Bởi vì vụ án đặc thù, Triệu Ngọc chẳng những không cho hai vệ sĩ đi theo mà ngay cả Vương Xán cũng bị hắn giữ lại ở bên ngoài.
Ánh đèn bên trong phòng thẩm vấn vẫn âm u như mọi khi. Khương Khoa là tội phạm nguy hiểm, cho nên chẳng những phải đeo còng tay xích chân mà còn bị cố định trên ghế thẩm vấn nữa. Có điều, mặc dù cả người đều bị còng lại nhưng sắc mặt của Khương Khoa lại vô cùng bình thường, sắc mặt hồng hào, hình như còn béo mập hơn trước đây một ít nữa.
“Sao lại... là cậu!?” Sau khi Khương Khoa thấy rõ cảnh sát hôm nay tới tra hỏi hắn ta đổi thành Triệu Ngọc thì bất ngờ hừ một tiếng.
“Ha ha ha... Vẫn khỏe chứ, lão Khương!” Triệu Ngọc ngượng ngùng cười nói: “Xem ra cơm nước trong tù không tệ nhỉ! Có quen không?”
“Cậu lại tới đây làm gì?” Khương Khoa hung dữ trừng mắt nhìn Triệu Ngọc: “Không phải đã phá được vụ án ác ma rồi sao? Sao lại... Lương tâm lên tiếng, thật sự tới xin giảm hình phạt cho tôi sao?”
“Ô?” Triệu Ngọc nhướng mày lên: “Lão Khương, thông tin của anh nhanh nhẹn thế? Không phải anh đang bị nhốt trong phòng giam của trọng phạm sao? Sao mà lại biết vụ án ác ma đã được phá thế?”
“Hừ!” Khương Khoa tức giận hừ một tiếng: “Hỏi mấy tên nhân viên thẩm vấn gà mờ kia thôi! Bây giờ, bọn họ chính là đường dây thu thập tin tức duy nhất của tôi đấy, đồng chí ‘Người quét sạch vụ án chưa giải quyết’ à!”
Chuyện này...
Triệu Ngọc sầm mặt lại, thật sự không ngờ Khương Khoa lại moi được mấy chuyện này từ các nhân viên thẩm vấn, không biết là ai đang thẩm vấn ai nữa!
“Đúng đúng đúng, anh nói rất đúng!” Triệu Ngọc thuận theo nói: “Tôi có một vụ án nghiêm trọng có dính líu tới anh. Nếu như anh còn có thể giúp tôi một lần giống như vụ án ác ma lúc trước thì nói không chừng, tôi có thể cam đoan giữ lại mạng sống cho anh đấy!”
“Ha ha ha...” Khương Khoa cười dữ tợn rồi nói: “Được thôi, cảnh sát Triệu! Xem ra, chúng ta có thể làm một cuộc mua bán rồi. Chỉ có điều... tôi không cần mạng sống đâu, lần này, tôi muốn đổi điều kiện!”
“Hả? Điều kiện gì?” Triệu Ngọc hỏi.
“Nếu như cậu muốn tôi giúp cậu, vậy thì tôi chỉ có một điều kiện.” Khương Khoa cười ha hả mà nghiến răng nói: “Chính là cậu phải… chết ở ngay trước mặt tôi!”
“À?” Triệu Ngọc chẳng hiểu nổi: “Điều kiện này... hơi không được bình thường phải không?”
“Không đồng ý thì không còn gì để nói cả!” Khương Khoa thản nhiên cười nói: “Lát nữa, tôi còn phải trở về phòng tập yoga nữa đấy! Tôi lại nghĩ tới một động tác mới rồi...”
“Được, tôi đồng ý với anh!” Không ngờ, Triệu Ngọc dường như không chút suy nghĩ đã trực tiếp lấy tấm ảnh ra đặt lên bàn rồi nói: “Anh nói chuyện này rõ ràng cho tôi rồi tôi sẽ chết trước mặt anh ngay lập tức!”
“Hừ!”
Mặc dù tỏ vẻ khinh thường nhưng Khương Khoa vẫn tò mò nhìn tấm ảnh. Sau khi thấy ảnh nóng của mình cùng Ô Phương Phương thì hắn ta không kìm được mà nhíu mày lại, sau đó lại lộ vẻ hoang mang.
Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát phản ứng của Khương Khoa, sau đó cố ý tăng âm lượng, chỉ vào hình hỏi: “Nói mau, người đàn bà này là ai? Rốt cuộc cô ta và anh có quan hệ như thế nào?”
“Này!” Bỗng nhiên Khương Khoa cười lên, cười một cách điên cuồng khác thường, cả người đều run rẩy, cười một hồi lâu mới giơ một ngón tay cái về phía Triệu Ngọc, nói: “Đại thần thám Triệu, tôi phục cậu rồi! Rất rất phục cậu! Cậu không chỉ là kỳ tài phá án mà con đường làm quan chắc hẳn cũng rất thông thuận đúng không?”
Triệu Ngọc thản nhiên nhìn Khương Khoa, mặc dù không rõ ý của hắn ta, nhưng vẫn không biểu lộ gì.
“Lần trước cậu tới, trên đùi còn băng một tầng thạch cao thật dày, còn ngồi xe lăn nữa!” Khương Khoa đắc ý nói: “Lúc này chỉ mới vừa qua năm mới mà sao lại có thể lành lặn nhanh đến vậy? Rõ ràng là cậu vì muốn tranh công trước mặt lãnh đạo cho nên mới cố ý khoa trương như thế!”
“Ban đầu tôi còn hoang mang đấy! Lúc cậu bắt tôi, đâu thấy chân cậu thế nào?” Khương Khoa khoanh tay lại nói: “Cậu quá mưu mẹo, Khương Khoa tôi đây tự thấy bản thân không bằng, tự thấy bản thân không bằng cậu được!”
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc mắng: “Đừng có quan tâm mấy chuyện viển vông! Anh cố tình chuyển đề tài là muốn lừa tôi nói ra điều gì, hay tấm ảnh này đã đâm trúng vào chỗ đau của anh rồi?”
“Cậu!” Khóe mắt của Khương Khoa run run, hắn ta căm hận nói: “Được lắm, cậu đã chết chưa? Cậu chết trước mặt tôi đi thì tôi sẽ nói cho cậu biết ngay!”
“Anh nói trước đi, tôi sẽ chết sau!” Triệu Ngọc vỗ ngực tranh luận: “Anh yên tâm, Triệu Ngọc tôi rất xem trọng chữ tín, nói là sẽ giữ lời!”
“Thế nào, chúng ta đang chơi trò trẻ con hả?” Khương Khoa bẻ lại: “Tôi nói xong rồi, cậu có thể sẽ bịa ra một lý do nào đó, vu tôi là kẻ nói dối, sau đó quỵt nợ là xong! Cho tôi xin đi, đừng cưỡng ép hạ thấp chỉ số thông minh của hai chúng ta được không?”
“Vậy thì được, nếu chúng ta đều không đồng ý,” Triệu Ngọc mặt dày mày dạn nói: “Vậy thì chúng ta đổi phương thức giao dịch khác được không?”
“A... Anh hùng...”
Không ngờ, chưa đợi Khương Khoa có phản ứng gì thì điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên. Mở lên nhìn thử, trên màn hình là một dãy số lạ.
Triệu Ngọc có hai chiếc điện thoại di động, một cái thường dùng, còn một cái là do Tổng cục Hình sự chế tạo đặc biệt cho hắn. Điện thoại đang rung giờ phút này chính là chiếc được chế tạo đặc biệt của Tổng cục Hình sự, nên dãy số sẽ không dễ bị lộ ra ngoài, vì thế người gọi vào số này chỉ có thể là nhân viên nội bộ mà thôi.
Quả nhiên, sau khi đã kết nối, một giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi bất ngờ truyền đến: “Là tổ trưởng Triệu Ngọc phải không? Xin chào, tôi là Ngô Kế của tổ điều tra đặc biệt số 48, xin lỗi, mới sáng sớm mà đã quấy rầy ngài rồi!”
Hả?
Đội số 48?
Vừa nghe cái tên này, Triệu Ngọc liền đứng dậy ngay lập tức, cũng không quan tâm đến phản ứng của Khương Khoa mà đi thẳng tới cửa, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Ngoài cửa phòng thẩm vấn ngoài Vương Xán đang chờ ra thì còn có hai cảnh sát vũ trang cầm súng, trang bị đầy đủ.
“Sư phụ...” Vừa thấy Triệu Ngọc đi ra, Vương Xán vội tiến lên đón.
Triệu Ngọc vội vẫy tay ra hiệu, sau đó hỏi người trong điện thoại: “Anh gọi từ Bắc Thiên tới sao?”
“Đúng vậy!” Ngô Kế trả lời qua điện thoại: “Đội của chúng tôi tiếp nhận công tác xử lý vụ án ác ma, tối ngày hôm qua, chúng tôi nhận được thông báo rằng ngài muốn chúng tôi thẩm vấn Hàn Khoan một vài chuyện liên quan tới đạo tặc Khương Khoa, chúng tôi đã hỏi rồi, nhưng mà...”
“Thế nào? Ông ta không chịu nói sao?” Triệu Ngọc nhìn thấy nơi này không tiện để nói chuyện, cho nên đã đi tới một góc vắng vẻ.
“Đúng vậy! Nhưng cũng không phải đúng hoàn toàn!” Ngô Kế do dự nói: “Là thế này, sau khi chúng tôi nói rõ ý định thì Hàn Khoan vẫn khăng khăng, nhất định phải tự mình nói chuyện điện thoại với ngài mới được!”
“Hả?” Nghe được tin tức này, trong lòng Triệu Ngọc bỗng run lên. Hắn rất rõ rằng nếu như chỉ là một vài tin tức không quan trọng thì Hàn Khoan sẽ không yêu cầu nói chuyện điện thoại riêng với mình!
Chẳng... chẳng lẽ... Hàn Khoan thật sự có biết chuyện gì sao?
“Được! Ông ta đang ở đâu?” Triệu Ngọc hỏi dồn dập: “Đưa điện thoại cho ông ta đi!”
“Được, ông ta đang ở bên trong, ngài chờ một chút...”
Triệu Ngọc cầm điện thoại di động, chờ không tới mười giây thì một giọng nói u ám quen thuộc đã bất ngờ truyền tới trong loa: “Cảnh sát Triệu, là cậu sao?”
Giọng nói không cao không thấp, Triệu Ngọc nghe vào tai lại cảm thấy lạnh lẽo.
“Là tôi, có phải ông biết chuyện gì liên quan đến Khương Khoa không?” Triệu Ngọc hỏi.
“Ừm...” Hàn Khoan hơi ừm một tiếng, không hề có chút sức sống nào: “Thật ra thì, từ khi ở thành phố Hoàng Kim thì tôi đã nghĩ đến chuyện phải nói về Khương Khoa cho cậu biết rồi! Chỉ tiếc... quá kích động, cho nên đã quên mất!”
“...” Triệu Ngọc vốn định mở miệng, nhưng theo kinh nghiệm thì càng là thời khắc mấu chốt thì hắn càng không thể hấp tấp. Cho nên hắn không nói gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
“Khương Khoa và Thôi Tiểu Long đều là bạn học của tôi, không chung lớp nhưng đều ở cùng một ký túc xá!” Quả nhiên, Hàn Khoan bắt đầu kể lại một cách rành mạch rõ ràng: “Khương Khoa là người duy nhất trong ký túc xá không bắt nạt tôi. Theo lẽ thường thì tôi không nên đâm ông ta sau lưng, nhưng mà... ừm... nói thế nào nhỉ...”
“Tôi không có chút cảm tình nào với người tên Khương Khoa này cả!”
“Hả? Tại sao?” Triệu Ngọc dẫn dắt câu chuyện một cách khôn khéo.
“Bởi vì...” Hàn Khoan cân nhắc một lúc mới nói: “Bởi vì... người này luôn thích tỏ ra thông minh, cứ như ông ta vốn là một người tài trí hơn người vậy, nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn vô dụng, chỉ toàn những trò khôn vặt mà người ta chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu rồi!”
“Đúng! Đây chính là chuyện mấu chốt mà tôi muốn trình bày với cậu đấy!” Hàn Khoan lịch sự nói: “Cậu biết đấy, tôi là người viết tiểu thuyết trinh thám, cho nên tôi rất chú ý tới các vụ án trong hiện thực, càng đừng nói là tới chuyện bạn học biến thành một tên trộm cướp!”
“Cho nên, bất kỳ vụ cướp nào có liên quan tới Khương Khoa thì tôi đều nghiên cứu sâu...” Nói đến đây, Hàn Khoan chuyển đề tài câu chuyện, thản nhiên nói: “Thông qua những nghiên cứu này, tôi đã phát hiện ra một vài vấn đề: Những vụ cướp đổi trắng thay đen quá mức tỉ mỉ khiến mọi người không thể nào tưởng tượng ra được mà Khương Khoa đã làm ra, hoàn toàn vượt quá chỉ số thông minh của ông ta!”
“Mặc dù thời gian tiếp xúc không tính là quá dài nhưng tôi lại biết rất rõ Khương Khoa có bao nhiêu cân lượng!” Hàn Khoan nói: “Ông ta chỉ tự cho là mình rất thông minh thôi, nhưng sự thật thì ông ta còn chưa bằng một nửa tôi đâu! Ở trong ký túc xá, mỗi một câu nói mà ông ta nói với những người khác, tôi đều có thể dễ dàng nghe ra được ý đồ thực sự của ông ta...”
“Cho nên...” Hàn Khoan tạm dừng lại một chút, sau đó mới vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi có thể khẳng định một trăm phần trăm, những vụ án kia đều không phải do Khương Khoa bày ra, ông ta chỉ là một con bù nhìn bị người ta điều khiển mà thôi. Chắc chắn sau lưng ông ta còn có một cao thủ vô cùng lợi hại nữa! Mà người kia... mới đúng là đạo tặc!!!”