nghiệp, Ô Phương Phương chỉ mới 21 tuổi, chị ấy là sinh viên xuất sắc của trường cảnh sát địa phương, gia đình còn có quan hệ rộng nên chưa tốt nghiệp đã được Cục Cảnh sát địa phương điều đến tổ điều tra đặc biệt số ba, tham gia vào công tác điều tra vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp.”
“Thế à?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Mẹ nó, đầu óc lão Kim hỏng rồi à? Là người trong tổ, lại còn đẹp đến thế mà cũng chẳng nhớ ra được...”
“Không phải!” Miêu Anh lại nói: “Trên tư liệu có viết, Ô Phương Phương chỉ phụ trách công việc hỗ trợ thôi, vì chị ấy là dân bản xứ nên chỉ chịu trách nhiệm dẫn đường và bàn bạc thảo luận với cảnh sát địa phương thôi... Thế nên, anh đã hiểu từ ‘trên danh nghĩa’ mà em nói là gì chưa?”
“À...” Triệu Ngọc buông điện thoại xuống và nói: “Ô Phương Phương còn chưa tốt nghiệp trường cảnh sát mà đã được tham gia vào tổ công tác điều tra rồi, điểm xuất phát cũng cao thật đấy nhỉ? Gia đình lại có quan hệ, thảo nào sau đó lại có thể làm cảnh sát điều tra đặc biệt, không những thế còn lên được chức tổ trưởng nữa!”
“A... anh hùng hỡi, hãy cùng em đuổi theo mộng đẹp...”
Triệu Ngọc đang nói chuyện thì điện thoại lại reo, khi mở ra nhìn mới biết là Cục trưởng Liêu Cảnh Hiền của Cục Cảnh sát Tần Sơn gọi đến.
Sau khi nhận cuộc gọi, hóa ra là bên Cục Cảnh sát Tần Sơn đã nhận được thông báo từ Tổng cục Hình sự, họ sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho người nhà Triệu Ngọc.
Liêu Cảnh Hiền không biết đã xảy ra chuyện gì lớn, nên mới gọi điện hỏi tình hình và yêu cầu của Triệu Ngọc. Lúc biết chuyện xong, ông ta lập tức đảm bảo nhất định sẽ chăm sóc cho người nhà Triệu Ngọc, bảo hắn yên tâm.
“Lão Liêu này, anh em với nhau không cần nói cảm ơn làm gì! Xong chuyện, tôi nhất định sẽ mời các anh em một bữa!” Triệu Ngọc sang sảng mà nói, sau đó lại dặn dò thêm: “Đúng rồi, ông nhất định phải tìm một căn nhà an toàn, rộng rãi một chút nhé!”
“Với cả... Cha mẹ tôi thường thích ăn bánh bao không nhân của hãng Lão Tôn Gia, ông nhờ người đi mua một ít nhé! Những thứ cần dùng khác cũng cần phải mua đủ! Yên tâm đi, ông đây... ừm... Triệu Ngọc tôi không thiếu tiền, đừng báo lên trên, tôi sẽ lo hết!”
“Đúng... đúng... Tôi biết anh trai tôi rất khó để khuyên bảo, không sao, để tôi nói chuyện với anh ấy! Không phải ngày 18 tháng 1, con của anh ấy mới khai giảng sao? Yên tâm đi, Triệu Ngọc tôi là ai chứ? Nếu đến 18 tháng 1 mà vẫn chưa phá được vụ án này thì cái danh thần thám này của tôi làm đếch gì nữa?”
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, cúp đây, mong ông giúp tôi nhé!”
Phù...
Cúp điện thoại xong, Triệu Ngọc thở ra một hơi nặng nề, nhưng vẫn luôn có cảm giác não không đủ oxy.
Ài!
Thật sự là loạn hết cả lên, rút dây động rừng, mình đã dùng hết vốn liếng rồi mà vẫn không thể khống chế được tiết tấu rối loạn của vụ án.
“Đừng gấp gáp quá!” Miêu Anh vội vàng khuyên: “Chuyện này có lẽ không đến mức nghiêm trọng như anh tưởng tượng đâu! Vừa nãy, anh còn bảo muốn bám vững trận tuyến của mình mà!”
“Ừ!” Triệu Ngọc ra sức gật đầu, bất giác nắm lấy bàn tay trắng nõn của Miêu Anh, lúc này mới thấy lòng kiên định hơn nhiều.
“Hai vị tổ trưởng, kết nối được video rồi, mọi người xem đi!” Lúc này, Vương Vĩnh Hà ấn điều khiển từ xa, trên màn hình lớn, một người mặc áo khoác da màu đen, đầu đội mũ bảo hiểm đang lái xe máy bất ngờ xuất hiện!
“Thông qua việc sàng lọc video giám sát, cuối cùng, chúng tôi cũng phát hiện được một kẻ tình nghi! Đây...” Đội trưởng Vương bấm dừng video, sao đó chỉ vào kẻ tình nghi rồi nói: “Vụ án xảy ra vào lúc 9 giờ 48 phút sáng, chúng tôi lấy được đoạn video này trên đường Hồng Tinh, phía Đông của nghĩa trang liệt sĩ...”
“Qua việc theo dõi hành tung, chúng tôi phát hiện hắn lái xe đến đường Hồng Tinh một giờ trước, nhưng mà... chúng tôi kiểm tra một lượt các máy camera giám sát khác thì lại không thấy hắn đi đâu khác cả.”
“Vì thế, chúng tôi nghi ngờ, người này có thể đã dừng xe ở một nơi nào đó trong khu rừng phía Đông nghĩa trang.”
“Đường Hồng Tinh nằm trong khu vực hẻo lánh, trên đường có rất ít cửa hàng bán lẻ. Trong khu rừng đó tuy có một công viên nho nhỏ nhưng vì gần nghĩa trang nên bình thường vốn ít ai đến đó chơi.”
“Bức tường vây quanh nghĩa trang liệt sĩ là lan can, rất dễ trèo qua. Thế nên, người lái xe mô tô này rất đáng ngờ!”
“Lái xe mô tô, có phải mục tiêu hơi rộng rồi không?” Nhiễm Đào thắc mắc, hỏi một câu.
“Đúng thế!” Đội trưởng Vương thừa nhận: “Mặc dù người này lái xe máy điện, nhưng kiểu xe máy chạy bằng điện này lại không phổ biến, nhưng nó vẫn rất bắt mắt!”
“Ngoài ra... Ở Thường Minh chúng tôi, lái xe máy điện và đội mũ bảo hiểm là chuyện bình thường, nhưng mà...” Đội trưởng Vương chỉ vào kẻ tình nghi trên màn hình: “Thả kính chắn gió của mũ bảo hiểm xuống, che hết cả mặt giống như hắn thì không nhiều!”
“Ừm!” Miêu Anh gật đầu: “Ngày xảy ra vụ án có nhiệt độ là 14 độ, không cần phải che hết cả mặt như vậy. Vậy thì... Đã điều tra rõ hành tung của nghi phạm chưa?”
“Chỉ có thể tra được hắn đã đi từ đường Tân Giang tới, cuối cùng lại biến mất ở phía Đông đường Tân Giang...” Vương Vĩnh Hà lắc đầu nói: “Phía Đông của nơi đó đang sửa đường, camera giám sát cho thấy có một điểm mù cách khoảng mười cây số, chúng tôi đã tìm tất cả camera xung quanh, song vẫn không thấy bóng dáng nghi phạm đâu.”
“Chúng tôi đã phái đồng nghiệp trong phân cục, công an địa phương và cả cảnh sát tuần tra qua đó rồi!” Vương Vĩnh Hà nói: “Tạm thời vẫn chưa có thông tin gì.”
“Ôi chao, tên nhóc Tăng Khả sao còn chưa đến?” Nhiễm Đào xoa tay bảo: “Trước tiên, đối chiếu hình dáng của người này với Dương Trạch Bưu, xem thử người này rốt cuộc có phải là nghi phạm giết người đã biến mất mười ba năm trước hay không?”
“Khó nói lắm!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hình dáng sẽ bị sai lệch!”
“Tôi bảo này... Cái bug lớn như vậy bày ra ngay trước mắt mà mọi người vẫn không nhận ra à?” Không ngờ, Triệu Ngọc thình lình giật lấy điều khiển từ xa trên tay Vương Vĩnh Hà, vừa phát video có ghi lại hình ảnh nghi phạm, vừa nói với những người khác: “Người lái xe máy này rõ ràng là phụ nữ!”