Cuồng Thám

Chương 950: Chương 950





BẮT ĐẦU TRÌNH DIỄN

“Này, có phải anh hơi buồn cười rồi không?” Triệu Ngọc nói với người bên kia đầu dây: “Mười phút để sắp đặt một kế hoạch vượt ngục, anh nghĩ thế nào vậy? Biết tôi đang ở nơi nào không?”

Bất ngờ nghe được hai chữ “vượt ngục”, Khương Khoa không khỏi giật mình, tỏ ra vô cùng bất ngờ.

“Hừ hừ...” Người đàn ông trong điện thoại cười nói: “Đối với một người bình thường mà nói thì dĩ nhiên là không thể! Nhưng mà... đối với một thần thám tiếng tăm lừng lẫy như Triệu Ngọc anh thì lại không! Tôi thật sự rất mong đợi, anh sẽ tạo ra một màn trình diễn với độ khó cao đến thế nào...”

“Tôi khuyên anh vẫn nên trả vé đi!” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nói: “Tôi là người chứ không phải thần, bảo tôi giúp Khương Khoa vượt ngục thì có thể, nhưng mà, anh phải cho tôi thêm chút thời gian nữa!”

“Chậc chậc... Triệu Ngọc, tôi hy vọng anh hiểu rõ một chút, thời gian không phải do tôi quy định!” Người bí ẩn nghiền ngẫm nói: “Sau mười phút nữa thì con gái nuôi của anh sẽ tan học rồi! Sau đó sẽ đi học thể dục, thời gian kéo dài quá lâu, bất ngờ gì cũng có thể xảy ra! Cho nên, mười phút đã là cực hạn của tôi rồi, hơn nữa, chính xác thì còn dư lại chín phút bốn mươi lăm giây, bốn mươi bốn... tích tắc, tích tắc...”

“Được được được...” Triệu Ngọc không thể làm gì khác hơn, thở dài: “Mười phút thì mười phút...”

“Ha ha, thẳng thắn đấy!” Người bí ẩn vừa lòng nói: “Tiếp theo, giao điện thoại di động cho Khương Khoa, bảo hắn ta nghe điện thoại!”

Triệu Ngọc nhìn Khương Khoa, buộc lòng phải làm theo.

Khương Khoa nhận lấy điện thoại, vội áp điện thoại di động lên bên tai.

“Ừm... ừm... hiểu... hiểu...” Sau khi nhận được chỉ thị, Khương Khoa gật đầu liên tục, sắc mặt nghiêm túc, lộ ra vẻ vô cùng căng thẳng.

Triệu Ngọc ung dung thản nhiên nhìn Khương Khoa, trong đầu lại đang suy nghĩ kế hoạch hợp lý. Hắn hiểu rất rõ, nếu như kẻ địch giấu mặt này đã dám dùng thủ đoạn lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác như vậy thì chắc chắn hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, nếu đã không thể lần theo điện thoại di động để xác định vị trí thì mình không thể hành động thiếu suy nghĩ được.

Khương Hiểu Tình ở tận Tần Sơn, cho dù mình có thể gửi tin tức báo cho Miêu Anh thì vẫn là “nước ở xa không thể giải được cơn khát ở gần”. Mà nếu như liên lạc thẳng với Cục Cảnh sát Tần Sơn thì có lẽ bọn họ có thể chạy tới hiện trường kịp lúc, nhưng mà, nếu làm như vậy thì chắc chắn sẽ rất mạo hiểm!

Lấy tính mạng của Khương Hiểu Tình làm tiền đặt cược, Triệu Ngọc không thể đùa giỡn được! Cho nên, hắn phải nghĩ ra cách đối phó ổn thỏa hơn mới được.

Giờ phút này, sau khi lấy được chỉ thị trong điện thoại, đầu tiên là Khương Khoa đeo tai nghe bluetooth lên tai, sau đó mới chĩa màn hình điện thoại di động ngay Triệu Ngọc, chìa tay ra nói: “Cảnh sát Triệu, đưa điện thoại di động của cậu cho tôi!”

Triệu Ngọc hơi nao núng, không hiểu vì sao hắn ta lại đòi điện thoại di động của mình?

“Hẳn là cậu không muốn làm chậm trễ thời gian đúng không?” Khương Khoa lập tức thúc giục: “Đưa điện thoại di động cho tôi, hơn nữa, cậu mở mật khẩu màn hình ra luôn đi!”

“Được...” Triệu Ngọc phối hợp, đặt hai cái điện thoại di động của mình xuống trước mặt Khương Khoa, hơn nữa còn mở khóa.

Khương Khoa vừa nghe chỉ thị trong điện thoại di động, vừa mở điện thoại được chế tạo đặc biệt của Triệu Ngọc ra. Tiếp theo, hắn mở một phần mềm trên giao diện của điện thoại ra, còn quét về phía Triệu Ngọc, kết quả, điện thoại di động lập tức vang lên hai tiếng tích tích.

“Cảnh sát Triệu!” Khương Khoa vẫy tay ra hiệu nói: “Hẳn là cậu biết có ý gì rồi chứ?”

Thấy Khương Khoa vẫy tay, Triệu Ngọc lại chỉ biết cười bất đắc dĩ, giờ hắn mới hiểu được ý đồ của đối phương. Hóa ra, trên điện thoại di động của hắn có trang bị chức năng quét điện tử, có thể quét được các loại dụng cụ điện tử như máy định vị.

Đúng là... chu đáo quá!

Trên đồng hồ đeo tay của Triệu Ngọc đúng là có trang bị máy định vị mini chuyên dụng của Tổng cục Hình sự. Thấy Khương Khoa chìa tay ra hiệu, hắn không thể làm gì khác hơn là cởi đồng hồ đeo tay xuống.

Sau khi đã cởi đồng hồ đeo tay ra, Khương Khoa lại dùng điện thoại di động quét Triệu Ngọc lần nữa, cuối cùng đã không còn kêu tích tích nữa.

“Được rồi!” Khương Khoa gật đầu nói: “Cảnh sát Triệu, tiếp theo, màn trình diễn của cậu có thể bắt đầu rồi! Cậu đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?”

“Dĩ nhiên là xong rồi!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, lập tức rút súng lục của mình ra, gỡ hết toàn bộ đạn, sau đó đặt khẩu súng lên bàn, nói với Khương Khoa: “Chờ lát nữa, tôi mở còng tay và xích chân ra cho anh, sau đó anh sẽ dùng cây súng này chĩa vào đầu tôi rồi đi ra ngoài!”

“Ha ha ha...” Khương Khoa nghe vậy thì ha ha cười to: “Cảnh sát Triệu, đã tới lúc này rồi mà cậu còn lòng dạ đùa giỡn nữa sao? Cậu không biết ở bên ngoài có bao nhiêu tay súng bắn tỉa đang chờ à? Nếu như tôi cầm súng chĩa vào đầu cậu, chưa ra tới cửa thì tôi đã bị bắn chết rồi!”

“Hừ, đúng là anh không phải kẻ ngu mà!” Triệu Ngọc lắc đầu rồi hung hăng nói với camera điện thoại di động: “Tôi không hiểu, nếu như lo sợ Khương Khoa sẽ khai boss thực sự là anh ra thì tại sao không bảo tôi dùng một phát súng bắn chết hắn ta luôn cho xong!? Khương Khoa chết thì chẳng phải là xong hết mọi chuyện rồi sao? Tội gì phải bất chấp tất cả để mạo hiểm vượt ngục như vậy chứ?”

“Cậu!” Khương Khoa nghe thấy lời Triệu Ngọc, lập tức sợ hãi đến mức cả khuôn mặt đều trắng bệch, mồ hôi lạnh đột nhiên toát ra trên trán. Sau khi lúng túng mấy giây, hắn ta mới nói dưới sự nhắc nhở của người bí ẩn: “Triệu Ngọc, cậu đừng tưởng khiêu khích chia rẽ, cậu vốn không thể nào hiểu được tình nghĩa anh em của bọn tôi đâu!”

Vừa nói, Khương Khoa đã vỗ mạnh xuống bàn, uy hiếp: “Cảnh sát Triệu, thời gian của cậu không còn nhiều đâu! Nếu như tôi xảy ra chuyện, hoặc là không chạy thoát đúng hạn thì mạng con gái nuôi của cậu sẽ không còn đâu!”

“Được... được...” Triệu Ngọc giả vờ tỏ ra khẩn trương mà xua tay ra hiệu. Trên thực tế, hắn mới vừa nói như vậy, ngoại trừ khiêu khích gây chia rẽ ra thì còn muốn thăm dò thực hư của đối phương nữa.

Thông qua phản ứng căng thẳng của Khương Khoa thì hắn càng thêm kiên định với suy đoán rằng người bí ẩn dùng điện thoại uy hiếp mình mới là cao thủ thật sự!

Không ngờ, ác ma Hàn Khoan thật sự đã nhìn thấu Khương Khoa, Khương Khoa quả nhiên chỉ là một con bù nhìn nghe mệnh lệnh mà làm việc thôi!

Có điều, thời gian gấp rút, Triệu Ngọc không có thời gian nghĩ sâu thêm nữa, buộc lòng phải đứng dậy, nói với người bí ẩn qua camera: “Bây giờ tôi mới hiểu ra, anh nhọc lòng thiết kế bàn cờ này cho tôi là có mục đích gì!” Triệu Ngọc cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Anh giết chết Ô Phương Phương, khiến chúng tôi lấy được ADN của Dương Trạch Bưu, sau đó để lại ảnh nóng của Ô Phương Phương và Khương Khoa cho chúng tôi, hóa ra, mỗi một bước đều có mục đích rõ ràng cả!”

“Hả!?” Khương Khoa cảm thấy bất ngờ: “Ô Phương Phương đã chết? Chuyện này... À...”

Có thể là bị người bí ẩn khiển trách, Khương Khoa vội bình thường trở lại.

Ha?

Triệu Ngọc dường như nhận ra được chuyện gì. Dựa theo phản ứng của Khương Khoa, rõ ràng là hắn ta có quen biết Ô Phương Phương. Có điều, Triệu Ngọc không thể tỏ ra bất ngờ, vội nói tiếp: “Một lớp lại chồng lên một lớp, ván cờ này đúng là được thiết kế rất tài tình! Hóa ra, anh đã sắp xếp sẵn cho tôi một kế hoạch vượt ngục từ trước rồi, có đúng hay không?”

“Anh thật đúng là... đã nhọc lòng rồi! Cao! Cao! Quả là cao!”

“Cảnh sát Triệu, còn chưa tới sáu phút, nếu như cậu còn nói nhảm nữa thì sẽ không còn kịp nữa đâu...” Khương Khoa nhắc nhở.



“Được! Được!” Triệu Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Khương Khoa, lúc này mới đứng dậy, vừa cất khẩu súng lục và viên đạn đi, vừa nặng nề nói: “Không phải các người muốn nhìn tôi biểu diễn sao? Được thôi, màn diễn xuất chính thức bắt đầu!”

Nói xong, Triệu Ngọc hít một hơi thật sâu, sau đó mới làm loạn tóc mình lên, bỗng nhiên mở cửa phòng thẩm vấn ra, tỏ ra vô cùng lo lắng mà quát lớn với Vương Xán đang đợi ở bên ngoài: “Vương Xán, Vương Xán, mau! Mau! Xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi...”