“Thưa các hành khách, chuyến bay số hiệu xxxxx tới thành phố Diệu Danh thuộc tỉnh Đồng Giang sắp cất cánh...”
Giọng nói vui vẻ của tiếp viên hàng không truyền ra từ trong loa phát thanh, Triệu Ngọc nắm chặt điện thoại di động, vẫn đang nghiêm túc căn dặn chuyện gì: “Đúng, đúng... Tôi thấy Khương Khoa duỗi cánh tay ra, mà trong tấm ảnh có hai người cho nên có thể là do Khương Khoa tự chụp! Nhưng mà... chúng ta không thể chỉ dựa vào đó để khẳng định rằng chỉ có hai người họ ở hiện trường!”
“Tăng Khả, cậu là dân công nghệ, hãy để ý tới cái bóng trên mặt đất, hoặc hình ảnh phản chiếu trong gương thật kĩ, thử xem có còn người nào khác có mặt tại hiện trường hay không...” Triệu Ngọc dặn dò: “Còn nữa, chú ý điều tra bối cảnh trong ảnh, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào! Nếu như có thể tìm được địa điểm chụp ảnh thì có lẽ sẽ phá được một nửa vụ án này đấy! Còn nữa, tôi có một phương pháp...”
“Thật xin lỗi...” Không ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì một nữ tiếp viên hàng không bỗng nhiên đi tới nhắc nhở: “Thưa quý khách, máy bay sẽ cất cánh ngay bây giờ, xin ngài hãy tạm thời tắt điện thoại di động trước. Trên máy bay của chúng tôi có trang bị PED, đợi lát nữa máy bay đã bay vững vàng rồi thì ngài hãy...”
“Chính là đưa tấm ảnh cho tất cả những người có quen biết Ô Phương Phương xem, nhất là người nhà của cô ta!” Thời gian gấp rút cho nên Triệu Ngọc không kịp giải thích với nữ tiếp viên hàng không, vội vàng nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết làm vậy rất tàn nhẫn! Nhưng đừng quên chúng ta là vì nguyên nhân gì, còn nếu không được thì đánh mosaic những chỗ nhạy cảm lại...”
“Quý khách...” Sắc mặt của nữ tiếp viên hàng không vẫn như cũ.
“Còn nữa...” Triệu Ngọc nói thật nhanh: “Cứ làm theo những gì tôi bảo, giống như tình huống ở thành phố Bắc Thiên trước kia ấy, chờ tôi trở về, tôi muốn đọc những chuyện liên quan đến vụ án này cùng với tài liệu cặn kẽ về từng người một! Phải rõ ràng tới mức biết được ai thích loại khăn giấy lau mông nào luôn, đã hiểu chưa!?”
“Quý khách... Máy bay...” Nữ tiếp viên hàng không lại thúc giục thêm một lần nữa.
“Được rồi, được rồi!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng tắt điện thoại, ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười thần kinh tiêu chuẩn, nói với nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp: “Cô xinh đẹp quá, nếu không ngại thì cho tôi xin số điện thoại đi? Tôi biết rất nhiều đạo diễn quay phim đấy, có muốn... Này... Này...”
Thấy nữ tiếp viên hàng không tức giận bỏ đi, Triệu Ngọc mới thở phào một hơi nặng nề.
Vào giờ phút này, hắn đang ngồi trong khoang hạng nhất của máy bay, bên cạnh có hai vệ sĩ do Tổng cục Hình sự sắp xếp cho hắn. Hai người này lưng hùm vai gấu, khuôn mặt hung dữ, trông giống như hai tên côn đồ vậy!
Phù...
Triệu Ngọc cất điện thoại di động vào túi, uống một ngụm cà phê được phục vụ trên máy bay, rồi mới uể oải ngã vào chỗ ngồi mềm mại thoải mái sau lưng, cuối cùng cũng có một cơ hội hiếm hoi để nghỉ ngơi.
Có điều, mặc dù nằm nghỉ nhưng đầu óc của hắn vẫn không được nhàn rỗi. Từ sau khi cảm thấy vụ án này khó giải quyết, hắn đã mở một chiếc máy thăm dò tàng hình như thường lệ, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý, đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện ngay bên cạnh mình.
Cũng may là thông qua màn hình theo dõi của máy thăm dò, đến nay vẫn chưa phát hiện ra mình bị ai theo dõi, hoặc là có dấu hiệu của thuốc nổ hay vật phẩm nguy hiểm!
Có lẽ hắn đã lo lắng quá mức rồi, vụ án này có khi không nhằm vào danh hiệu “Người quét sạch vụ án chưa giải quyết” của hắn.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là khoảng rạng sáng ba giờ, hai giờ sau, máy bay sẽ đến thành phố Diệu Danh, hắn cũng đã liên lạc với cảnh sát địa phương từ sớm, sau khi Triệu Ngọc đến, sẽ có chuyên viên phụ trách công việc thẩm vấn Khương Khoa.
Bởi vì Khương Khoa không phải trọng phạm bình thường, cho nên không thể thăm tù một cách bình thường được. Cho dù là điều tra viên cấp bậc như Triệu Ngọc nhưng vẫn cần được phê duyệt trước mới được.
Sau khi trải qua một trận xóc nảy nhẹ, máy bay đã bay lên bầu trời một cách suôn sẻ.
Oáp...
Triệu Ngọc không kìm được mà ngáp một cái, lúc này là thời điểm mệt mỏi nhất của đêm, Triệu Ngọc tất nhiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.
Mặc dù đã rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần vừa nhắm mắt lại là những vấn đề phức tạp của vụ án vừa xuất hiện ngày hôm nay sẽ lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Đủ loại đầu mối, chứng cứ, nghi phạm... lung tung mất trật tự, rắc rối phức tạp. Điều bực bội nhất chính là mối quan hệ giữa các đầu mối này đều kỳ lạ khó hiểu, vừa liên quan chặt chẽ lại vừa mịt mù, không thể nắm bắt nổi, khiến cho người ta khó mà phân biệt được thật giả!
Thật ra thì, Triệu Ngọc cũng đã từng nghĩ như những suy đoán của Miêu Anh rồi. Nhưng cho dù có thể giải thích được vụ án một cách thuyết phục, nhưng vẫn có rất nhiều điểm khả nghi không cách nào giải thích được.
Đầu tiên, gia đình Ô Phương Phương là nhà giàu ở địa phương, không cần lo lắng về cơm áo, cho nên cô ta vốn không có lý do phải đi cướp hợp tác xã nông nghiệp. Tám trăm nghìn vào năm đó tuy nhiều nhưng đối với cô ta lại không phải là một số tiền lớn.
Nếu như Ô Phương Phương không quan tâm tới tiền, vậy thì... còn Khương Khoa thì sao?
Có khi nào... cả vụ án này đều do một tay Khương Khoa bày ra không?
Khương Khoa là kẻ trộm nổi tiếng tầm cỡ Đào Hương, chẳng những am hiểu cách thức cướp bóc mà còn thường sử dụng những mánh khóe khôn khéo của mình để đùa bỡn cảnh sát, khiến họ bị quay vòng vòng.
Có khi nào vụ án mạng hợp tác xã nông nghiệp là do hắn ta gây ra hay không? Sau đó, Ô Phương Phương đã phát hiện ra đầu mối nào đó, hắn ta mới dùng ảnh nóng để uy hiếp cô ta? Hay là, Ô Phương Phương vốn không hề liên quan tới vụ án mạng ở hợp tác xã nông nghiệp?
Nhưng mà...
Sau khi suy nghĩ một lúc, Triệu Ngọc vẫn phủ định suy đoán này.
Một trong những nguyên nhân chính là lúc đó Khương Khoa còn quá trẻ tuổi! Lúc vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp xảy ra, hắn ta chỉ mới 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trường Kỹ thuật Dầu mỏ Diệu Danh chưa bao lâu. Cho dù tính cách của hắn ta như thế nào thì thân phận lúc đó của hắn ta chỉ mới là một người vừa tốt nghiệp ra trường mà thôi.
Nếu hắn ta từ một người mới tốt nghiệp biến thành một ác ma giết người như Hàn Khoan, thì có lẽ còn có thể miễn cưỡng khiến người khác tin tưởng được.
Nhưng nếu muốn từ một người vừa tốt nghiệp lại chợt biến thành một kẻ trộm có kinh nghiệm phong phú, thì hoàn toàn không có khả năng này!
Triệu Ngọc cũng xem như là có nghiên cứu về tội phạm, thật ra thì mọi ngành mọi nghề đều giống nhau cả, không ai có thể muốn là thành công được. Nếu muốn trở thành một kẻ trộm giỏi giang nhất, thì thông minh tột đỉnh mới chỉ là một phương diện, ngoài ra còn cần phải có mối quan hệ rộng rãi, kinh nghiệm cùng với một quá trình trưởng thành rất dài, mới có thể thực hiện được!
Cho nên, Triệu Ngọc cảm thấy lúc vụ án hợp tác xã nông nghiệp xảy ra thì Khương Khoa vẫn còn quá non trẻ.
Lại thêm một điểm nữa, trước kia, Triệu Ngọc đã từng đọc hồ sơ tội phạm về Khương Khoa rồi. Đúng như chính bản thân hắn ta đã nói, hắn ta thực sự là một người thích động não, thông thường nếu không tới mức cực chẳng đã thì sẽ không tùy tiện giết người!
Hắn ta đã thực hiện rất nhiều vụ cướp, đa số đều sử dụng thuốc mê hoặc là điện giật, chỉ khiến con người mất năng lực phản kháng lúc đó là được. Cho nên, vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp không phù hợp với phong cách của hắn ta.
Dĩ nhiên, tuổi tác không khớp, phong cách cũng không khớp, vẫn không thể phủ định rằng Khương Khoa không liên quan tới vụ án hợp tác xã nông nghiệp. Chỉ có điều, Triệu Ngọc cho rằng, dù Khương Khoa thật sự tham dự vụ án kia thì cũng chưa chắc là kẻ chủ mưu thật sự!
.
Cho nên, ngoài Dương Trạch Bưu và Khương Khoa ra thì vụ án hợp tác xã nông nghiệp rất có thể còn có hung thủ khác!
Vì thế, cuộc thẩm vấn Khương Khoa hôm nay rất quan trọng! Nếu quả thật có thể khai thác được một vài bí mật từ miệng Khương Khoa thì có lẽ toàn bộ vụ án này sẽ phơi bày được chân tướng!
Nhưng mà... Khương Khoa thông minh như vậy, phải làm thế nào mới có thể khiến Khương Khoa mở miệng đây?
Chậc chậc...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không khỏi chậc lưỡi suy nghĩ. Hắn còn thừa dịp mở hệ thống ra nhìn, định tìm một đạo cụ thích hợp để dùng với Khương Khoa...
Không ngờ, hắn vừa mới mở giao diện của hệ thống ra thì chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng.
Đúng vậy, vẫn chưa mở được quẻ văn đâu! Bây giờ đã là ngày mới rồi, rốt cuộc có thể mở ra được một quẻ hay không?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc gần như theo bản năng mà ấn vào chức năng mở quẻ.
Không ngờ, hệ thống lần này chẳng những có phản ứng mà còn vô cùng bén nhạy. Triệu Ngọc chỉ mới ấn nhẹ một cái mà quẻ văn đã bất ngờ mở ra rồi.
Chỉ thấy giữa hệ thống bất ngờ xuất hiện một tổ hợp quẻ văn chưa từng có: “Khôn Càn”!!!!