“Á!” Vương Xán sợ hết hồn, nhanh chóng chạy tới hỏi: “Sao vậy sư phụ? Xảy ra chuyện gì?”
“Vụ án có tiến triển quan trọng, Khương Khoa đã khai ra rồi!!!” Triệu Ngọc gấp gáp như lửa đốt sau lưng, túm lấy cổ áo của Vương Xán mà nói: “Cậu đã nghe về vụ án giết người hợp tác xã nông nghiệp Mông Hương chưa? Biết tội phạm truy nã Dương Trạch Bưu là ai không?”
Vương Xán lắc đầu lia lịa, sau đó mới gật đầu nói: “Hình như... hình như tôi đã từng nghe nói rồi!”
“Không còn kịp nữa đâu, một câu hai câu không thể nói rõ với cậu được!” Triệu Ngọc rống to: “Đồng nghiệp trong tổ điều tra đặc biệt của chúng tôi bị giết cũng là vì vụ án này! Mà vụ án này lại có quan hệ trực tiếp với Khương Khoa, bây giờ Khương Khoa đã khai ra, hắn ta biết Dương Trạch Bưu ở chỗ nào, chúng ta phải đi ngay thôi, đi ngay lập tức, còn phải dẫn Khương Khoa cùng đi nữa, hiểu không?”
“Tôi... chuyện này... ừm...” Vương Xán ngây ngẩn.
“Mẹ nó, còn đứng đờ ra đấy làm gì nữa?” Triệu Ngọc lại quát lên: “Mấy ông lãnh đạo kia chạy đi đâu cả rồi? Mau nói cho bọn họ một tiếng, bây giờ tôi phải dẫn Khương Khoa đi, ngay lập tức, chậm nữa là không kịp nữa đâu, hiểu không!?”
“À... à à à...” Vương Xán nghe theo mệnh lệnh, xoay người chạy đi.
“Này? Vương Xán!” Triệu Ngọc lại dặn dò thêm một câu: “Nhớ điều xe tới, bảo trại tạm giam mở cửa ra! Không thể kéo dài thêm một giây nào nữa!”
“À... Vâng... Vâng...” Vương Xán gật đầu liên tục, vội đi làm theo lời Triệu Ngọc căn dặn.
Sau khi Vương Xán đi khỏi, tại chỗ ngoài hai cảnh sát vũ trang trông cửa ra, chỉ còn dư lại quản ngục cũng đang ngơ ngác.
“Cậu còn đứng ngẩn ra đó làm cái gì?” Triệu Ngọc chỉ phòng thẩm vấn, lớn tiếng ra lệnh: “Mau cởi khóa ghế thẩm vấn và xích chân ra cho Khương Khoa! Tạm thời đừng mở còng tay...”
“À... vâng vâng vâng...” Quản ngục không dám sơ suất, vội móc chìa khóa ra, đi mở khóa cho Khương Khoa.
“Chuyện này...” Thấy có người mở khóa cho tù nhân, hai cảnh sát vũ trang tỏ ra khó xử.
“Hai người cũng đừng đứng đờ ra đó nữa...” Triệu Ngọc không cho bọn họ có bất kỳ cơ hội nào để suy nghĩ cả, dùng tay chỉ vào mũi bọn họ mà rống lên: “Còn không mau liên lạc với trung đội của các anh đi, bây giờ tôi muốn dẫn tội phạm ra ngoài, các anh phải toàn quyền phụ trách công việc bảo vệ!”
“À... Được... Được...” Hai cảnh sát vũ trang vội liên lạc qua bộ đàm.
Triệu Ngọc trở lại phòng thẩm vấn, thấy quản ngục đang mở khóa cho Khương Khoa. Sắc mặt của Khương Khoa vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh toát ra trên gương mặt...
Triệu Ngọc biết, chỉ dựa vào màn diễn vừa rồi thì vẫn chưa thể từ trại giam ra ngoài một cách suôn sẻ. Cho nên hắn phải xen lẫn một vài sự thật nữa, thật thật giả giả, thông qua thủ đoạn chính quy để đạt được mục đích. Vì vậy, hắn vẫn mở điện thoại đi động của mình lên, gọi điện thoại cho Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng của Tổng cục Hình sự!
“A lô! Chị à! Xảy ra chuyện lớn rồi! Chị nghe tôi nói...”
Triệu Ngọc há miệng, vẫn là lời kịch như vừa rồi, nói rằng Khương Khoa biết tin tức của Dương Trạch Bưu, bọn họ phải chạy tới đó ngay lập tức, hơn nữa còn phải dẫn Khương Khoa theo để phòng tình hình có biến!
Nếu đổi thành người khác thì đương nhiên là Tiêu Quốc Phượng sẽ hỏi tỉ mỉ cặn kẽ một hồi. Nhưng thần thám Triệu Ngọc được coi là lá bài chủ chốt của Tổng cục Hình sự lại khác, dẫu sao Triệu Ngọc từng mang lại cho bà ấy quá nhiều điều kinh ngạc rồi!
Thế nên, nghe Triệu Ngọc vừa nói như vậy thì Tiêu Quốc Phượng không hề do dự, lập tức phê chuẩn cho Triệu Ngọc hành động ngay lập tức, hơn nữa còn đáp ứng sẽ thông báo cho Cục Cảnh sát Diệu Danh! Đương nhiên, Sở trưởng Tiêu cũng không quên dặn dò Triệu Ngọc rằng nhất định phải trông kĩ Khương Khoa, chú ý an toàn!
Nghe thấy Triệu Ngọc đã được Tổng cục Hình sự phê chuẩn, một quản ngục nho nhỏ tất nhiên sẽ không dám thờ ơ, chẳng mấy chốc, anh ta đã cởi khóa ghế ngồi và xích chân ra cho Khương Khoa.
Lúc này, quản ngục thấy Khương Khoa cầm điện thoại di động của mình trong tay, có ý định hỏi Triệu Ngọc rằng có cần đến điện thoại này nữa hay không? Nhưng lại thấy Triệu Ngọc gọi điện thoại cho vệ sĩ của hắn, cho nên anh ta không dám mở miệng.
Triệu Ngọc vừa thông báo với vệ sĩ của mình chuẩn bị lên đường vừa kéo Khương Khoa đi ra ngoài. Quản ngục còn băn khoăn về chiếc Samsung S9 của mình, hai cảnh sát vũ trang thì không yên tâm về đạo tặc Khương Khoa, cho nên bọn họ cũng đi theo Triệu Ngọc ra tới cổng trại.
Vừa mới đến đại sảnh, các vị lãnh đạo sau khi nhận được tin tức thì đều đã có mặt.
Trong đó, người khó chịu nhất chính là mấy vị lãnh đạo của trại tạm giam, một người trong đó đứng ra ngăn cản Triệu Ngọc, nói: “Tổ trưởng Triệu, không được, không được đâu! Khương Khoa là tội phạm quan trọng, không thể dẫn ra ngoài như vậy được! Trách nhiệm, chúng ta phải chịu trách nhiệm!”
“Đúng vậy, ngài chờ một chút, làm một thủ tục được không? Tôi cam đoan sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để làm xong cho ngài!” Một lãnh đạo khác của trại tạm giam cầu khẩn.
Nghe đến đây, Triệu Ngọc túm lấy cổ áo của người này, hung ác mà quát lên: “Tôi hỏi ông, ông có biết vụ án hợp tác xã nông nghiệp Mông Hương không? Biết Dương Trạch Bưu là ai không?”
“Biết... Biết... “ Lãnh đạo này xấu hổ gật đầu.
“Vậy ông cho rằng, nếu như làm chậm trễ thời cơ bắt được Dương Trạch Bưu thì ông sẽ gánh vác nổi cái hậu quả này sao?” Triệu Ngọc lại hỏi, nước bọt văng tung tóe lên mặt người này!
Lãnh đạo lại vội lắc đầu, Triệu Ngọc mới buông lỏng tay ra.
Két két...
Lúc này, Vương Xán đã lái một chiếc xe cảnh sát đến trước cổng trại. Mà vừa thấy tình hình khác thường thì các cảnh sát vũ trang và các quản ngục đều cùng lúc đi tới ngăn chặn cổng.
“Tất cả mau tránh ra cho tôi!” Triệu Ngọc kéo Khương Khoa về phía xe cảnh sát, có hai cảnh sát vũ trang định ngăn cản nhưng đều bị Triệu Ngọc hung ác xô ra ngoài.
“Không! Thật sự không được mà!” Lãnh đạo của trại tạm giam lại xông tới ngăn cản: “Khương Khoa không phải tù nhân bình thường, chúng tôi không thể gánh được trách nhiệm này!”
Không ngờ, người này vừa nói dứt lời thì điện thoại của một vị cục phó của Cục Cảnh sát địa phương bỗng nhiên vang lên. Sau khi nhận được cuộc gọi, vị cục phó này đứng thẳng người ngay lập tức, luôn miệng nói vâng, sau đó nhanh chóng cúp điện thoại.
“Được rồi, được rồi... Đừng cản nữa!” Cục phó quát lớn với mọi người: “Tổng cục Hình sự đã đưa ra chỉ thị, vì là nhiệm vụ đặc thù cho nên phải có ngoại lệ, tất cả mọi người đều bật đèn xanh cho tổ trưởng Triệu!”
“Được rồi...” Lúc này, một lãnh đạo mặc đồ rằn ri vội gật đầu với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, ngài yên tâm, người của tôi chắc chắn sẽ bảo vệ ngài chu toàn và trông chừng Khương Khoa thật kỹ!”
“Ừ... ừ...”
Triệu Ngọc còn lòng dạ đâu mà quan tâm đến những thứ này? Hắn lập tức kéo Khương Khoa ra khỏi trụ sở, nhét thẳng vào trong chiếc xe cảnh sát kia. Sau khi Khương Khoa lên xe, hai cảnh sát vũ trang vẫn luôn đi theo sát hắn cũng khom người định đi cùng!
“Này, đi ra ngoài!” Triệu Ngọc tức giận quát lên một tiếng: “Ai bảo hai người lên xe? Ngồi vào chiếc xe phía sau đi, tôi có vệ sĩ rồi!”
Vừa nói chuyện, hắn vừa vẫy tay ra hiệu với vệ sĩ của mình, hai vệ sĩ kia mau chóng bước lên xe.
Lúc này, Triệu Ngọc nhìn về phía xa xa, thấy cánh cửa của trại tạm giam đang dần mở ra. Vì vậy, hắn lập tức vòng qua đầu xe, đi tới bên cạnh ghế điều khiển.
“Vương Xán, thời gian gấp gáp, tôi lái xe cho!” Triệu Ngọc ra lệnh: “Cậu ngồi phía sau đi!”
“À! Vâng!” Vương Xán cũng không nghĩ nhiều, trả lời một tiếng rồi nhảy xuống khỏi ghế lái. Trong lúc đổi chỗ với Triệu Ngọc, cậu ta chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi: “Đúng rồi, sư phụ, không phải chân của anh bị thương sao? Có lái xe được không? Này? Sư phụ... này này này...”
Không ngờ, Vương Xán vừa mới xuống xe thì Triệu Ngọc đã đạp chân ga rồi lái xe đi ra ngoài!
Cùng lúc đó, một trong hai tên vệ sĩ của Triệu Ngọc vừa mới bước một chân vào trong xe, mắt thấy Triệu Ngọc bỗng nhiên lái xe đi thì anh ta lập tức sợ tới mức la lên thất thanh!
Vệ sĩ quả là đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nếu là người thường thì chắc đã bị xe bỏ lại rồi. Nhưng người vệ sĩ này lại duỗi hai cánh tay ra bám lấy cánh cửa xe, mắt thấy sắp lên xe!
“'Khương Khoa, anh chết rồi à?” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, cũng không quay đầu lại.
Lúc này, Khương Khoa mới hiểu được ý của Triệu Ngọc, xông lên đạp tên vệ sĩ kia xuống! Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại đạp mạnh chân ga, lao thẳng tới cổng trại giam!
Khi đó, cửa chưa dâng lên tới vị trí cao nhất, nhưng Triệu Ngọc không lái chậm lại chút nào, cứ thể vọt thẳng ra khỏi cổng.
Á...
Khương Khoa sợ hãi kêu lên thất thanh, đồng thời cũng vội vã nằm xuống sàn xe cảnh sát.
Cùng với tiếng kim loại va chạm két két vang lên, nóc xe vừa dày vừa nặng, cứ thế bị đè móp nửa tấc, ngoại trừ lớp thủy tinh phía trước ra thì tất cả cửa kính xe đều bị đè ép mà vỡ nát, rơi rụng xuống đất.
Két két két...
Triệu Ngọc điều khiển xe cảnh sát chạy ra khỏi trại tạm giam, rồi lao thẳng lên quốc lộ, nghênh ngang rời đi...
Chuyện này...
Ừm...
Tất cả mọi người trong trại tạm giam đều ngơ ngác nhìn Triệu Ngọc lái xe như bay, không biết làm gì.
“Chậc chậc...” Một vị lãnh đạo gãi đầu nói: “Các vị, hình như... có gì đó không ổn thì phải!?”
“Tôi... tôi...” Một cậu quản ngục mang vẻ mặt như đưa đám mà lẩm bẩm: “Điện thoại di động của tôi...”