Buổi chiều cùng ngày, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang cẩn thận và nghiêm túc bổ sung tư liệu lên bảng trắng thì hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu hắn cuối cùng cũng có phản ứng.
Quẻ “Khôn Khảm” mở ra ngày hôm qua, trải qua xấp xỉ bốn mươi tiếng đồng hồ, bây giờ mới kết thúc. Hắn đạt được độ hoàn thành là 198% cùng ba đạo cụ, còn có 198 điểm Kỳ Ngộ.
Đúng là thời gian rất dài...
Triệu Ngọc âm thầm thở dài, hình như trước kia chỉ khi mở được quẻ “Càn” thì thời gian mới lâu đến vậy thôi. Không biết lần này có ý nghĩa gì? Có phải đầu mối liên quan tới các vụ án ly kỳ đến đây đã chấm dứt, sẽ không xảy ra chuyển biến gì mới nữa hay không?
Mặc dù bây giờ còn chưa tới mười hai giờ, nhưng quẻ cũ là quẻ được mở ra vào ngày hôm qua, vì lẽ đó mà bây giờ Triệu Ngọc vẫn có thể lại mở thêm một quẻ khác nữa.
Trong thời khắc mấu chốt như bây giờ, Triệu Ngọc tuyệt đối sẽ không để lỡ bất kỳ đầu mối nào, cho nên hắn nhanh chóng ấn vào chức năng gieo quẻ để mở ra một quẻ mới.
Dĩ nhiên, quẻ mà lần này hắn mong chờ được mở ra nhất chính là quẻ “Cấn”, chỉ có quẻ “Cấn” thì mới đại biểu cho việc vụ án sẽ có tiến triển.
Nhưng mà, một chuyện kỳ quái lại xảy ra, Triệu Ngọc ấn mấy cái, giao diện gieo quẻ của hệ thống vẫn không có phản ứng gì, giống như vi tính bỗng dưng bị chết máy vậy.
Sao có thể!?
Triệu Ngọc thực sự buồn bực, thầm nói trong đầu, đại ca hệ thống à, sao mà anh càng thăng cấp thì lại càng low vậy? Không có phó bản Kỳ Ngộ thì không nói làm gì, bây giờ sao mà ngay cả gieo quẻ cũng không được vậy?
Tại sao?
Dưới cơn buồn bực, hắn thử ấn những chỗ khác, ngoài cột đạo cụ không có vấn đề gì ra thì tất cả những chỗ khác đều không thể mở được.
Ài...
Triệu Ngọc liên tục lắc đầu, quả thực không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là hệ thống đã xảy ra vấn đề gì rồi?
“Triệu Ngọc...” Lúc này, bỗng nhiên Miêu Anh bưng một ly cà phê nóng tới trước mặt Triệu Ngọc, ân cần nói: “Này, em bỏ hai gói đường đấy! Uống cho ấm người đã!”
“À...” Triệu Ngọc nhận lấy ly cà phê, cũng thuận tiện nhìn đồng hồ.
“Ừm...” Miêu Anh lộ ra vẻ ưu sầu, hỏi: “Còn hơn ba tiếng nữa là máy bay cất cánh rồi! Anh chắc chắn... muốn tới Diệu Danh một mình sao? Em...”
“Em phải ở lại điều hành công việc!” Triệu Ngọc nói một cách nghiêm túc: “Miêu Miêu... Ngày mai anh gặp Khương Khoa xong là sẽ trở lại ngay!”
“Nhưng mà...” Miêu Anh lắc đầu hỏi: “Bên Diệu Danh có tổ chuyên án điều tra Khương Khoa rồi, bên trong đó cũng có chuyên gia, chúng ta cứ bảo bọn họ hỏi không được sao? Tại sao anh cứ muốn đích thân tới đó?”
“Nếu các chuyên gia có thể cạy được miệng hắn ta…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Thì bây giờ Khương Khoa cũng sẽ không ngồi trong phòng giam của trại tạm giam trọng phạm rồi!”
“Nhưng mà, anh có nghĩ tới điều này không?” Miêu Anh lo lắng hỏi: “Nếu anh đi thì tình hình có thể sẽ càng hỏng bét hơn! Bây giờ Khương Khoa đã biết anh là người đã bắn chết Thôi Tiểu Long rồi! Mà hắn ta và Thôi Tiểu Long lại thân thiết như anh em, nếu anh đi thì hắn ta sẽ càng không chịu nói!”
“Chưa chắc!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Hắn ta không hề giấu giếm anh chuyện của Hàn Khoan! Khương Khoa là kẻ thông minh, nhưng anh cũng đâu ngu ngốc! Anh đi, chỉ là vì để xác nhận một vài khả năng, chứ không thật sự trông chờ vào chuyện hắn ta mở miệng.”
“Nếu như hắn ta chịu nói thì chứng tỏ rằng chuyện này cũng giống như chuyện của Hàn Khoan vậy, mà Khương Khoa chỉ là một người khách qua đường mà thôi!” Trong mắt Triệu Ngọc như có luồng sáng vậy: “Mà nếu như hắn ta không nói, hoặc là cố ý dời đề tài, vậy thì đã chứng tỏ rằng trong vụ án của Ô Phương Phương, khẳng định Khương Khoa đóng một vai trò quan trọng nào đó!”
“Ừm...” Miêu Anh đành cam chịu gật đầu nói: “Được rồi, nhưng mà anh nhất định phải cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi, em yêu! Đùa thì đùa thôi, nhưng trên phương diện tiếc mạng thì cả tổ không ai có thể sánh bằng anh đâu!” Triệu Ngọc an ủi: “Huống chi, Tổng cục Hình sự đã sắp xếp cho anh một nhóm vệ sĩ chuyên nghiệp đi theo sát bên mình bảo vệ rồi mà!?”
“Vâng!” Miêu Anh gật đầu, lại nghĩ tới điều gì đó, vội nói: “Thật ra thì... chúng ta vẫn nên phái người... đi tới Bắc Thiên đi!”
“Hả?” Triệu Ngọc khá sửng sốt.
“Hàn Khoan đang bị thẩm vấn ở Bắc Thiên.” Miêu Anh nói: “Ông ta chính là một trong số ít người quen biết Khương Khoa mà chúng ta biết hiện giờ! Em nghĩ, nếu như chúng ta có thể lấy được tin tức về Hàn Khoan từ Khương Khoa, vậy thì tại sao không thể làm ngược lại chứ? Nghe thử xem Hàn Khoan đánh giá về Khương Khoa như thế nào?”
“Ồ? Em nói thì anh mới nhớ, đúng là anh đã quên mất chuyện này rồi. Hồi ở thành phố Hoàng Kim, anh nên hỏi ông ta mới đúng!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Có điều, Khương Khoa lúc ấy đã bị anh bắt được, nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện này!”
“Vậy... Phái Ngô Tú Mẫn qua đó?” Miêu Anh hỏi.
“Không! Không được!” Triệu Ngọc kiên quyết bác bỏ: “Miêu Miêu, em nghe kĩ cho anh, trong khoảng thời gian anh đi Diệu Danh, cả tổ không ai được tự tiện hành động hết! Anh lo vụ án này có thể đang nhằm vào chúng ta đấy, cho nên nhất định phải thận trọng và cẩn thận, em hiểu không?”
“Ừm...” Miêu Anh gật đầu.
“Hàn Khoan và Khương Khoa không giống nhau.” Triệu Ngọc lại nói: “Em liên lạc với tổ chuyên án, bảo bọn họ phái một người đi hỏi là được, không cần phải phái người của chúng ta qua đó!”
“Được... được...” Miêu Anh đáp ứng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ căng thẳng.
“Ừng ực ừng ực...” Triệu Ngọc uống một ngụm cà phê rồi nói: “Đoàn nhân viên pháp y Cao đang đi thu thập vật chứng ở Tịnh Hải! Bọn họ phải đem tấm ảnh và toàn bộ bàn làm việc trở về đại học thủ đô để kiểm nghiệm! Không biết... khi nào mới có thể có kết quả đây!”
“Triệu Ngọc, em biết anh còn lo lắng hơn em nữa!” Miêu Anh nói: “Thật sự là vụ án này rất kỳ quặc! Nhưng mà, có khi nào... chúng ta đã suy nghĩ nhiều rồi không?”
“Thật ra thì, có một suy đoán hợp lý đã bày ra sẵn trước mặt chúng ta rồi, nhưng chỉ là không ai trong chúng ta bằng lòng tin tưởng nó thôi!” Miêu Anh hơi cân nhắc một lúc, cuối cùng mới nói ra: “Có khả năng hung thủ của vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp chính là Ô Phương Phương và Khương Khoa hay không?”
“...” Triệu ngọc không nói gì, nhưng từ trên nét mặt của hắn có thể nhìn ra hắn không cho là vậy.
“Ô Phương Phương đã lừa tất cả mọi người!” Miêu Anh nói: “Cô ta và Khương Khoa âm thầm cấu kết với nhau để sắp đặt vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp, hơn nữa còn giá họa cho Dương Trạch Bưu nữa! Có lẽ lúc ấy, bọn họ muốn giết chết Dương Trạch Bưu để diệt khẩu nhưng Dương Trạch Bưu đã chạy trốn!”
“Ô Phương Phương nhờ quan hệ để tiến vào tổ điều tra đặc biệt số ba, thật ra không phải vì phá án mà là để tìm ra Dương Trạch Bưu sớm hơn, để cảnh sát giết gã!”
“Còn về phía Dương Trạch Bưu, dù gã báo cảnh sát nhưng không có chứng cứ, mà Ô Phương Phương lại là cảnh sát, sau đó còn làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt nữa! Nếu như gã muốn ra đầu thú nhận tội, thì tương đương với việc tự chui đầu vào lưới rồi.”
“Mà nếu như tìm bọn họ báo thù, nhưng thế lực của Khương Khoa quá lớn, hơn nữa cảnh sát cũng không tìm ra được tung tích của Khương Khoa thì gã sao có thể tìm ra được.”
“Cho nên, gã chỉ có thể lựa chọn cách giấu mình, ngồi chờ đợi thời cơ thôi!”
“Cuối cùng, sau mười ba năm thì thời cơ đã đến! Kẻ trộm Khương Khoa đã bị bắt, thế lực của hắn ta cũng bị sụp đổ tan tành. Mà tổ điều tra đặc biệt của Ô Phương Phương từ lâu đã chỉ còn là cái tên trên danh nghĩa, chứ không có quyền lợi thực tế nữa. Thế nên, Dương Trạch Bưu mới tìm được cơ hội báo thù, nhân cơ hội Ô Phương Phương đi viếng mộ mà ra tay giết chết cô ta!”
“Sau đó, gã lại lẻn vào nhà của Ô Phương Phương, xáo trộn mọi thứ lung tung rối loạn cả lên, chỉ vì muốn để cho cảnh sát chúng ta vào cuộc, rồi nhờ tay của cảnh sát chúng ta để tìm chứng cứ phạm tội mà Ô Phương Phương đang giấu kín!” Nói đến đây, Miêu Anh thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên, bây giờ chúng ta chỉ cần tìm được Dương Trạch Bưu là có thể giải quyết được vấn đề rồi! Mà người lái xe gắn máy đó, rất có thể chính là gã!”
“Ha ha...” Không ngờ, sau khi nghe suy đoán của Miêu Anh xong, Triệu Ngọc lại bật cười: “Miêu Miêu à, điểm mà anh thích nhất ở em chính là em chưa bao giờ nói dối gạt người khác, ánh mắt của em đã bán đứng em từ lâu rồi!”
“Sao có thể, anh... có ý gì?” Miêu Anh không hiểu.
“Anh chỉ hỏi em một câu thôi.” Triệu Ngọc giơ ngón trỏ ra khoa tay múa chân, nói: “Tại sao khi xuất hiện ADN của Dương Trạch Bưu và cả ảnh giường chiếu của Khương Khoa cùng Ô Phương Phương, hai chúng ta lại không suy đoán theo chiều hướng bình thường như em vừa nói, mà vẫn khăng khăng nghi ngờ sự thật về hai chứng cứ này? Nghi rằng có kẻ sắp đặt chứ?”
“Ừm... anh... ý của anh là?”
“Phản ứng của hai chúng ta giống nhau như đúc, đều cho rằng những đầu mối xuất hiện trước mắt chúng ta là do cố ý!” Triệu Ngọc lại đưa hai tay lên vừa ra hiệu vừa nói: “Em còn nhớ vụ án ác ma không? Tại sao khi chúng ta đang điều tra vụ án ác ma lại không có cảm giác này chứ?”
“Anh nói cho em luôn nhé! Lúc điều tra Hàn Khoan, chúng ta càng tra thì lại càng ra nhiều đầu mối, càng tra thì vụ án càng lớn hơn. Mặc dù trong quá trình điều tra, chúng ta cũng rất vất vả, nhưng từ đầu đến cuối, chúng ta vẫn vô cùng chắc chắn rằng mỗi một đầu mối mà chúng ta tra được đều là sự thật!” Triệu Ngọc cười với vẻ thần bí: “Nhưng vụ án này lại không giống như thế! Vừa bắt đầu là đã có người cho chúng ta một đống đầu mối và chứng cứ rồi, mà mỗi một loại đều gây chấn động, có thể khiến chúng ta liên tưởng đến rất nhiều thứ!”
“Mà tình huống như vậy, đừng nói là vô cùng hiếm thấy, ngược lại có thể nói là chưa bao giờ xảy ra cả!”
“Vậy thì...” Miêu Anh nhíu chặt chân mày lại, suy đoán: “Anh cho rằng, vì sao lại như thế? Chẳng lẽ... có người đang dồn hết tâm trí để bày ra cục diện như bây giờ sao?”
“Có thể lắm...” Triệu Ngọc gật gật đầu: “Hoặc là, có người muốn khiêu chiến danh hiệu ‘Người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ của anh! Hoặc là, có người muốn nói với chúng ta... một chuyện!!!”