Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc đứng ở góc tường suy nghĩ cả buổi, cảm thấy chuyện Hàn Khoan và Khương Khoa bóc trần gốc gác lẫn nhau vô cùng thú vị.
Nhớ lại năm trước, lúc thẩm vấn Khương Khoa, Khương Khoa vừa mở miệng đã chắc chắn rằng Hầu Thắng Vân trong trường học đã bị Hàn Khoan giết chết. Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì tập tranh của Hàn Khoan bị Hầu Thắng Vân xé rách, ánh mắt của Hàn Khoan liền thay đổi.
Cuối cùng, sự thật đã chứng minh phán đoán của Khương Khoa là chính xác, Hàn Khoan quả thực là hung thủ! Chính vì vậy mà Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng khâm phục năng lực quan sát của Khương Khoa.
Ngoài ra, tạm chưa nói đến những vụ án khác, chỉ lấy vụ án Khương Khoa cướp bóc xe container chở thuốc lá để làm ví dụ thôi, cũng đã khiến Triệu Ngọc cho rằng Khương Khoa thực sự là một tên tội phạm thông minh rồi! Nếu như không phải hắn chỉ vô tình khám phá được âm mưu của Khương Khoa thì phía cảnh sát sẽ chỉ biết bị hắn ta đùa giỡn xoay vòng vòng chứ không thể bắt được hắn ta.
Nhưng mà, bây giờ Hàn Khoan lại thình lình chê bai chỉ số thông minh của Khương Khoa, cho rằng hắn ta cùng lắm chỉ là một con bù nhìn mặc cho người khác điều khiển, chuyện này lại phải giải thích như thế nào đây?
Chỉ có mẽ ngoài, đây chính là lời đánh giá cuối cùng mà Hàn Khoan dành cho Khương Khoa, ông ta nói rằng tên Khương Khoa này có thừa can đảm nhưng chưa đủ mưu trí, những vụ cướp bóc được thiết kế khéo léo kia vốn không thể nào là do Khương Khoa suy nghĩ ra được!
Khi những lời này rơi vào trong tai Triệu Ngọc thì dĩ nhiên là hắn cảm thấy rất ngạc nhiên rồi.
Lời đánh giá của Khương Khoa với Hàn Khoan đã linh nghiệm, vậy thì lời đánh giá của Hàn Khoan dành cho Khương Khoa có phải cũng chính xác như thế hay không?
Ài!
Trường Kỹ thuật Dầu mỏ thành phố Diệu Danh sinh ra được nhiều nhân tài như vậy sao?
Triệu Ngọc không khỏi tưởng tượng đến, cùng trong một ký túc xá, chẳng những xuất hiện một ác ma giết người khiến người ta phải kinh hoảng run sợ! Mà còn xuất hiện hai tên trộm cướp, một người trong đó còn nổi tiếng ngang Đào Hương nữa chứ!
Dĩ nhiên, có thể tạm thời đặt Thôi Tiểu Long sang một bên, bởi vì hằng năm hắn ta chỉ mở tiệm sửa xe, chỉ vì vụ án thuốc lá nên mới bị liên lụy.
Nhưng đạo tặc Khương Khoa và ác ma Hàn Khoan, hai người lại càng thú vị hơn! Hai tên này đều là tội phạm thiên tài, theo lẽ thường, hẳn có thể xem là một cặp đôi kiêu ngạo có một không hai, đáng ra phải ngưỡng mộ và đánh giá cao nhau mới đúng chứ.
Nhưng lại không ngờ rằng, hai người này lại làm sập hình tượng của nhau, bóc mẽ gốc gác, có cảm giác không ai phục ai.
Nhất là bây giờ, Hàn Khoan chê bai chỉ số thông minh của Khương Khoa như vậy, không biết ông ta chỉ muốn khoe khoang mình thôi hay là đang nghiêm túc trình bày sự thật đây.
Khương Khoa... có thực sự dễ bị người nhìn thấu như ông ta nói không?
Không giống thì phải...
Triệu Ngọc nhớ lại toàn bộ quá trình tiếp xúc với Khương Khoa, vẫn không nhận ra Khương Khoa có điểm sơ hở nào rõ ràng cả. Biểu hiện của hắn ta luôn phù hợp với tiêu chuẩn của một tội phạm thông minh.
Vậy thì...
Rốt cuộc là lời của Hàn Khoan có đúng hay không?
Ở sau lưng Khương Khoa có thể còn có một kẻ thông minh hơn, lợi hại hơn hay không? Khương Khoa chỉ nghe lệnh làm việc, chỉ là một quân cờ cho người kia thôi sao?
Nếu quả thật có một người như vậy thì… chậc chậc...
Triệu Ngọc nhất thời nhớ tới lời nói của Cao Phát Tài, nếu như thứ còn sót lại trong kẽ móng tay của Ô Phương Phương và cả tấm ảnh trong ngăn kéo đều là tang vật bị cố tình để lại thì thực lực của kẻ gài tang vật đúng là quá kinh khủng rồi!
Chẳng lẽ... người này chính là nhân vật bí ẩn sau lưng Khương Khoa sao?
Phù...
Triệu Ngọc nặng nề mà thở hổn hển mấy hơi, để đại não được nạp đầy đủ không khí. Hắn cẩn thận suy nghĩ về suy đoán đáng ngạc nhiên của mình, rồi lại nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề càng quan trọng hơn.
Nếu thật sự có một người như vậy thì vụ án trước mắt này đúng là nghiêm trọng rồi!
Nếu như người giết chết Ô Phương Phương, gây ra vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp, sau đó lại tung ra ảnh chụp của Khương Khoa và Ô Phương Phương chính là người thần bí này, vậy thì... rốt cuộc người đó... muốn làm gì!?
Ừm...
Triệu Ngọc càng nghĩ càng khiếp sợ, rõ ràng có thể nhìn thấu đối phương mang mục đích riêng trong chuyện này, nhưng mà... mục đích đó... là gì chứ!?
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Ngọc bỗng nhớ tới quẻ “Khôn Càn” mà mình mới mở ra ngày hôm nay, nhiều lớp đầu mối gộp lại với nhau, khiến hắn càng cảm thấy không ổn!
Chẳng lẽ... thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn sao?
Nhưng mà... hắn lại nhìn màn hình kiểm tra trên hệ thống của mình, không có vật gây nổ, không có thiết bị nghe trộm hay theo dõi, hẳn là... không có vấn đề gì mới đúng?
“Sư phụ, anh sao thế?” Thấy sắc mặt Triệu Ngọc không bình thường, Vương Xán vội đi lên hỏi.
“Ừm...” Triệu Ngọc nhíu chặt mày lại, nhưng không có cách nào hình dung sự lo âu của mình.
Vào giờ phút này, hành lang trong trại tạm giam rất yên tĩnh, Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn sang hai bên, ngoài mấy quản ngục ở phía Đông đang xử lý tội phạm ra thì không xảy ra bất kỳ chuyện nào khác thường.
“Được rồi... tôi...” Triệu Ngọc mở cửa phòng thẩm vấn ra, nói với Vương Xán: “Canh kĩ cửa nhé, có thể là tôi còn cần một khoảng thời gian rất lâu nữa! Phải nâng cao cảnh giác, có chuyện gì bất thường là phải báo cho tôi ngay lập tức!”
“Vâng!” Mặc dù Triệu Ngọc không nói rõ nguyên nhân, nhưng nhìn sắc mặt nghiêm túc của Triệu Ngọc, Vương Xán vẫn vội vàng đồng ý.
Triệu Ngọc hít sâu một hơi rồi mới trở lại phòng thẩm vấn, ngồi xuống trước mặt Khương khoa.
“Sao rồi, nghĩ ra điều kiện mới chưa?” Triệu Ngọc cố tỏ ra bình tĩnh hỏi một câu.
“Ngoài việc cậu phải chết ra thì tôi không còn bất kỳ điều kiện gì cả!” Khương Khoa vẫn không chịu đổi ý: “Ăn trộm cũng phải có lý lẽ, mặc dù Khương Khoa tôi là một đạo tặc, nhưng luôn luôn coi trọng nguyên tắc. Oan có đầu nợ có chủ, Triệu Ngọc, cậu phải coi chừng tôi đấy! Nếu không thì, tôi nhất định sẽ giết cậu để trả thù cho các anh em của tôi!”
Lúc Khương Khoa nói chuyện, Triệu Ngọc vẫn luôn thản nhiên chăm chú nhìn hắn ta, cẩn thận quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn ta.
Ừm...
Xem ra...
Hắn tập trung suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã nảy ra một quỷ kế.
Nhớ lúc điều tra phá vụ án ác ma, trong phòng vệ sinh, hắn đã sử dụng chiêu ném đá dò đường với Hàn Khoan, không thể nghi ngờ rằng chiêu này vô cùng hữu dụng!
Vậy thì... bây giờ có phải cũng có thể thử dùng với Khương Khoa hay không?
Đúng vậy, cứ lợi dụng sự đánh giá của Hàn Khoan dành cho hắn ta để hù dọa lừa gạt hắn ta, thử xem rốt cuộc hắn ta có phản ứng gì? Thử xem sau lưng hắn ta có thật sự có một cao nhân khác tồn tại hay không!?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc vừa cười ha hả cãi cọ pha trò với Khương Khoa, vừa chú ý tổ chức ngôn ngữ, “dời non lật bể”, chơi hắn ta một vố mới được!
Không ngờ, hắn vừa mới cân nhắc nên mở đầu như thế nào thì bỗng nhiên có người gõ cửa phòng thẩm vấn.
“Sư phụ, sư phụ...” Chỉ thấy Vương Xán ló nửa cái đầu từ sau cánh cửa, khuôn mặt mang vẻ nghi ngờ mà ra hiệu với Triệu Ngọc: “Có một cuộc điện thoại... có người... ừm... có người tìm anh, muốn nói chuyện với anh?”
“Cái gì?” Triệu Ngọc không hiểu ý của Vương Xán.
“Đem lại đây...” Vương Xán quay đầu lại, nói một câu với người bên ngoài, sau đó đưa điện thoại di động màu đen cho Triệu Ngọc rồi mới giải thích rõ: “Người trong điện thoại nói rằng muốn nói chuyện với anh!”
“Hả? Chuyện này...” Triệu Ngọc nhìn ra cửa, chỉ thấy người ở bên ngoài mặc quần áo của quản ngục, hẳn là một nhân viên bình thường trong trại tạm giam.
“Cũng thật kỳ lạ...” Vương Xán cau mày lại nói: “Anh quản ngục này vừa chạy vội tới, nói rằng anh ta vừa nhận được một cuộc gọi nặc danh, người bên kia đầu dây nói muốn tìm anh! Anh ta sợ có chuyện quan trọng cho nên đã lập tức mang điện thoại di động tới đây!”
Nghe thấy lời giải thích của Vương Xán, quản ngục bên ngoài vội vàng vẫy tay ra hiệu với Triệu Ngọc.
Ừm...
Triệu Ngọc cân nhắc một lúc, trong lòng chợt run lên, một cảm giác vô cùng bất an thình lình dâng lên trong lòng.
Đầu tiên, hắn quan sát màn hình của máy kiểm tra đo lường trong đầu, căn cứ theo biểu hiện của máy thì đây là điện thoại di động Samsung S9, không bị cài thứ gì lạ, cũng không lắp đặt bom.
“A lô?” Sau khi chắc chắn rằng điện thoại di động không có vấn đề gì thì Triệu Ngọc mới nhận lấy điện thoại, a lô một tiếng.
“A lô?” Giọng nam trầm thấp khàn khàn bất ngờ truyền ra từ trong điện thoại: “Là Triệu Ngọc phải không?”
Trong giọng nói của người này tràn ngập vẻ khiêu khích.
“Anh là ai?” Lúc nghe cuộc gọi, Triệu Ngọc vẫn đứng ở trước cửa phòng thẩm vấn. Bởi vì không biết mục đích của đối phương cho nên hắn không tránh đi, cũng không đóng cửa lại.
“Tôi là một người quen cũ của anh, nhưng mà... chắc anh không nhận ra được giọng nói của tôi đâu!” Người đàn ông trong điện thoại thản nhiên nói: “Tôi đã đợi anh hơi lâu rồi đấy! Hừ hừ... Để tôi đoán thử xem, có phải anh vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc thì Khương Khoa sẽ dùng cách gì để vượt ngục hay không?”
Hả!!?
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc cực kỳ sợ hãi. Hắn vội trừng mắt ra hiệu với Vương Xán một cái, sau đó cố gắng chỉ chỉ điện thoại của mình, ý bảo muốn cậu ta mau chóng lần theo tung tích GPS của chiếc điện thoại di động này!
Vương Xán không ngốc, vội gật đầu đi ngay.
“Anh nói gì? Anh có ý gì? Có phải anh đã gọi nhầm số rồi không?” Triệu Ngọc vừa giả vờ hồ đồ vừa đóng cửa phòng thẩm vấn lại.
“Ha ha ha... “ Người đàn ông trong điện thoại chợt cười to, sau đó lại gằn từng tiếng: “Triệu Ngọc, bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết câu trả lời luôn! Biện pháp vượt ngục của Khương Khoa chính là… anh đấy!!!”