Không biết là do đã sớm có linh cảm, hay là đang quá mệt mỏi mà dù bỗng nhiên mở ra được một quẻ động trời như vậy nhưng Triệu Ngọc vẫn không hề cảm thấy khiếp sợ hay nhảy bật dậy khỏi chỗ ngồi, hắn chỉ đột ngột trừng to hai mắt mà thôi!
Đùa à!
Đang đùa đấy à!
Đôi mắt hắn trừng to mất hai giây, cuối cùng mới nhắm nghiền lại, sau đó lại nhìn hai chữ “Khôn Càn” đẹp đẽ trên giao diện của hệ thống thật kĩ!
Khôn Càn...
Quẻ này...
Chậc chậc chậc chậc...
Triệu Ngọc liên tục chậc lưỡi, hít rất nhiều khí lạnh vào miệng.
Anh hệ thống ơi, cuối cùng thì tôi cũng hiểu tại sao hôm qua anh lại không mở quẻ mới rồi! Náo loạn cả buổi, thì ra anh chỉ là muốn ém một chiêu lớn đây mà!
Đã từng rất nhiều lúc, Triệu Ngọc không chỉ một lần tưởng tượng, nếu như có một ngày, mình mà mở ra một quẻ “Càn Khôn” thì sẽ thế nào?
Quẻ Càn là quẻ ghép, quẻ Khôn đại biểu cho chuyện lớn, hai quẻ này mà hợp thành một thì không chừng sẽ chơi mình một vố luôn!
Không ngờ, hôm nay không mở ra được quẻ “Càn Khôn”, nhưng lại mở ra được quẻ “Khôn Càn”, đây cũng là chuyện mà Triệu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới!
Không biết, tổ hợp quẻ “Khôn” ở phía trước, “Càn” ở phía sau nên giải thích như thế nào đây? Là mức độ không bằng “Càn Khôn”, hay là còn cao hơn “Càn Khôn”!?
Chỉ có điều, hình như... hình như... cũng không cần lãng phí đầu óc để suy đoán nữa đâu nhỉ? Chỉ một quẻ “Khôn” đã khiến cho hắn phải vô cùng khiếp sợ rồi, bây giờ lại thêm một quẻ “Càn” nữa thì chứng tỏ là sắp xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng!
Xem ra... chuyến đi lần này đến Diệu Danh của mình chắc chắn là vô cùng hung hiểm!
Nhưng mà...
Triệu Ngọc cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, mình chỉ đi thẩm vấn Khương Khoa mà thôi, Khương Khoa... Khương Khoa có thể gây ra chuyện gì chứ?
Con bà nó!
Triệu Ngọc hít một hơi khí lạnh, vô cùng buồn bực nghĩ, chắc quẻ “Khôn Càn” hôm nay không phải muốn nói tới tên Khương Khoa kia… muốn vượt ngục đấy chứ!?
Nhưng mà... hẳn là...
Triệu Ngọc vừa suy nghĩ vừa lắc đầu. Hắn cảm thấy cho dù Khương Khoa có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có khả năng chạy thoát khỏi phòng giam trọng phạm vốn được canh phòng nghiêm ngặt như vậy đâu?
Nếu như đồng bọn tới cướp ngục thì sao!?
Có vẻ như càng không thể! Đây đâu phải là “Nhiệm vụ bất khả thi”, cũng đâu phải là “Fast and Furious”. Trong hiện thực, vẫn chưa có ai dám vác súng đi cướp tội phạm khỏi nhà tù đâu, làm vậy chẳng khác nào đang tìm chỗ chết?
Có điều...
Triệu Ngọc chợt nhớ tới lời nói của Khương Khoa, hắn ta là một người thích chơi trò động não, chẳng lẽ... hắn ta lại đang ngấm ngầm mưu ma chước quỷ gì nữa sao? Nhưng mà... Từ khi bị nhốt tới nay, hắn ta vẫn luôn bị nhốt trong phòng đơn, ngoại trừ quản ngục và cảnh sát thuộc tổ chuyên án ra thì người ngoài không thể nào tiếp xúc được. Chỉ cần không thể liên lạc được với đồng bọn thì dù hắn ta có vắt hết óc ra cũng đâu thể làm ra được chuyện gì chứ?
Giả vờ bị bệnh!?
Giả chết!?
Chậc chậc...
Mặc dù càng nghĩ càng thấy không có khả năng này, nhưng vì lý do an toàn, Triệu Ngọc vẫn lấy điện thoại di động ra, liên lạc với cảnh sát Vương Xán của Diệu Danh, bảo cậu ta báo cáo lại tình huống gần đây của Khương Khoa cho mình.
Vì đã trợ giúp Triệu Ngọc bắt Khương Khoa, cùng với công lao trong quá trình phá được vụ án ác ma, mặc dù hiện giờ Vương Xán chưa được thăng cấp, nhưng cậu ta đã sớm trở thành tâm phúc của Cục Cảnh sát Diệu Danh rồi.
Cho nên, sau khi biết Triệu Ngọc sắp trở lại Diệu Danh để thẩm vấn Khương Khoa thì lãnh đạo cấp cao đã cố ý sắp xếp Vương Xán phụ trách tiếp đãi hắn.
Trong lòng Vương Xán biết rất rõ, cậu ta có thể lọt vào mắt xanh của lãnh đạo đều là nhờ dính hào quang của vị đại trinh thám Triệu Ngọc này. Nếu không có Triệu Ngọc thì cậu ta sẽ vĩnh viễn chỉ là một bình hoa đẹp trai của đội cảnh sát mà thôi!
Cho nên, mặc dù bây giờ đã là đêm khuya nhưng sau khi nhận được điện thoại của Triệu Ngọc, Vương Xán vẫn vô cùng hăng hái hoàn thành nhiệm vụ, điều tra tình hình gần đây nhất của Khương Khoa.
Vương Xán kể cho Triệu Ngọc biểu hiện của Khương Khoa gần đây vẫn rất bình thản, không nóng không lạnh.
Có điều, tên này thật sự rất xảo quyệt!
Thông qua mấy ngày thẩm vấn liên tiếp, hắn ta chẳng những hợp tác khai báo những vụ án mà trước kia đã phạm phải, khai ra không ít tên của đồng bọn, mà còn cung cấp cả mấy ổ trộm kín đáo cho cảnh sát nữa.
Nhưng mà, khi cảnh sát tìm được những ổ trộm đó thì mới phát hiện ra nơi đó đã trống rỗng từ lâu. Mặc dù căn cứ theo đầu mối mà Khương Khoa cung cấp, họ cũng chộp được mấy tên tội phạm, nhưng tất cả những tên tội phạm này đều là nhân vật nhỏ, không quan trọng.
Cảnh sát trở về tra hỏi Khương Khoa, nhưng Khương Khoa đã tìm cho mình một lời giải thích vô cùng hợp lý sẵn rồi, hắn ta nói rằng tin tức Khương Khoa tôi bị bắt ầm ĩ như vậy, cho nên mấy tên đồng bọn sau khi nhận được tin tức, chắc chắn đã chạy trốn cả rồi, tôi đâu có biện pháp gì chứ?
Ừm...
Nghe thấy báo cáo của Vương Xán, Triệu Ngọc cũng liên tục gật đầu. Tên đạo tặc Khương Khoa này quả là rất xảo quyệt, lời giải thích của hắn ta cực kỳ hoàn hảo, vừa hết lòng tuân thủ lời cam kết ban đầu của mình mà khai báo vụ án, vừa không thật sự làm tổn hại tới nền móng của băng nhóm trộm cắp của chúng.
“Sư phụ à...” Sau khi được “thơm lây”, Vương Xán đã sửa lại cách xưng hô với Triệu Ngọc, tỏ ra càng thêm thân thiết hơn: “Tôi đã hỏi quản ngục rồi, gần đây, Khương Khoa không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường, không đau ốm, cũng không có xin xỏ gì đặc biệt cả. Mỗi ngày đều chỉ là ăn, uống, ngủ, vệ sinh, ngoài ra còn bị thẩm vấn. Còn những chuyện khác thì thật sự là không có...”
“À...” Triệu Ngọc suy nghĩ sâu xa, nói: “Càng biểu hiện quá bình thường thì ngược lại càng không bình thường! Vương Xán, cậu nói với phía trại tạm giam, đang trong thời kỳ đặc biệt cho nên nhất định phải phái thêm người canh phòng nghiêm ngặt hơn. Không chỉ bảo đảm Khương Khoa không trốn ra được mà còn phải đề phòng hắn ta bị ám sát, chú ý tới thức ăn, nước uống của hắn ta, đừng để người khác hạ độc!”
“À, chuyện này thì anh cứ yên tâm, chuyện ăn uống mỗi ngày đều phải được kiểm tra cả.” Vương Xán nói: “Vì phòng ngừa tên kia tự sát, chúng tôi đã sắp xếp hai nhân viên giám sát, bảo đảm không xảy ra chút sai sót nào! Có điều... Sư phụ, anh căng thẳng như vậy, có phải... Khương Khoa lại gây ra vụ án lớn nào rồi không?”
“Thằng nhóc cậu... cũng thông minh đấy!” Triệu Ngọc hài lòng cười: “Đúng là hắn ta đã dính tới một vụ án nghiêm trọng, khi nào gặp mặt thì tôi sẽ nói rõ với cậu. Có điều, nhớ kĩ lời tôi vừa nói, nhất định phải trông chừng hắn ta thật nghiêm ngặt vào cho tôi!”
“Được, sư phụ yên tâm đi!” Vương Xán bảo đảm nói: “Chúng tôi nhất định sẽ trông coi thật kỹ càng!”
Phù...
Cúp điện thoại, Triệu Ngọc mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Cho dù quẻ văn như thế nào đi nữa, chỉ cần Khương Khoa không xảy ra vấn đề gì thì chí ít vẫn có thể tiếp tục điều tra vụ án này được.
Sau đó, hắn lại nghĩ tới vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp và chuyện của Ô Phương Phương, cuối cùng mới thấy buồn ngủ, ngồi trên ghế nhắm mắt lại ngủ một lúc.
Máy bay bay rất nhanh, chẳng bao lâu đã đáp xuống sân bay Diệu Danh rồi. Với cấp bậc trên người, sau khi nhóm Triệu Ngọc xuống máy bay, còn chưa đi ra sân bay thì đã gặp nhóm Vương Xán tới đón tiếp.
Gặp Triệu Ngọc, Vương Xán đương nhiên vô cùng háo hức, hỏi han ân cần trò chuyện với Triệu Ngọc cả đoạn đường. Khi chân trời vừa sáng lên thì bọn họ đã tới trại tạm giam hạng nhất của thành phố Diệu Danh - nơi nhốt đạo tặc Khương Khoa.
Mặc dù vụ án của Khương Khoa vẫn luôn do tổ chuyên án cấp tỉnh phái tới phụ trách, nhưng vì các loại nguyên nhân mà bọn họ vẫn chưa thể chuyển Khương Khoa đến tỉnh Đồng Giang để thẩm vấn, vẫn giữ lại ở Diệu Danh.
Thật ra thì, thành phố Diệu Danh có kinh tế phát triển, giao thông thuận lợi, đủ loại điều kiện thậm chí còn tốt hơn so với tỉnh Đồng Giang, cho nên ở lại Diệu Danh thẩm vấn dường như cũng thích hợp hơn.
Khi Triệu Ngọc vừa bắt được Khương Khoa, vì chuyện của Hàn Khoan cho nên đã tới nơi này một lần, cũng xem như là quen thuộc.
Vốn Vương Xán còn muốn mời Triệu Ngọc đi thưởng thức một vài món ăn đặc sản địa phương trước, nhưng Triệu Ngọc cứ nhớ tới sự nghiêm trọng của quẻ “Khôn Càn”, vì để giảm bớt nguy hiểm cho nên hắn vẫn bảo tài xế lái xe thẳng tới trại tạm giam.
Trụ sở của trại tạm giam có tường cao bao quanh, trên bốn vách tường có cảnh sát vũ trang cầm súng canh gác 24 giờ. Bởi vì tội phạm là Khương Khoa, nên chẳng những tăng thêm số lượng cảnh vệ ở trạm gác mà thậm chí còn sắp xếp thêm các tay súng bắn tỉa nữa. Ngoài ra, đại đội cảnh sát tỉnh cũng bố trí rất nhiều trạm gác ngầm xung quanh trại tạm giam để kiểm soát, đúng là như thiên la địa võng vậy.
Vương Xán nói, vì để tránh cho bản thân quản ngục xảy ra vấn đề hoặc có chỗ sơ hở, văn phòng tỉnh còn điều tới một nhóm nhân viên giám sát bí mật, âm thầm điều tra tình hình của các quản ngục địa phương, tránh cho bọn họ bị người lợi dụng.
Nghe thấy những điểm này, lòng căng thẳng của Triệu Ngọc mới được thả lỏng một chút, hắn thầm nói trong lòng, Khương Khoa à, dưới sự trông coi cẩn mật như vậy, ông còn có thể giở được thủ đoạn bịp bợm gì nữa đây?
Cổng của trại tạm giam là loại cửa lên xuống chống đạn, sau khi trải qua tầng tầng xác nhận, xe của Triệu Ngọc cuối cùng cũng có thể chạy vào trụ sở của trại tạm giam.
Triệu Ngọc chẳng những có cấp bậc cao mà còn là nhân vật có tiếng tăm như sấm rền bên tai. Cục Cảnh sát địa phương và lãnh đạo của trại tạm giam khi nhận được tin tức đều đã chờ sẵn trong phòng tiếp khách của trại tạm giam rồi! Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đến, đương nhiên họ đều đón tiếp một cách nhiệt tình.
Mặc dù Triệu Ngọc rất không thích loại xã giao như thế này, nhưng vẫn phải kiên trì chuyện trò vui vẻ với bọn họ cả buổi. Không còn cách nào khác, thứ nhất là vì để làm việc được thuận lợi; thứ hai, đây cũng là một loại lễ phép không thể thiếu, cũng như không thể phớt lờ ý tốt của người ta.
Tuy nhiên, nghi thức đón tiếp cũng không duy trì quá lâu, Triệu Ngọc đã lấy lý do vụ án đang khẩn cấp để né tránh bọn họ.
Cuối cùng, dưới sự hướng dẫn của quản ngục, hắn lại đi vào phòng thẩm vấn của trại tạm giam trọng phạm để thẩm vấn đạo tặc Khương Khoa.