Cuồng Thám

Chương 949: Chương 949





VƯỢT NGỤC TRONG MƯỜI PHÚT

Khi nghe cuộc gọi, Triệu Ngọc đang cố nhớ lại giọng nói trầm thấp khàn khàn này. Nhưng mà hắn có thể chắc chắn rằng giọng nói này vô cùng xa lạ, hắn vốn chưa từng nghe tới bao giờ.

“Tôi chính là biện pháp? Nghĩa là sao? Rốt cuộc thì anh là ai?” Mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng Triệu Ngọc vẫn giả vờ không nghe rõ mà cãi lại, vừa để kéo dài thời gian, cũng vừa định thăm dò thêm một ít đầu mối.

“Chậc chậc chậc... “ Người đàn ông trong điện thoại chậc lưỡi nói: “Triệu Ngọc, dù gì thì anh cũng là một đại trinh thám đấy! Lúc này lại khiến tôi hơi thất vọng rồi! Trước đó, tôi đã để lại cho anh nhiều đầu mối như vậy rồi mà anh vẫn cứ chui thẳng vào bẫy rập, thật là đáng tiếc!”

Hả?

Trong lòng Triệu Ngọc lại kinh ngạc, mặc dù chỉ có mấy lời nói ít ỏi nhưng lại cho thấy rằng người trong điện thoại này hiểu rất rõ tất cả tình hình hiện giờ.

Chẳng lẽ...

Người này chính là người bí ẩn phía sau lưng Khương Khoa!? Ô Phương Phương và vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp và cả Khương Khoa đều liên quan tới gã? Vậy là...

Khi một dự cảm xấu khác thường dâng lên trong lòng Triệu Ngọc, người đàn ông có giọng khàn khàn lại cười lần nữa: “Ha ha... Triệu Ngọc.” Gã bỗng nhiên nhấn mạnh: “Rất nhiều học sinh quả là chịu khó, chăm chỉ học tập, sáng sớm còn chưa tới bảy giờ mà bọn chúng đã nỗ lực học tập rồi, có phải nên cho bọn chúng một lời khen ngợi hay không đây...”

Tích...

Gã vừa dứt lời thì điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, Triệu Ngọc đưa tới trước mặt nhìn thì thấy một đoạn video bất ngờ được gửi vào điện thoại, trong video là một tòa nhà cao tầng màu trắng.

Tòa nhà hẳn là của trường học, có thể nhìn thấy bên trong có học sinh đang học tập.

“Triệu Ngọc, anh đúng là rất thông minh, Ô Phương Phương vừa chết mà anh đã ngửi ra ngay có điều bất thường, sớm cho người bảo vệ gia đình như vậy rồi!” Người đàn ông trong điện thoại cười lạnh nói: “Nhưng mà, anh đã quá phân biệt giữa người thân và không thân rồi thì phải? Sao lại quên mất con gái nuôi của mình chứ!?”

Nghe thấy lời này, đầu Triệu Ngọc đã nổ ầm một tiếng, chợt nhận ra được điều gì.

“Chậc chậc chậc...” Người bên kia chậc lưỡi nói: “Gã mập bán trái cây dưới lầu nhà anh, gặp ai cũng bảo Hiểu Tình nhà gã là con gái nuôi của đại thần thám Triệu, chúng tôi muốn không biết cũng khó đấy! Đước lắm... Đã vậy, bây giờ chúng tôi sẽ tới đó thử nghiệm xem sao, rốt cuộc thì trong lòng anh, đứa con gái nuôi này quan trọng tới mức nào đây!?”

Vừa nói, ống kính trong video không ngừng zoom tới gần, sau khi trở nên rõ ràng thì hắn thấy một học sinh đang tựa vào bên cửa sổ của tầng ba dãy phòng học chính là… Khương Hiểu Tình!!!

A!

Triệu Ngọc vừa nhìn thấy rõ thì lập tức kinh hãi, toát mồ hôi lạnh! Hắn đã nhận ra ống kính trên điện thoại di động không phải bình thường, màn hình có vạch ngắm cùng ký hiệu chữ thập, dựa vào đó có thể thấy rõ đây là ống ngắm của một khẩu súng bắn tỉa!

“Fuck... “ Triệu Ngọc vốn định chửi ầm lên, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Khương Khoa ở đối diện đang nhìn chằm chằm mình như sói đói thì nén nỗi kích động xuống, từ từ ngồi xuống ghế.

Thực sự thì chuyện này tới quá mức đột ngột, mặc dù trong lòng Triệu Ngọc đã có chuẩn bị từ trước, nhưng hắn vẫn không thể nào tưởng tượng nổi kẻ địch lại duỗi tay dài tới tận Khương Hiểu Tình!

“Đại trinh thám học nhiều hiểu rộng, tôi cũng không khoe khoang tiếp nữa!” Người đàn ông trong điện thoại thản nhiên nói: “Video và ống ngắm của tôi đã được liên kết với nhau! Chỉ cần tôi chạm nhẹ vào cò súng thì mạng sống của con gái nuôi anh sẽ không còn đâu!”

“Tôi cảm thấy, anh đại diện cho chính nghĩa, cho dù quan hệ với con gái nuôi của mình không được thân thiết lắm, nhưng có lẽ anh vẫn không muốn nhìn thấy cảnh một cô gái trẻ tuổi bị người ta dùng súng bắn nát đầu, não văng tung tóe đấy chứ?”

“Mày...” Triệu Ngọc cắn hàm răng thật chặt, trong đầu mau chóng suy nghĩ biện pháp đối phó, tay âm thầm mở điện thoại di động của mình ra.

“Vậy... vậy mày muốn thế nào?” Triệu Ngọc hỏi.

“Đừng sốt ruột mà đại trinh thám!” Giọng nói khàn khàn trong điện thoại nói một cách đều đều: “Màn kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi! Tôi cảnh cáo anh trước, tin tức của bọn này rất nhanh nhạy, nếu như bây giờ anh muốn dùng điện thoại di động gửi ám hiệu nhờ giúp đỡ thì anh nhất định phải hối hận đấy!”

Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc ngay lập tức dừng động tác trong tay lại, đúng là hắn đang muốn dùng điện thoại di động lén gửi tin nhắn cho Miêu Anh!

À...

Bỗng dưng, thông qua máy thăm dò tàng hình trong đầu, lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, không biết camera của chiếc điện thoại di động Samsung trong tay đã tự động mở lên từ bao giờ rồi!

Không hề nghi ngờ rằng điện thoại của người giám ngục này đã bị người ta động tới, đối phương có thể nhìn thấy được mỗi một động tác của mình!

“Ha ha...” Giọng nói khàn khàn cười nói: “Triệu Ngọc, nếu anh muốn con gái nuôi của anh an toàn thì đừng chơi trò thông minh vặt với tôi! Thế này đi, để biểu hiện thành ý của tôi, mời anh tập trung nhìn vào màn hình!”

Nghe thấy lời nhắc nhở, Triệu Ngọc vội giơ điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào màn hình, thấy ký hiệu chữ thập trong ống kính đang chĩa thẳng vào người Khương Hiểu Tình lắc lư một chút, bỗng nhiên chĩa về phía trên vách tường phòng học của bọn họ.

Trên vách tường có viết bốn chữ to “Thành người bác ái”, khi ống ngắm nhắm ngay chữ “Người” thì “phốc” một tiếng, một viên đạn đã bắn ra, chẳng mấy chốc đã khiến chữ “Người” bị thủng một lỗ, xi măng rào rào rơi xuống, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của các học sinh trong phòng học.

Mấy học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ đẩy cửa nhìn ra phía bên ngoài, nhưng không thấy gì cả.

Lúc này, thầy giáo trong phòng học cũng nghe thấy tiếng động, ông ta mở cửa sổ ra, nhìn vách tường và dưới tầng, nhưng chỉ cho rằng lớp sơn bên ngoài của tường bị tróc ra mà thôi, ông ta nhanh chóng đóng cửa sổ lại, phòng học cũng trở nên yên tĩnh như trước.

Ngay sau đó, ống ngắm lại zoom thẳng vào Khương Hiểu Tình một lần nữa.

Trong ống kính, Khương Hiểu Tình đang viết bài rất nghiêm túc, vốn không hề bị ảnh hưởng bởi chuyện mảng xi măng bị tróc ra vừa rồi. Chẳng những cô bé ngồi gần cửa sổ mà cửa sổ còn cực kỳ sạch sẽ, có thể nhìn thấy rất rõ. Thỉnh thoảng, cô bé còn ngẩng đầu lên cố gắng suy tư điều gì, sau một lúc mới vừa lòng viết tiếp...

“Triệu Ngọc.” Giọng nói khàn khàn đắc ý nói: “Lần này, anh đã biết tôi không hề đùa rồi chứ? Tiếp theo, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói thì chắc chắn có thể bảo vệ con gái nuôi của mình bình an vô sự!”

Chuyện đã đến nước này thì Triệu Ngọc không cần thiết phải giãy giụa nữa, hắn liền đứng dậy hỏi thẳng: “Được thôi, nói đi, rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?”



Hả!?

Nghe thấy lời này, quả nhiên Khương Khoa đã hiểu đang xảy ra chuyện gì, kích động đến nỗi trừng to hai mắt. Nhưng điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy khó hiểu chính là trong mắt Khương Khoa không hề lộ ra ánh sáng mừng rỡ, trái lại còn đan xen một chút phức tạp.

“Đừng kích động, cảnh sát Triệu à! Tôi nói rồi, chỉ cần anh làm theo những gì tôi nói thì có thể cam đoan con gái nuôi của anh được an toàn!” Người bí ẩn bình tĩnh nói: “Anh và tôi đều biết, chuyện liên quan đến tính mạng con người đều không phải là chuyện nhỏ! Cho nên chúng ta cũng phải quy ước với nhau vài điều mới được. Nếu như cuộc gọi của chúng ta bỗng nhiên bị ngắt, hoặc là anh muốn giở trò nào đó gian trá thì tôi đây có thể không cần phải làm theo nguyên tắc nữa, anh chỉ cần ngồi đợi nhặt xác con gái nuôi của mình là được!”

“Được! Tôi đồng ý với anh!” Triệu Ngọc gật đầu nói.

“Ừ! Thái độ rất hợp tác!” Người bí ẩn vừa lòng nói: “Đầu tiên, tìm chủ nhân của chiếc điện thoại di động này, trên người hắn ta có một chiếc tai nghe bluetooth! Lấy cái tai nghe bluetooth đó để tiện cho chúng ta có thể duy trì liên lạc bất cứ lúc nào!”

Không ngờ, người bí ẩn vừa nói xong thì Vương Xán đã không đợi được mà từ bên ngoài mở cửa ra. Triệu Ngọc sợ có chuyện bất trắc cho nên vội đi tới cửa đón cậu ta.

Vương Xán xua tay ra hiệu với Triệu Ngọc, ý là không thể truy lùng được GPS của điện thoại.

“Không sao, không sao!” Để đảm bảo sự an toàn của Khương Hiểu Tình, Triệu Ngọc ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, nói với Vương Xán: “Vương Xán à, không sao đâu, tôi vừa mới nghe rõ rồi, chỉ là một đồng nghiệp cũ của tôi mà thôi! Nhưng tôi cần dùng chiếc điện thoại di động này thêm một lúc nữa, ừm...” Triệu Ngọc quay sang ra lệnh cho người quản ngục kia: “Này, tai nghe bluetooth đâu? Đưa tôi mượn một lúc!”

“À... Có! Có!” Không rõ cho nên quản ngục vội lấy tay nghe ra đưa cho Triệu Ngọc.

“Được rồi, không sao đâu Vương Xán!” Triệu Ngọc lại tỏ ra thản nhiên mà vỗ vỗ bả vai Vương Xán, nói: “Bây giờ tôi đang xử lý một vấn đề quan trọng, đừng vào đây quấy rầy tôi, hiểu không?”

“À... Được, được...” Lúc này, Vương Xán mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Triệu Ngọc đóng cửa phòng thẩm vấn lại, vội hỏi người bên kia đầu dây: “Tôi đã lấy tai nghe bluetooth rồi, tiếp theo phải làm gì?”

“Tiếp theo, anh chỉ cần làm hai chuyện!” Người bí ẩn hơi mỉm cười nói: “Thứ nhất, giao điện thoại di động cho Khương Khoa! Thứ hai, cho anh mười phút, trù tính một kế hoạch vượt ngục, đưa Khương Khoa ra ngoài an toàn!!!”