“Mọi người nói xem, có khi nào Dương Trạch Bưu bị người ta uy hiếp nên mới bất đắc dĩ làm như vậy không?” Nhiễm Đào suy đoán: “Mặc dù trong tên gã có một chữ ‘Bưu*’, nhưng người như gã lại chẳng có cái gì tương xứng với ý nghĩa của chữ này cả, nhìn từ khía cạnh nào cũng chẳng giống một tên sát thủ máu lạnh!”
* Chữ “Bưu” - “彪” chỉ người thân hình vạm vỡ, cao lớn, khỏe mạnh.
“Dương Trạch Bưu, thân cao 1 mét 72, cân nặng 63 kg, không có tiền án phạm tội, cũng không ham mê cờ bạc, càng không có kinh nghiệm đánh nhau hay kinh nghiệm dùng súng.” Miêu Anh giới thiệu.
“Nếu thật sự là bị người khác uy hiếp thì chắc hẳn đã bị diệt khẩu từ lâu!” Ngô Tú Mẫn vặn lại: “Không thể nào lại xuất hiện sau mười ba năm được!”
“Pháp y Cao...” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng hỏi Cao Phát Tài: “Tôi muốn hỏi ông một vấn đề, ông nói xem, nếu như hung thủ giết chết Ô Phương Phương, dùng tế bào da của Dương Trạch Bưu để tạo chứng cứ giả thì có thể làm được không?”
“Trước đây, tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này nên đã đặc biệt thử nghiệm xem sao.” Pháp y Cao nghiêm túc lấy báo cáo xét nghiệm ra, giải thích: “Thứ sót lại được lấy ra từ trong móng tay trái của Ô Phương Phương, số lượng trên từng đầu ngón tay đều không giống nhau, ngón giữa và ngón trỏ là nhiều nhất, ngón áp út ít hơn một chút, ngón út và ngón tay cái là ít nhất.”
“Trong trạng thái như thế này thì ít nhất đã khớp với vết cào trên thực tế! Thứ còn sót lại bên trong không chỉ có tế bào da mà còn có một ít vết máu nhỏ, thấy thế nào cũng giống như được tạo thành khi tổ trưởng Ô dùng tay cào da hung thủ! Chỉ có điều...” Đọc đến đây, Cao Phát Tài bỗng ngẩng đầu lên nói: “Bởi vì chúng tôi vẫn còn một số thiếu sót trong phương diện kiểm tra đo lường hoạt tính của thứ sót lại, cho nên... Nếu có người cố ý vu oan hãm hại thì cũng không phải là không làm được!”
“Ồ? Tức là thật sự có thể làm được à?” Triệu Ngọc trợn tròn mắt.
“Đúng vậy!” Cao Phát Tài gật đầu: “Cách đơn giản nhất là chặt lấy cánh tay Dương Trạch Bưu đưa đến hiện trường, sau khi giết người xong, hắn cầm tay Ô Phương Phương ra sức cào thì có thể tạo ra hiệu quả như thật vậy!”
“Chuyện này...” Mọi người chỉ biết mở to mắt nhìn nhau.
“Cách phức tạp hơn tất nhiên cũng có.” Cao Phát Tài vẫn nghiêm túc nói: “Phức tạp hơn thì cần phải trích xuất đủ mô da và máu của Dương Trạch Bưu, rồi sau đó đưa vào trong dụng cụ chuyên dụng và chuyển đến hiện trường vụ án. Đến lúc giết người xong thì sử dụng một loại dụng cụ tinh vi nào đó để lấp đầy khe móng tay của Ô Phương Phương!”
“Nhưng nếu làm như thế thì lại đòi hỏi tính kỹ thuật rất cao và cả một thời gian tương đối dài!” Cao Phát Tài gật đầu nói: “Đối với một hung thủ vừa mới giết người, cần phải có tố chất tâm lý cực kỳ mạnh mẽ thì mới có thể hoàn thành được!”
“Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng nhiều người cùng nhau gây án!” Pháp y Cao bổ sung thêm: “Chúng tôi đã khám nghiệm các vết tích trên hiện trường rất cẩn thận và không lấy được dấu chân nào hữu dụng, chỉ căn cứ vào điều này thôi cũng đã đủ chứng minh hung thủ có trình độ phản trinh sát rất cao, chí ít thì gã vô cùng hiểu biết trình tự và phương pháp khám nghiệm hiện trường của cảnh sát!”
“Xem ra...” Triệu Ngọc cân nhắc: “Hung thủ quả thật không đơn giản, có khi là cao thủ trong cao thủ!”
“Em cũng nghĩ như vậy!” Miêu Anh nói: “Hung thủ cố tình sử dụng dụng cụ cùn như búa, có thể là muốn lừa chúng ta, khiến chúng ta cho rằng gã đã giết người không có chủ đích! Như vậy sẽ chuyển dời được sự nghi ngờ của chúng ta sang phần chứng cứ bên trong móng tay của Ô Phương Phương...”
“Thế thì...” Triệu Ngọc suy nghĩ một thoáng rồi lại hỏi: “Pháp y Cao, tôi có thể nói rằng vào cái ngày mà Ô Phương Phương bị giết hại, ít ra Dương Trạch Bưu vẫn còn sống không?”
“Ừm...” Cao Phát Tài suy nghĩ rồi đáp: “Chuyện này cũng khó nói lắm, chúng tôi vẫn còn thiếu sót về việc kiểm tra hoạt tính của vật còn sót lại, chúng tôi không có cách nào xác nhận được rằng khi Dương Trạch Bưu bị móng tay Ô Phương Phương cào, hay là bị người khác lấy tế bào da, gã đã tử vong hay chưa!”
“À... Thế... Ít nhất thì gã không chết từ lâu đúng không?” Triệu Ngọc chưa từ bỏ ý định.
“Tổ trưởng Triệu, tôi hiểu ý cậu!” Cao Phát Tài khá có kinh nghiệm, liền giải đáp cho Triệu Ngọc: “Nếu chứng cứ này đã xuất hiện thì tức là đã chứng minh rằng Dương Trạch Bưu không chết từ lâu!”
“Nếu như Dương Trạch Bưu đã chết được một thời gian dài thì căn bản không thể lấy được tế bào da và máu! Nếu sau khi chết mà xác bị đông lạnh hoặc là được bảo tồn thành mẫu vật sống, thì chúng tôi chắc chắn sẽ nhận ra được!”
“Mặc dù chúng tôi còn thiếu sót về kiểm tra hoạt tính nhưng ít ra cũng có thể giải thích được phần chứng cứ kia của Dương Trạch Bưu đều mới cả!”
“Chậc chậc...” Nhiễm Đào đứng sau lưng Ngô Tú Mẫn chậc lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tà dị thật...”
“Nhưng mà nói thế nào đi nữa!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Dù hung thủ giết hại Ô Phương Phương không phải Dương Trạch Bưu thì cũng có quan hệ rất mật thiết với gã! Thế nên... nếu chúng ta mà bắt được hung thủ thì sẽ có khả năng phá được vụ án giết người ở hợp tác xã mười ba năm trước! Và cũng vì vậy, chúng ta bây giờ... Tăng Khả ở lại đây, những người khác đến hiện trường cùng tôi!”
“Ửm... Khoan đã...” Nhiễm Đào bối rối hỏi: “Lão đại, không phải anh vừa nói trọng điểm phá án là vụ án giết người ở hợp tác xã sao? Vụ án của Ô Phương Phương... Ừm...”
“Tăng Khả...” Ai ngờ, Triệu Ngọc không hề chú ý đến Nhiễm Đào mà chỉ dặn dò Tăng Khả: “Đối chiếu hình dáng của nghi phạm lái xe máy kia, xem có phát hiện được gì không?”
“Vâng!”
Tăng Khả đáp một câu rồi mọi người đồng loạt đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi.
“Đần ghê...” Ngô Tú Mẫn ở đằng sau đẩy nhẹ Nhiễm Đào một cái, cười chế ngạo: “Tết nhất nên ăn no quá à? Ý của tổ trưởng là đọc lại toàn bộ vụ án trước, sau đó mới đi điều tra, như vậy thì mạch suy luận mới rõ ràng được. Cậu không nhận ra à? Chỉ khi phá được vụ án Ô Phương Phương bị giết hại mới có thể phá được vụ án hợp tác xã?”
“À... Hình như cũng có lý....” Nhiễm Đào vẫn còn đôi chút mông lung: “Nhưng mà... còn vụ trộm thì phải giải thích thế nào?”
“Xem xét tình hình thế nào đã rồi nói sau, nếu Lưu Chiêm Binh và Lưu Hải không giải quyết được...” Triệu Ngọc quay đầu nói: “Thì chúng ta phải tự đi mò thôi, đi nào...”
Cứ thế, theo mệnh lệnh của Triệu Ngọc, mọi người cùng nhau đến nghĩa trang liệt sĩ thành phố Thường Minh, đi điều tra hiện trường vụ án.
Vừa đến hiện trường xem xét, thật sự giống như lời đội trưởng Vương Vĩnh Hà đã nói, mặc dù phố xá gần đó khá sầm uất nhưng khu nghĩa trang lại đìu hiu hoang vắng. Thêm vào đó, bởi vì Ô Phương Phương bị giết hại ngay tháng Giêng đầu năm, lại do ảnh hưởng bởi phong tục không ra khỏi cửa trước khi khai trương đầu năm, cảnh sát không tìm được nghi phạm nào quanh hiện trường vụ án cả.
Họ chỉ có thể thông qua camera đặt ở cổng nghĩa trang, thấy được Ô Phương Phương ngồi xe taxi đến nghĩa trang vào khoảng 8 giờ 50 phút ngày hôm đó.
Sau khi vụ án xảy ra, mãi cho đến hơn 11 giờ trưa, một cán bộ già đến viếng mộ chiến hữu mới phát hiện ra, sau đó báo cho cảnh sát.
Nghe nói, nếu như không phải người cán bộ kia tình cờ nhìn thấy xác thì không biết đến ngày tháng năm nào mới được phát hiện ra!
Vì được phát hiện kịp thời nên pháp y mới chuẩn đoán chính xác được thời gian Ô Phương Phương tử vong là vào khoảng chín giờ sáng. Nói cách khác, cô vừa mới đến trước mộ người chồng chưa cưới thì đã bị sát hại!
Lúc đến hiện trường, đoàn người Triệu Ngọc vẫn còn có thể thấy được vũng máu ghê người trước ngôi mộ. Nơi Ô Phương Phương tử vong được dùng phấn trắng vẽ nên. Đầu cô ta hướng về phía ngôi mộ, do bị hung khí cùn đánh trúng nên máu không những văng lên bia mộ mà còn nhuộm đỏ thẫm đóa hoa bách hợp vốn trắng như tuyết.