Cuồng Thám

Chương 952: Chương 952





NGƯỜI THẦN BÍ THIẾU ĐẠO ĐỨC

“Ôi trời... kích thích quá!!” Trên chiếc xe đầy mảnh thủy tinh vụn, Khương Khoa nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi: “Là lãnh đạo có khác, tại sao cậu vượt ngục lại dễ dàng đến vậy chứ?”

“Ít nói nhảm đi, mau thả người!” Triệu Ngọc nhìn vào camera trên tay của Khương Khoa mà la lên: “Tôi đã đưa hắn ta ra ngoài rồi, các người cũng phải giữ lời chứ!”

“Đừng đùa chứ, tôi vẫn chưa hoàn toàn an toàn mà!” Khương Khoa nói theo chỉ lệnh của người thần bí: “Mau, đến đèn xanh đèn đỏ phía trước thì rẽ trái! Tôi sẽ nói cho cậu phải đi đâu, khi đến nơi, bọn tôi nhất định sẽ thả người!”

“Đừng lằng nhằng nữa, mười phút là chúng ta đến nơi rồi!” Triệu Ngọc ngoài miệng thì nói vậy, nhưng vẫn làm theo chỉ thị của Khương Khoa mà rẽ sang trái.

“Yên tâm đi!” Khương Khoa rõ ràng là đang thuật lại lời nói của người thần bí: “Thật ra, buổi tự học sáng sớm ở trường sẽ kết thúc vào lúc 7 giờ 40, chúng ta vẫn còn thời gian chơi đùa mà! Xem ra, cậu không quan tâm gì nhiều đến cô con gái nuôi của mình nhỉ!”

Đáng chết...

Triệu Ngọc tức giận đập vô lăng một cái, không ngờ lại bị người thần bí này chơi một vố.

“Bây giờ... đưa điện thoại của cậu cho tôi!” Khương Khoa đưa tay ra nói: “Điện thoại của cậu có chức năng định vị, bọn cảnh sát sẽ đuổi theo chúng ta!”

“Được, được... cho anh, cho anh hết...” Triệu Ngọc giận dữ ném điện thoại cho Khương Khoa, hổn hển nói: “Điện thoại của tôi có định vị, anh mang điện thoại của tôi theo bên mình thì cũng sẽ bị cảnh sát định vị thôi... ừm…”

Sau khi Triệu Ngọc nói xong, liền biết mình đã nói sai, nếu người thần bí đã giở trò được trên chiếc điện thoại Samsung S9 thì đương nhiên sẽ không để cảnh sát định vị được.

“Chuyện này thì cậu không cần quan tâm!” Khương Khoa ném điện thoại của Triệu Ngọc ra ngoài cửa sổ, đắc ý nói: “Cậu chỉ cần làm theo chỉ thị của tôi là được!”

“Thật ra, ném điện thoại cũng vô dụng thôi!” Triệu Ngọc lắc đầu than thở nói: “Xung quanh trại tạm giam đầy trạm canh gác, tất cả cửa sổ xe của chúng ta đều bị vỡ nát, mục tiêu quá rõ ràng, rất dễ... ừm…”

Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì phía sau liền phát ra tiếng còi cảnh sát, một chiếc xe lớn màu xanh rêu bỗng dưng xuất hiện, đuổi theo đoàn người Triệu Ngọc.

“Anh xem đi…” Triệu Ngọc nhún vai: “Tôi đã nói gì nhỉ?”

“Đáng chết! Đánh lạc hướng bọn chúng đi!” Khương Khoa hoảng loạn lo sợ, vội vàng ra lệnh: “Phải đánh lạc hướng bọn chúng trước khi đi theo tuyến đường mà tôi chỉ thị trước đó!”

“Được... muốn đánh lạc hướng bọn họ không thành vấn đề, nhưng mà anh phải cho tôi xem màn hình điện thoại trước.” Triệu Ngọc quay đầu nói với Khương Khoa: “Tôi phải xem, rốt cuộc con gái nuôi của tôi đã tan học chưa? Bây giờ nó có an toàn hay không?”

“Được!” Nhận được chỉ thị của người thần bí, Khương Khoa vội vàng mở màn hình điện thoại đưa đến trước mặt Triệu Ngọc.

Kết quả, góc quay trong video vẫn như trước, Khương Hiểu Tình vẫn luôn tập trung làm bài tập.

“Được, được! Tôi nghe lời anh!” Chuyện đã đến mức này rồi, trong lòng Triệu Ngọc đều đã có tính toán, hắn quyết định tiếp tục tiến hành màn kịch cướp ngục này, xem rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì?

Cho nên, hắn đạp mạnh ga một cái, tốc độ xe lập tức tăng lên, muốn đánh lạc hướng xe cảnh sát ở phía sau. Nhưng mà chiếc xe nhãn hiệu Tiguan đó cũng không chậm, vẫn đuổi theo ráo riết.

“Chậc chậc chậc… chậc chậc chậc…” Khương Khoa vội vàng cầm lấy điện thoại, có vẻ nôn nóng bất an, hắn ta đương nhiên hiểu rõ hành tung đã bị bại lộ, rất nhanh sẽ bị đám cảnh sát bao vây, thời gian càng kéo dài, tỷ lệ trốn thoát sẽ càng ít!

Nhưng mà Triệu Ngọc lại hiển nhiên không chút lo lắng, khi đi ngang qua ngã tư đường nhỏ, hắn nhìn thấy có một chiếc xe bảo vệ môi trường chạy ngang qua, liền lấy máy tăng tốc tàng hình ra, khiến chiếc xe bảo vệ môi trường đột nhiên gia tăng tốc độ.

Kết quả, khi chiếc xe của hắn vừa mới chạy qua thì chiếc xe bảo vệ môi trường bỗng chặn ngay giữa đường, cản trở chiếc xe cảnh sát ở phía sau.

Két két két...

Chiếc xe ô tô Tiguan vội đạp phanh, tuy không va chạm vào chiếc xe bảo vệ môi trường, nhưng khi thân xe vừa dừng thì lại va vỡ vòi nước chữa cháy ở góc ngã tư!

“Ồ!” Khương Khoa quay đầu nhìn chiếc xe cảnh sát đã bị bỏ lại đằng sau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Ánh mắt nhìn về phía Triệu Ngọc càng trở nên kỳ quái hơn.

“Mau!” Lúc này, Khương Khoa nhận được chỉ thị, đưa tay ra chỉ: “Kìa, chính là tòa nhà màu đỏ ở phía trước, mau qua đó!”

Ồ?

Triệu Ngọc nhìn theo hướng đó, quả nhiên thấy một tòa nhà màu đỏ, đó là khách sạn vẫn còn đang trong quá trình sửa chữa, tuy bức tường đã được sơn lại, nhưng dưới chân tòa nhà vẫn còn dựng một giàn giáo lớn.

“Rẽ vào con hẻm ở phía Đông của tòa nhà, mau!” Theo chỉ thị của Khương Khoa, Triệu Ngọc lái xe rẽ vào con hẻm không có một bóng người.

“Đúng rồi, chính là ở đây! Lối vào bãi giữ xe ở tầng hầm, vào đi...”

Khương Khoa đưa tay ra chỉ, Triệu Ngọc liền rẽ xe vào trong. Lối vào bãi đậu xe có một cái bảng bằng nhựa ghi là “Cấm vào”, Triệu Ngọc đương nhiên không quan tâm, cứ đâm thẳng vào tấm bảng đó...

Chiếc xe chạy thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, nhưng bên dưới bãi đậu xe là một mớ hỗn loạn, khắp nơi đều chất đống rác rưởi mục nát, phát ra mùi hôi thối.

“Bên trái, bên trái…” Khương Khoa vừa chỉ huy Triệu Ngọc vừa luôn miệng nói: “Bảo trì Thiên Võng, bảo trì Thiên Võng... A? Đây rồi, đây rồi! bên kia kìa! Màu vàng...”

Nghe Khương Khoa nói như vậy, Triệu Ngọc liền hiểu ra ý đồ của người thần bí. Rất rõ ràng rằng gã đã sớm phái người sắp xếp ở đây rồi... .

Người này... quá lợi hại!

Trong phút chốc, Triệu Ngọc lại nghĩ đến vụ án cướp xe tải chở thuốc lá, vụ án đó được thực hiện rất công phu, rất giống với tình hình hiện tại. Qua đó có thể thấy, người thần bí trong điện thoại mới chính là kẻ chủ mưu thật sự!

Người này... rốt cuộc là ai!?

“Dừng dừng dừng!” Khương Khoa gõ vào cửa xe mà nói: “Chính là ở đây, dừng xe lại!”

Triệu Ngọc đỗ chiếc xe cảnh sát đã móp méo lại, phát hiện có một chiếc xe van dài màu vàng đang đỗ trước mặt, trên thân xe có viết bốn chữ “Bảo trì Thiên Võng”!

Lợi hại!

Lợi hại!

Triệu Ngọc thầm giật mình, người thần bí sắp xếp chiếc xe ô tô như vậy, thật sự quá thông minh khéo léo! Nếu như hắn và Khương Khoa lái chiếc xe này ra ngoài thì nhất định sẽ giảm tỷ lệ chú ý của phía cảnh sát, giúp bọn họ dễ dàng thoát thân!

“Đi thôi, cảnh sát Triệu!” Khương Khoa cũng là một tay già đời, từ lâu đã mở được chiếc còng tay của mình ra. Lúc này, hắn ta mở cửa ra, ra hiệu Triệu Ngọc xuống xe.

Được...

Triệu Ngọc thầm cắn răng, nếu như đã vậy thì tôi sẽ xem các người còn làm được gì nữa...

Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến đây thì màn hình giám sát trong đầu liền hiện lên cảnh báo màu đỏ. Hắn vội vàng tập trung vào trong đầu rồi giật mình hoảng sợ.

Cảnh báo phát ra từ máy thăm dò tàng hình đang chỉ vào chiếc xe hơi màu vàng dùng để cải trang ở trước mặt. Không ngờ, ngay phía dưới gầm chiếc xe này lại có một quả bom được điều khiển từ xa!

Đậu xanh rau má!

Thảo nào hôm nay lại gặp được quẻ “Khôn Càn”, không ngờ lại xuất hiện một quả bom lớn như vậy!

Chuyện này... có ý gì đây?

Máy thăm dò phát huy rất hiệu quả, rõ ràng đây là quả bom loại gì, trong đó có chứa thuốc nổ hiệu gì... còn nữa, quả bom còn có thể gây nổ thông qua điện thoại từ xa, chỉ cần gọi số điện thoại kết nối với quả bom thì nó sẽ nổ bất cứ lúc nào!

Chết tiệt!

Người thần bí này quả thật quá xấu xa, quá độc ác nham hiểm! Sử dụng cách dơ bẩn này để ép mình chịu trận thì thôi, lại còn dùng cả bom nữa chứ!

Vậy thì... chuyện trên xe có bom, gã có ý gì?

Trong vài bước ngắn ngủi khi xuống xe, đầu óc Triệu Ngọc đã nhanh chóng xoay chuyển, hắn đang suy nghĩ mục đích thật sự khi lắp quả bom của người thần bí.

Muốn nổ chết hắn và Khương Khoa, chỉ cần hai người lên xe là bom sẽ nổ ngay? Hay là, bom chỉ để lại cho mình hắn, đợi sau khi Khương Khoa thoát hiểm, chỉ cần Khương Khoa bước xuống xe là hắn sẽ bị nổ chết tại chỗ?

Đúng là quá thất đức mà!

Dù Triệu Ngọc suy đoán kiểu gì cũng nhận ra quả bom này rõ ràng là cố tình chuẩn bị cho hắn!

Như vậy không được, vượt ngục thì vượt ngục nhưng không thể đặt mạng sống của mình vào đó được, cho nên…

“Này, mau lên, mau qua đây lên xe nào!” Khương Khoa vội vã, mất kiên nhẫn mà hối thúc: “Chìa khóa ở phía dưới chỗ ngồi, vẫn là cậu lái xe, ở phía sau bãi đậu xe có một lối ra khác, lát nữa sẽ thoát ra từ đó... này... mau lên đi chứ!?”

Vì muốn thể hiện trong tay mình đang nắm lợi thế, Khương Khoa lại giơ điện thoại trong tay mình ra.

“Được rồi! Được rồi!”

Sau khi xua tay, Triệu Ngọc lập tức chạy thẳng qua đó. Nào ngờ, khi hắn vừa mới chạy đến trước mặt xe van thì đột nhiên bị trượt chân, nhất thời đứng không vững, cả người ngã nhào xuống đất!

“Ối!”

Trong lúc đang đau đớn, Triệu Ngọc duỗi cánh tay ra, sử dụng máy gỡ bom tàng hình, lập tức yên lặng tháo gỡ được quả bom, khiến quả bom mất tác dụng...