“Đây là sơ đồ của hiện trường vụ án năm đó...” Sau khi Triệu Ngọc đưa ra câu hỏi, Miêu Anh lấy ra bản vẽ mặt phẳng của hợp tác xã nông nghiệp năm đó, giới thiệu kĩ cho mọi người nghe: “Mọi người nhìn ở đây, cấu tạo bên trong hợp tác xã nhìn chung không khác gì một ngân hàng chính quy vào thời gian đó. Bên ngoài là khu vực chờ dành cho khách hàng, bên trong là quầy làm việc của nhân viên.
“Vì đề phòng chuyện không hay xảy ra, cửa ra vào thông với quầy làm việc của ngân hàng có hai lớp, chỉ mở một trong hai cánh cửa là sẽ vào được bên trong quầy.”
“Lúc cảnh sát vào khám nghiệm hiện trường thì đã phát hiện chủ nhiệm hợp tác xã là ông Vương Học Quân đang nằm trong khu vực giữa hai lớp cửa, cả hai cánh cửa đều đang mở. Đầu Vương Học Quân bị trúng đạn, tử vong tại chỗ, nhưng qua khám nghiệm pháp y thì lại phát hiện trong miệng ông ta có dấu vết của Diethyl ether còn sót lại, đoán chừng trước khi chết, ông ta đã bị ai đó gây mê...”
“Đúng thế... Kỳ lạ thật!” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ nói: “Nếu tiền đã đến tay, Vương Học Quân cũng bị hôn mê, thì Dương Trạch Bưu còn phải nổ súng bắn chết ông ta để làm gì? Có thù hằn gì sao?”
“Không thù hằn gì cả!” Miêu Anh đáp một cách khẳng định: “Hai người không những không thù mà quan hệ còn khá tốt. Trước đó, Vương Học Quân còn giới thiệu Dương Trạch Bưu đến đơn vị cấp thành phố làm việc nữa cơ...”
“Tôi hiểu ý của tổ trưởng Triệu!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Tình trạng tổ trưởng Ô Phương Phương khi bị giết hại cũng giống như vậy, cô ấy bị ai đó bóp nghẹt thở đến mức hôn mê, nhưng sau đó vẫn bị hung thủ sát hại một cách tàn nhẫn, không logic cho lắm!”
“Có điều, sự giống nhau trong thủ đoạn ra tay...” Ngô Tú Mẫn lên tiếng: “Lại chứng minh rằng hai vụ án có liên quan chặt chẽ với nhau! Tất nhiên là vì trong móng tay Ô Phương Phương có ADN của Dương Trạch Bưu nên Dương Trạch Bưu dù sao vẫn là kẻ đáng nghi nhất!”
“Chị Ngô, chúng ta nên nghe xong toàn bộ quá trình xảy ra vụ án đã rồi hẵng nói sau!”
Triệu Ngọc gật đầu với Miêu Anh, Miêu Anh lập tức giảng giải với bản vẽ mặt phẳng: “Theo như lời của các nhân viên khác trong hợp tác xã, do hợp tác xã thuộc vùng thị trấn nông thôn nên quy chế quản lý ngày thường của bọn họ không được nghiêm ngặt cho lắm. Về cơ bản, nhân viên trực ban trong ngày đều có thể mở hai cánh cửa đó ra.”
“Mặc dù két sắt có hai người chia nhau giữ, một người biết mật khẩu, người kia có chìa khóa. Nhưng trùng hợp là Dương Trạch Bưu chính là người biết mật khẩu kia, cho nên hắn chỉ cần chuốc mê Vương Học Quân, lấy chìa khóa của ông ta là có thể mở được két sắt!”
“Được...” Miêu Anh chỉ tay vào màn hình: “Sau đây, căn cứ vào đoạn băng mà camera thu được trước khi hệ thống bị tắt để khôi phục lại toàn bộ quá trình.”
“Đầu tiên, hợp tác xã giống với ngân hàng, không giữ tiền trong cửa hàng, buổi sáng mỗi ngày đều có nhân viên chuyển tiền đến, ban đêm lại chuyển tất cả số tiền về kho.”
“Theo lời của nhân viên vận chuyển tiền, vào 8 giờ 45 phút ngày xảy ra vụ án, họ đã chuyển tám trăm nghìn tiền mặt đến hợp tác xã. Sau khi chuyển đến, Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã cùng nhau ký nhận.
“Bởi vì thị trấn Tự Lưu khá xa kho tiền nên đó là chuyến cuối cùng mà nhân viên chuyển tiền đến, vì vậy, thời điểm tiền được chuyển đến khá là muộn. Lúc ấy đã sắp đến thời gian hợp tác xã mở cửa, qua camera giám sát ở cửa, có thể thấy được đã có khách hàng chờ bên ngoài cửa. Mà những khách hàng này lại là người bị hại sau đó!”
“Từ màn hình giám sát có thể thấy rõ, sau khi tiền mặt được chuyển vào khu vực quầy làm việc, đúng là do Vương Học Quân và Dương Trạch Bưu đã tự tay bỏ vào két sắt.”
“Sau đó, hai người họ bắt đầu xử lý công việc của mình, chuẩn bị làm việc.”
“Qua màn hình cũng có thể thấy được, khi Vương Học Quân ra ngoài mở cửa hợp tác xã thì Dương Trạch Bưu bỗng nhiên vội vàng bước đến trước thiết bị camera giám sát, sau đó thì tất cả màn hình đều bị tối đen!”
“Thiết bị giám sát có nguồn điện dự phòng nhưng Dương Trạch Bưu đã rút nguồn điện và tất cả các dây cáp ra! Thiết bị giám sát của thời đó không phát triển như ngày nay, đều do nội bộ ngân hàng tự vận hành và xử lý, không thể điều khiển từ xa và cũng chẳng có thiết bị kích hoạt cảnh báo gì cả.”
“Vì vậy lúc đó, không ai biết Dương Trạch Bưu đã tắt hệ thống camera giám sát. Và càng không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong hợp tác xã sau khi hệ thống giám sát bị tắt?”
“Sau đó, lúc cảnh sát nhận được báo án và chạy đến hiện trường thì chỉ còn thấy cảnh tượng thảm thiết bên trong hợp tác xã, tổng cộng có năm nạn nhân bị súng bắn chết! Tám trăm nghìn tiền mặt trong tủ két sắt cũng không cánh mà bay!” Nói đến đây, Miêu Anh lại lấy ra một vài bức ảnh chụp hiện trường vụ án rồi nói tiếp: “Ngoài Vương Học Quân đã chết giữa hai lớp cửa ra, còn có bốn người bị hại nữa đã chết bên ngoài khu vực quầy làm việc.”
“Trong đó có một ông chủ nuôi bò lấy sữa tên là Triệu Manh, năm đó 38 tuổi, người này là đối tác làm ăn, đã có hẹn trước với hợp tác xã để lấy tiền.”
“Tạ Mộng Đàn, năm đó 32 tuổi, là nữ giám đốc của một công ty nông nghiệp tư nhân địa phương, và đứa con gái chưa đầy sáu tuổi của cô ấy. Ngày đó, Tạ Mộng Đàn đến để chuyển khoản một số tiền rất lớn, cũng đã có hẹn từ trước.”
“Bên cạnh đó, còn có một người tên là Vương Trung Tài, làm bảo vệ, tử vong ngay cổng hợp tác xã. Thật ra, nghiêm túc mà nói, kiểu quy mô như hợp tác xã thị trấn Tự Lưu năm đó thường sẽ không có bảo vệ chuyên nghiệp, công việc mà Vương Trung Tài 54 tuổi làm càng giống nhân viên quét dọn hơn, bình thường hay phụ trách quét dọn vệ sinh mà thôi.”
“Năm người bị hại, ngoài cô bé bị trúng đạn ngay ngực ra thì tất cả những người khác đều trúng đạn ở đầu, mất mạng chỉ với một phát bắn! Ra tay dứt khoát, gọn gàng, tàn nhẫn cực kỳ!”
Miêu Anh nói xong, bầu không không khỏi trở nên im ắng. Mọi người đều đang tưởng tượng lại tình tiết vụ án năm đó trong đầu, ngoài việc khiến người ta giận sôi lên thì rõ ràng có quá nhiều điểm đáng ngờ.”
“Chuyên gia của tổ điều tra đặc biệt số ba cho rằng…” Miêu Anh nói: “Các mối quan hệ xã hội của Dương Trạch Bưu vô cùng đơn giản, tỉ lệ mua được súng không cao. Hơn nữa, dựa vào dấu vết bị bắn trên người các nạn nhân thì hung thủ chắc chắn có kinh nghiệm bắn súng, nhưng Dương Trạch Bưu chưa từng đi lính và cũng chưa bao giờ tiếp xúc với súng lục.”
“Thế nên, chuyên gia nhất trí cho rằng Dương Trạch Bưu chắc chắn còn có đồng bọn!”
“Vốn dĩ, hắn phải tắt hệ thống giám sát đi là vì không muốn để đồng bọn bị bại lộ. Mà sau khi hắn tắt màn hình giám sát, đồng bọn của hắn đã vào hợp tác xã, cùng hắn gây ra vụ án chấn động này! Vì vậy, kẻ giết người chân chính chưa chắc đã là bản thân Dương Trạch Bưu!”
“Hơn nữa, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì về Dương Trạch Bưu, các chuyên gia đều nghi ngờ rằng có thể sau khi vụ án xảy ra, Dương Trạch Bưu đã bị người khác diệt khẩu!”
“Nhưng mà...” Nhiễm Đào lắc đầu bảo: “Bây giờ xem ra, Dương Trạch Bưu chẳng những còn sống, hơn nữa còn tiếp tục giết người rồi!”
“Trước đây, tôi và đội trưởng Kim từng bàn về vụ án này...” Triệu Ngọc chậm rãi nói: “Ông ấy cho rằng điểm mấu chốt nhất của vụ án nằm ở điểm đáng ngờ thứ năm kia!”
“Rốt cuộc vì sao hung thủ lại giết người?” Trí nhớ Tăng Khả khá tốt, cậu ta thuật lại điểm đáng ngờ thứ năm.
“Thử nghĩ mà xem.” Triệu Ngọc nói: “Dương Trạch Bưu chuốc mê chủ nhiệm hợp tác xã ngay trong quầy làm việc, sau đó mở két sắt lấy đi tám trăm nghìn tiền mặt. Cho dù có đồng bọn hay không thì tiền cũng đã đến tay rồi, vì sao còn muốn giết người?”
“Nếu chỉ vì tiền thì cũng có thể lấy tiền rồi trốn đi ngay là được mà!”
“Nếu như lo những khách hàng kia sẽ báo cảnh sát, làm chậm trễ thời cơ chạy trốn của mình, vậy thì cướp lấy điện thoại rồi trói bọn họ lại là được, đâu đến mức phải giết người, gây náo loạn đến mức ấy?”
“Chẳng lẽ...” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Những nạn nhân kia có vấn đề? Nếu như mục đích chính của hung thủ không phải nằm ở tiền mà là người nào đó nằm trong số những nạn nhân thì sao?”
“Tổ điều tra đặc biệt số ba đã điều tra hết tất cả các mối quan hệ của người bị hại, tuy phát hiện được vài nghi phạm nhưng cuối cùng đều bị loại bỏ hết!”
“Thế thì chắc là... đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó!” Nhiễm Đào suy đoán: “Những người khách kia phát hiện Dương Trạch Bưu có vấn đề, sau đó muốn ngăn cản hắn, nên Dương Trạch Bưu mới buộc phải giết hết?”
“Không có dấu vết ẩu đả nào ở hiện trường cả!” Miêu Anh nói: “Dựa vào hiện trường tử vong của nạn nhân, hung thủ giết người rất dứt khoát, dường như đã có mưu tính từ trước!”
“Chậc chậc...” Nhiễm Đào nhún vai với vẻ mặt đau khổ, bất đắc dĩ nói: “Vụ này thú vị thật! Giờ tôi mới hiểu vì sao vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp lại được liệt vào năm vụ án lớn chưa được giải quyết!”