“Đúng, nhìn thấy áo rồi!” Khương Khoa thốt lên một câu với tai nghe bluetooth, sau đó ra lệnh với Triệu Ngọc: “Mau lên, lái xe đi! Cậu lái xe ra ngoài trước, lát nữa cậu cũng phải mặc một bộ!”
Triệu Ngọc không quan tâm đến quần áo lao động trong tay Khương Khoa, trong lòng chỉ để ý quả bom dưới gầm xe.
Lúc này, hắn và Khương Khoa đã lên xe, nếu như người thần bí kia thật sự muốn nổ chết cả hai người họ, vậy bây giờ chắc cũng đã khởi động kíp nổ rồi!
Đương nhiên, quả bom đã bị máy gỡ bom của Triệu Ngọc vô hiệu hóa, hắn vốn không lo lắng quả bom sẽ phát nổ, chỉ là lo lắng người thần bí nếu biết được quả bom đã bị mất hiệu lực thì liệu có gây bất lợi cho Khương Hiểu Tình hay không?
Nhưng mà... Nhìn Khương Khoa vừa mặc quần áo lao động vừa nghiêm túc lắng nghe chỉ thị, dường như người thần bí không có ý định gây nổ quả bom ngay lúc này.
À...
Như vậy xem ra, người thần bí vẫn không muốn nổ chết Khương Khoa rồi. Không biết bọn họ thật sự là anh em tình thâm, hay là giữa hai người có mối quan hệ lợi ích gì đó?
“Này! Làm ơn đi…” Nhìn thấy Triệu Ngọc ngồi im không lái xe, Khương Khoa lại chỉ vào điện thoại mà uy hiếp: “Không phải đã đưa chìa khóa cho cậu rồi sao? Mau lái xe đi, tôi bảo đảm, con gái nuôi của cậu sẽ mau chóng an toàn thôi!”
Triệu Ngọc hung tợn trừng mắt nhìn Khương Khoa rồi mới cầm chìa khóa lên và khởi động xe.
“Này, cho cậu…” Thấy Triệu Ngọc khởi động xe, Khương Khoa liền đưa quần áo lao động còn lại cho hắn: “Khoác ở bên ngoài là được rồi!”
Triệu Ngọc vừa lái xe, vừa khoác chiếc áo lao động ở bên ngoài. Thông qua gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy bên trong xe van nhỏ lại chất đầy công cụ liên quan đến dây điện, cáp điện, v.v…, quả thật không khác gì xe bảo trì Thiên Võng!
Ôi trời!
Triệu Ngọc không thể không lại khâm phục, kế hoạch chạy trốn lần này thật sự đã được dựng nên quá chi tiết rồi, hắn thật sự rất muốn gặp người thần bí kia một lần, xem rốt cuộc gã là thần thánh phương nào?
Trong cuộc gọi trước đó, người thần bí từng nhắc gã là một người quen cũ của hắn, nhưng Triệu Ngọc không nhận ra được giọng nói của gã, cũng có nghĩa là, tuy đã từng giao lưu với gã, nhưng chưa từng gặp nhau lần nào?
Vậy thì... rốt cuộc người này là ai? Là gã cố tình quấy nhiễu tầm mắt của mình, ăn nói lung tung, hay thật sự có chuyện này? Mình thật sự có xích mích với gã?
Trong lúc suy nghĩ thì Triệu Ngọc đã lái xe đến lối thoát hiểm khác ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, từ lối này ra ngoài, đúng là đầu con hẻm không một bóng người ở phía bên kia của khách sạn.
Tuy nhiên, con hẻm này dù chật hẹp nhưng không hề ảnh hưởng đến sự di chuyển của chiếc xe van, Triệu Ngọc rẽ trái rẽ phải, không lâu sau thì xe đã chạy trên đường quốc lộ.
Lúc này, Khương Khoa vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc, bảo hắn giảm tốc độ lại, hơn nữa còn mở toàn bộ cửa sổ ở buồng lái, lộ mặt ra ngoài.
Ồ?
Nghe thấy chỉ thị như vậy, Triệu Ngọc không khỏi lấy làm kỳ lạ, theo lý mà nói thì nên đóng kín mít cửa sổ, giảm khả năng bị lộ mặt mới phải, nhưng tại sao người thần bí lại bảo hắn mở hết cửa sổ chứ.
Chuyện này…
À…
Không lâu sau, Triệu Ngọc mới hiểu được dụng ý của đối phương. Thì ra Diệu Danh có thời tiết mát mẻ, không khí ẩm ướt lại không có bụi bẩn, cho nên đa số những chiếc xe qua lại đường lớn hay hẻm nhỏ đều mở cửa sổ. Đặc biệt là xe van của hắn, nếu như đóng cửa sổ kín mít thì ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Lợi hại... ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng nghĩ đến.
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nghĩ đến đây thì phía đối diện đường bỗng nhiên xuất hiện hai chiếc xe cảnh sát! Hai chiếc xe này dường như đi sát qua, nhưng cảnh sát trên chiếc xe đó hoàn toàn không để ý đến chiếc xe van nhỏ màu vàng mà Triệu Ngọc đang lái!
Lợi hại…
Triệu Ngọc không kìm nổi quay đầu lại nhìn chiếc xe cảnh sát đó, nó đã đi thẳng về phía tòa nhà màu đỏ.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Khương Khoa núp trong buồng lái căng thẳng quát lên: “Đi thẳng về phía trước! Sau khi qua ba cái đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải, đi về phía cầu bắc qua sông Hồng Minh…”
“Chắc chắn là đi con phố đó sao?” Triệu Ngọc hỏi một câu: “Giao lộ có thể đã có kiểm soát giao thông rồi, nếu xui xẻo thì sẽ bị kẹt xe đấy!”
“Triệu Ngọc, đừng thắc mắc nhiều chuyện như thế, cậu cứ lái xe cho tốt vào!” Khương Khoa hất tay nói một câu.
“Được... tôi nghe anh!” Triệu Ngọc lắc đầu than thở: “Nếu như bị kẹt xe thì anh đừng oán trách tôi đấy nhé!”
Sau khi nói xong, Triệu Ngọc tăng tốc độ. Kết quả, đến lúc hắn lái xe qua ngã tư thứ nhất, ở đó vốn không có kiểm soát giao thông gì cả, cũng không có hiện tượng bị kẹt xe.
À…
Lúc này, Triệu Ngọc mới hiểu ra bây giờ đã khác xưa rồi, giờ vẫn đang trong thời gian nghỉ Tết, các cảnh sát giao thông đều thay phiên nhau trực ca, giao lộ vốn không có nhiều người đứng điều khiển! Hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, cho dù cấp trên có ra lệnh chỉ huy giao thông thì cũng không thể thực hiện sớm như vậy được.
Từ việc này xem ra, người thần bí sở dĩ lựa chọn thời gian nghỉ Tết để ra tay cũng đều có nguyên nhân riêng cả, gã sớm đã tính toán sẵn từng chi tiết, từng bước đi, người này thật sự sâu không lường được!!!
Hai ngã tư tiếp theo, xe van đều an toàn vượt qua. Triệu Ngọc chỉ có thể làm theo sự sắp xếp của người thần bí, rẽ phải ở ngã tư cuối cùng, đi về phía cầu bắc qua sông Hồng Minh.
Sông Hồng Minh là con sông lớn chảy trong tỉnh Đồng Giang, nó từ phía Bắc của thành phố Diệu Danh chảy vào biển, mặt sông rộng lớn, dòng nước chảy xiết.
Theo như chỉ thị, Triệu Ngọc lái xe van đi thẳng lên cây cầu lớn, đi về phía Bắc con sông.
Cây cầu lớn theo kiểu cáp thép nghiêng có độ dài khoảng 2,5 km, trên cầu được chia thành sáu làn đường, trông rộng lớn thênh thang.
“Được rồi, được rồi!” Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới lái xe van đến giữa trung tâm cây cầu lớn thì Khương Khoa đột nhiên vỗ vào ghế dựa mà nói: “Được rồi, cảnh sát Triệu! Dừng xe ở đây được rồi!”
Hả!?
Nghe thấy lời nói Khương Khoa, Triệu Ngọc không khỏi sửng sốt. Hắn không tài nào ngờ được, sao đối phương lại yêu cầu dừng xe ở vị trí như thế này? Phải biết rằng, đối với một kẻ vượt ngục chạy trốn mà nói, dừng xe trên cầu là điều tối kỵ!
Nhưng nếu như Khương Khoa đã nói vậy thì Triệu Ngọc vẫn phải đạp phanh xe, đỗ xe ở bên đường.
“Được rồi!” Khương Khoa tháo chiếc điện thoại Samsung S9 và tai nghe bluetooth ra, trả lại cho Triệu Ngọc rồi nói: “Cảnh sát Triệu, cảm ơn sự giúp đỡ của cậu! Trước giờ, Khương Khoa tôi luôn ân oán rõ ràng, cho nên tôi không truy xét chuyện của Tiểu Long với cậu nữa! Hy vọng cậu và tôi đều có thể rút kinh nghiệm qua sự việc này, mong chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng!”
“Hả? Ôi chết tiệt!” Triệu Ngọc la lên: “Anh đi dứt khoát như vậy sao? Giao dịch của chúng ta thì sao?”
“Tôi đã đưa điện thoại cho cậu rồi, cậu tự xem đi!” Khương Khoa nói. “Giao dịch của chúng ta đã hoàn thành rồi…”
“Hả? Vậy sao?” Triệu Ngọc nghi ngờ cầm lấy điện thoại, nhìn video trên đó.
Khương Khoa nhân cơ hội này kéo cửa xe, lao ra ngoài như bay.
Chậc chậc chậc…
Triệu Ngọc cầm điện thoại lên, cẩn thận nhìn kĩ, nhưng trên màn hình vẫn không hề có sự thay đổi nào, Khương Hiểu Tình vẫn còn trong kính nhắm của đối phương!
“Mẹ nó thật khốn kiếp!” Triệu Ngọc tháo tai nghe bluetooth xuống, căm giận mắng đối phương: “Này, tôi đã thả người ra rồi, phía các anh phải làm gì đi chứ? Này… này…”
Triệu Ngọc gọi vài tiếng mà đối phương hoàn toàn không trả lời.
Hừ…
Thấy tình hình như vậy, Triệu Ngọc suýt nữa đã phì cười, sự thật đã quá rõ ràng rồi, theo như kế hoạch ban đầu, Khương Khoa vừa rời khỏi xe van là người thần bí sẽ kích hoạt quả bom!
Chẳng qua... ha ha... bây giờ người thần bí kia nhất định là đang rất đau đầu, chắc gã dù đánh vỡ đầu cũng không ngờ được kế hoạch hoàn mỹ tuyệt vời này lại thất bại ở phân đoạn mấu chốt nhất!
Rõ ràng rằng Khương Khoa cũng biết về quả bom, sau khi nhảy khỏi xe van, thật ra hắn ta vốn không chạy quá xa, chỉ chạy đến nơi an toàn, đợi xem cảnh xe van bị nổ thành một quả cầu lửa!
Hừ hừ...
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm trong miệng, người thần bí của tôi ơi, có phải anh đang cảm thấy hơi quê hay không?
Sau khi lắc đầu cười, Triệu Ngọc bình tĩnh rút khẩu súng của mình ra. Tuy trước đó, hắn đã tháo viên đạn trong súng ra, nhưng viên đạn vẫn luôn nằm trong túi áo.
Lúc này, hắn lắp từng viên một vào trong khẩu súng, hơn nữa còn cố tình làm hành động nạp đạn ngay trước mặt màn hình điện thoại S9 để người thần bí nhìn cho rõ ràng.
Sau khi nạp đạn vào súng, hắn mới bắt đầu khởi động xe, chầm chậm lái về phía Khương Khoa.
Mẹ nó…
Khương Khoa đợi mãi, không những không thấy chiếc xe bị nổ, mà ngược lại còn thấy Triệu Ngọc lái xe đuổi theo, trên tay còn có súng! Hắn ta lập tức vô cùng sợ hãi, xoay người bỏ chạy…