Bốn giờ chiều. Bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Thường Minh.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả giơ điện thoại, báo cáo với Triệu Ngọc: “Đã có kết quả xét nghiệm ở bên Tịnh Hải rồi, không phải photoshop, nội dung trong ảnh là thật, hơn nữa, tấm ảnh này ít nhất đã được mười năm rồi!”
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc vươn hai tay chống nạnh, uể oải thở dài nói: “Xem ra, lần này lại đụng trúng ‘giải nhất’ nữa rồi!”
“Ừm...” Tăng Khả trình bày tiếp: “Cảnh sát đã phát hiện trong vách ngăn kéo của Ô Phương Phương có tổng cộng chín tấm ảnh, toàn bộ đều là ảnh nóng của cô ấy, bốn tấm trong đó có Khương Khoa!”
“Ngoài ra còn có một tấm...” Tăng Khả cau mày nói: “Trong ảnh chỉ có dấu vân tay của một người. Mà dấu vân tay đó là của chính Ô Phương Phương!”
“Ha ha!” Nghe đến đây, Triệu Ngọc lại cười một cách khác thường, vỗ bả vai Miêu Anh mà cười nói: “Miêu Miêu à, em lại bị mất mặt một lần nữa rồi, nhưng đúng là rất quái lạ! Lúc trước còn nói vì yêu mà nhập ngũ, quyết chí thề không thay đổi, vừa quay đầu lại đã xảy ra chuyện này! Em nói xem, miệng của em có nên khai quang* không nhỉ?”
* Khai quang: một nghi lễ mà các cao tăng “thổi” linh khí vào tượng thần, phật. Sau khi linh khí an ngự trong pho tượng thì những loài ma quỷ sẽ không dám quấy quả, người công đức, cúng bái sẽ được thần phật chứng giám.
“Đừng nhiều lời!” Miêu Anh không chịu thua: “Chính anh còn nói là quái lạ nữa mà! Có lẽ chân tướng thật sự không phải như vậy đâu!”
“Tổ trưởng... em đã điều tra tất cả ghi chép, vừa rồi cũng đã hỏi bên Lưu Chiêm Binh.” Tăng Khả nghiêm túc nói: “Tổ trưởng Ô Phương Phương từ trước tới giờ chỉ có một người bạn trai là Thạch Hải, chưa bao giờ có bất kỳ scandal nào truyền ra ngoài cả...”
“Loạn! Loạn! Loạn!” Thời khắc mấu chốt, Nhiễm Đào lại vươn hai tay ôm lấy đầu, ngửa mặt lên trời thở dài: “Đúng là đã rối loạn lên tới một độ cao mới mà trước giờ chưa hề có! Dù gì thì tôi cũng coi như đã nhìn thấy nhiều sự đời khi đi theo tổ trưởng rồi, thế mà đây vẫn là lần đầu đụng phải một loạt vụ án liên hoàn không thể tưởng tượng nổi như vậy! À không... là lần đầu nghe nói mới đúng!”
“Nữa! Lại nữa rồi!” Theo thường lệ, Ngô Tú Mẫn lại khoanh tay châm chọc Nhiễm Đào: “Tôi đang bảo sao mà tôi lại cảm thấy cậu giống như Chaien trong ‘Mèo máy Doraemon’ thế nhỉ? Ngoài lớn giọng ra thì cậu còn biết làm cái gì nữa?”
“Được lắm...” Nhiễm Đào vẫn như mọi khi, không hề chịu thua kém: “Vậy chị giải thích cho tôi xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Còn chưa tra ra chuyện Ô Phương Phương và vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp đâu! Tại sao bây giờ lại nhảy ra một tên Khương Khoa nữa? Vụ án ác ma có hắn ta, chẳng lẽ Ô Phương Phương bị giết và cả vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp cũng có liên quan tới hắn ta hay sao? Tên này cũng biết chộp thời cơ lên sân khấu quá đấy chứ?”
“Được rồi, được rồi, anh Đào, chị Mẫn, dừng lại đi được không!” Tăng Khả vội hòa giải.
“Nam có Đào Hương, Bắc có Khương Khoa!” Triệu Ngọc âm thầm đọc một câu này, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Khương Khoa là trộm, Ô Phương Phương là cảnh sát, hai người bọn họ lại có ảnh giường chiếu thân mật với nhau như vậy, điều này có nghĩa gì!? Có thật là Ô Phương Phương... có vấn đề không?”
“Tấm ảnh không phải là giả, ít nhất có thể chứng minh hai người bọn họ đã từng có quan hệ thân mật với nhau!” Miêu Anh nói: “Nhưng mà... mặc dù một người là cảnh sát ưu tú của tổ điều tra đặc biệt, một người lại là kẻ trộm có tiếng xấu đồn xa, nhưng nếu như chúng ta phân tích một cách cẩn thận thì chuyện này cũng không khó hiểu đến vậy!”
“Đừng quên, tấm ảnh đã được chụp từ mười năm trước rồi.” Miêu Anh bình tĩnh phân tích: “Ở thời điểm đó, Khương Khoa vẫn còn là một tên vô danh, vẫn chưa gây ra vụ án nào cả! Thế nên chuyện hắn ta với Ô Phương Phương yêu nhau cũng đâu phải là chuyện gì khiến cả thế giới kinh hãi đến vậy chứ?”
“Nhưng mà... nếu đúng như lời em nói thì chuyện này phải được thành lập trên điều kiện tiên quyết là Ô Phương Phương không định tính chuyện cả đời với Thạch Hải!” Triệu Ngọc làm sáng tỏ: “Cô ta và Thạch Hải là thanh mai trúc mã, mười năm trước cùng làm việc trong một đơn vị, đang trong thời điểm yêu đương hừng hực nồng cháy, dính với nhau như keo như sơn. Đột nhiên lại có một kẻ thứ ba là Khương Khoa chen chân vào, thật sự là anh không nghĩ ra được, rốt cuộc Ô Phương Phương đã nghĩ gì?”
“Khoa Giám định pháp y chỉ nói là mười năm trước, nhưng cũng không thể nói rõ là mười mấy năm trước!” Miêu Anh giải thích: “Có lẽ tình cảm của Ô Phương Phương và Thạch Hải lúc ấy không ổn định lắm, không phải không có khả năng xảy ra chuyện cô ta thay lòng đổi dạ!”
“Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài, nước biển không thể đem đi đong đo được!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng mà, trời cao biển rộng quả thật là kỳ diệu. Hơn mười năm trước, Khương Khoa vừa mới tốt nghiệp trường kỹ thuật ở Diệu Danh, thế mà lại ngàn dặm xa xôi chạy tới Mông Hương, cùng Ô Phương Phương ở bên nhau... Ừm...”
Nói tới đây, Triệu Ngọc bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì.
“Đúng đấy!” Miêu Anh hiểu suy nghĩ của Triệu Ngọc, cho nên cướp lời trước một bước: “Khương Khoa là người Nhạc Bình, thành phố Nhạc Bình ở tỉnh Tấn An, mặc dù không cùng một tỉnh với Mông Hương, nhưng khoảng cách giữa Nhạc Bình và huyện Cao Lan lại rất gần!”
“Mẹ nó!” Lúc này, Nhiễm Đào vẫy tay nói: “Đừng đùa giỡn như vậy được không? Chúng ta cũng rất quen thuộc với Nhạc Bình đấy! Vụ án thi thể nữ không đầu cũng ngay tại...”
“Im miệng! Im miệng!” Ngô Tú Mẫn tức giận đánh gãy Nhiễm Đào, sau đó cầm điện thoại di động đi tới bên cạnh Triệu Ngọc và Miêu Anh mà nói: “Hai tổ trưởng, liên quan tới chuyện bức ảnh, có lẽ... còn có một loại khả năng khác!”
Nói xong, chị ấy vừa phóng đại bức ảnh trong điện thoại di động lên, nói với hai người: “Hai người nhìn kĩ đi, trong bức hình này, sắc mặt của Ô Phương Phương hình như không được bình thường lắm!”
“Đúng đấy!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Nhất định là Ô Phương Phương đang say! Tôi biết sau khi uống nhiều thì cô ta sẽ có dáng vẻ như thế nào! Nhưng mà... nếu muốn nhân cơ hội chuốc say rồi giở trò với cô ta thì vẫn là...”
“Không!” Ngô Tú Mẫn nghiêm túc nói: “Không chỉ là say rượu, con ngươi của cô ta trắng dã, sắc mặt đỏ ửng, tóc mai có đổ mồ hôi... Đây là biểu hiện phấn khởi của giác quan thần kinh!”
“Woa!” Nhiễm Đào khiếp sợ: “Chị nói là... cô ta bị bỏ thuốc?”
“Còn nữa...” Ngô Tú Mẫn khẽ cắn môi nói: “Không chỉ như vậy! Trước kia, tôi từng tiếp xúc với một vài vụ án tương tự thế này, biểu hiện của Ô Phương Phương còn có triệu chứng tương tự như khi sử dụng chất gây ảo giác nữa!”
“Chất gây ảo giác? Mẹ nó, là... thuốc kích thích sao?” Nhiễm Đào lại hỏi, nhưng không ai để ý tới anh ta.
“Khá giống như vậy!” Lúc này, nhân viên pháp y Cao Phát Tài cũng thông thạo, sau khi nhìn thấy tấm ảnh thì gật đầu nói: “Mấy loại thuốc như Damian XX, bột Inverma sau khi trải qua chế biến cải tạo lại, đúng là sẽ xuất hiện loại triệu chứng gây ảo giác này! Nhưng mà... chỉ dựa vào mấy tấm ảnh này thì vẫn chưa thể xác định được!”
“Có điều... Nếu thực sự là vậy,” Triệu Ngọc cười khổ nói: “Chẳng khác nào lại khiến vụ án vốn đã khác thường này lại càng nhiều khả năng hơn!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh cũng có vẻ khổ sở mà thở dài nói: “Từ đó cho thấy, khó mà nói rõ được mục đích của kẻ muốn trộm nhà Ô Phương Phương? Bọn họ mạo hiểm lẻn vào nhà Ô Phương Phương, không lẽ chỉ vì tìm mấy tấm ảnh này thôi đó chứ? Nhưng mấy tấm ảnh này lại có thể nói lên điều gì?”
“Có lẽ chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của chúng ta nữa!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Lưu Chiêm Binh và Hứa Hải nói, đám trộm kia cũng là cao thủ, bọn chúng đã vô hiệu hóa các thiết bị báo cảnh sát, nguồn điện và cả camera trong khu nhà của Ô Phương Phương từ bên ngoài. Hiện trường trông thì có vẻ bị lục tung rối tinh rối mù lên, nhưng trên thực tế thì không để lại một chút dấu vết nào!”
“Cho nên...” Miêu Anh lắc đầu nói: “Bọn chúng chuyên nghiệp như vậy, không thể nào không tìm được vách ngăn trong ngăn kéo. Có lẽ... mấy tấm ảnh này là do bọn chúng cố ý đặt vào đó!”
“Tôi cũng thấy khó hiểu!” Tăng Khả thở dài nói: “Chẳng lẽ, bọn chúng lẻn vào nhà của Ô Phương Phương không phải là định trộm đồ, mà chỉ muốn… để đồ!!?
Vào giờ phút này, Triệu Ngọc cũng muốn thét to mấy tiếng “Loạn loạn loạn” như Nhiễm Đào vừa rồi. Vụ án này đúng là đã loạn lên tới một độ cao mới rồi!
“Ừm...” Lúc này, Cao Phát Tài bỗng nhiên nói với vẻ cân nhắc: “Tuy nhiên, có lẽ chúng ta có thể kiểm tra ra qua tấm ảnh!”
Hả?
Lời của nhân viên pháp y Cao Phát Tài khiến hai mắt mọi người sáng lên.
“Bây giờ có một loại kỹ thuật giám định mới có thể thử xem sao!”
“Chúng tôi có thể dựa vào bụi bặm, vụn gỗ, cùng với đủ loại vi sinh vật khác nhau trong vách ngăn của ngăn kéo để phán đoán xem có phải những bức ảnh kia bị người ta đặt vào bên trong đó gần đây hay không!”
“Chỉ có điều, tôi phải đem đồ vật về trường học, hơn nữa, còn cần một thời gian nhất định mới có kết quả được!”
“Ồ?” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi!”
“Còn... còn dấu vân tay thì sao?” Nhiễm Đào nhắc nhở: “Phải giải thích về dấu vân tay trên ảnh như thế nào?”
“Quy luật giống nhau.” Cao Phát Tài trả lời: “Chúng tôi cũng có thể dựa vào môi trường xung quanh để giám định thời gian dấu vấn tay bị in lên.”
“Nếu như... hung thủ có thể để tế bào da của Dương Trạch Bưu vào trong kẽ móng tay của Ô Phương Phương thì làm giả mấy dấu vấn tay trong một chồng ảnh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!” Nói đến đây, Cao Phát Tài khựng lại một lúc, sau đó mới nói với vẻ thâm thúy: “Không nói dối mọi người, tôi vẫn hy vọng rằng suy luận vừa rồi của tôi... đều là sai lầm!!”
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, mọi ánh mắt tập trung vào Cao Phát Tài.
“Bởi vì, nếu quả thật có một hung thủ có kỹ thuật cao siêu đến vậy.” Cao Phát Tài thở dài nặng nề: “Vậy thì... tên đối thủ này thật sự quá kinh khủng rồi!!!”