Cuồng Thám

Chương 954: Chương 954





ANH NỔ SÚNG TÔI CŨNG NỔ SÚNG

Khương Khoa chạy nhanh đến cỡ nào cũng không nhanh bằng xe ô tô.

Triệu Ngọc nhấn ga mạnh hơn, đuổi kịp tên đạo tặc đang chạy như điên trên làn đường dành cho người đi bộ của cây cầu lớn. Khương Khoa mặc bộ quần áo lao động màu vàng, thở hồng hộc, có vẻ rất chật vật, nhếch nhác…

“Này, coi chừng đấy, coi chừng đấy! Tôi là tay súng thiện xạ trong đội cảnh sát đó…” Triệu Ngọc giơ camera của điện thoại S9 ra ngoài cửa sổ, để người thần bí nhìn thấy hắn đang dùng khẩu súng nhắm chuẩn Khương Khoa. “Phát đầu tiên, bắn vào chân phải của anh ta!”

Nói xong, Triệu Ngọc không hề do dự bóp cò súng, đoàng! Đầu đạn bay ra từ nòng súng, trên lan can đột nhiên vang lên một tiếng.

“Á!” Khương Khoa vươn hai tay ôm lấy đầu, không dám chạy nữa.

“Ôi trời!” Triệu Ngọc cố tình ra vẻ kinh ngạc nói: “Bắn lên lan can mất rồi? Liệu có trật nhiều lần như vậy không nhỉ? Được, lần này tôi sẽ nhắm vào đầu của anh ta, xem xem có trúng hay không nhé!”

Nói xong, Triệu Ngọc lại nhắm chuẩn, chuẩn bị nổ phát súng tiếp theo.

“Đủ rồi, dừng tay lại, dừng tay lại!” Lúc này, người thần bí cuối cùng cũng không chịu nổi sự uy hiếp của Triệu Ngọc, nói chuyện với hắn qua tai nghe bluetooth. “Triệu Ngọc, rốt cuộc anh muốn thế nào? Bây giờ rõ ràng là anh không tuân thủ giao dịch, muốn cứu mạng con gái nuôi của anh thì anh phải để Khương Khoa trốn thoát an toàn!”

Trả lời rồi, trả lời rồi…

Triệu Ngọc đã sớm đợi câu trả lời của người thần bí, giọng nói vừa vang lên, hắn liền dùng một mệnh lệnh hacker lên chiếc điện thoại này, muốn định vị vị trí của đối phương.

“Được thôi! Triệu Ngọc tôi trước giờ luôn giữ lời!” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình điện thoại, nói để kéo dài thời gian: “Vậy... chỉ cần các anh thả con gái nuôi của tôi ra trước, tôi đảm bảo sẽ thả Khương Khoa ra.”

“Vậy được, bây giờ chúng tôi giải tán khỏi hiện trường, rời khỏi trường học!” Người thần bí trả lời.

“Như vậy không được!” Triệu Ngọc đương nhiên không đồng ý: “Ủa, các anh nói đi là đi à? Tôi mà thả Khương Khoa ra, các anh lại quay về ra tay sát hại thì sao? Tôi không tin nổi các anh đâu!”

“Anh…”

Trong lúc người thần bí đang tức giận thì mệnh lệnh hacker đã đưa ra phản hồi. Không ngờ, đối phương lại thông qua mạng ảo để trò chuyện video với Triệu Ngọc, máy chủ hoàn toàn không nằm trong biên giới.

Ôi mẹ ơi…

Triệu Ngọc lúc này mới hiểu ra, thảo nào đoàn người Vương Xán không thể xác định được vị trí của gã.

Nhưng đây chính là đạo cụ của hệ thống đấy, dù sao cũng phải mạnh hơn các công cụ định vị bình thường khác chứ nhỉ? Do đó, Triệu Ngọc lại sử dụng một lệnh hacker khác, tìm ra vị trí thật sự của đối phương từ trong nhiều máy chủ ảo này.

“Vậy... anh nói đi, anh muốn làm thế nào?” Người thần bí không còn đủ kiên nhẫn như trước nữa, trở nên có vẻ nóng vội. Ai cũng đều biết, thời gian kéo càng dài thì càng bất lợi đối với Khương Khoa.

“Tôi có cách này, nhất định anh sẽ hài lòng!” Triệu Ngọc nói ra kế hoạch mà mình đã đặt ra từ lâu: “Các anh bắn đại một phát súng vào kính cửa sổ trong phòng học, cửa vỡ tung thì các học sinh đương nhiên sẽ rời khỏi hiện trường. Như vậy là con gái nuôi của tôi cũng tạm thời an toàn rồi!”

“Chỉ cần con gái nuôi tôi an toàn, tôi sẽ thả người ngay!” Triệu Ngọc thề thốt: “Chắc là anh có thể nghe hiểu lời tôi nói chứ? Thật ra, quyền quyết định vẫn luôn ở trong tay các anh, nếu như tôi không tuân thủ lời hứa, anh có thể cho người xông vào trong trường học giết chết con gái nuôi của tôi là xong!”

“Hừ! Anh nghĩ hay lắm!” Người thần bí tức giận nói: “Chúng tôi đều là dân chuyên nghiệp cả, không thể nào xông vào trường học để giết một học sinh được!”

Trong lúc đối phương trả lời thì mệnh lệnh hacker truyền thông tin đến, nói rằng công cụ không thể hoàn thành mệnh lệnh này, nếu muốn tìm ra vị trí thật sự thì cần phải tốn 2000 điểm tích lũy Kỳ Ngộ!

Mẹ nó... Triệu Ngọc suýt chút nữa đã mắng ra tiếng, kể từ khi hệ thống nâng cấp, hắn chỉ có tổng cộng hơn 200 điểm tích lũy mà thôi, đây không phải là nói mò hay sao?

“Vậy thì phải làm sao đây?” Triệu Ngọc vội vã thốt ra, câu nói này là một câu hai ý nghĩa, vừa hỏi hệ thống, cũng vừa hỏi người thần bí.

“Ha ha ha… được... được” Nào ngờ, người thần bí đột nhiên cười to: “Triệu Ngọc, câu nói của anh đã nhắc nhở tôi đấy! Quyền quyết định vẫn còn đang nằm trong tay của tôi, anh nói xem... anh nên làm thế nào đây? Anh nhìn kĩ vào màn hình điện thoại xem, đọc tin nhắn mới nhất mà tôi vừa gửi cho anh đi…”

Hả?

Triệu Ngọc sửng sốt, mau chóng cầm điện thoại lên xem, đoạn phim của Khương Hiểu Tình trên màn hình đã bị thay đổi, đổi thành một tấm ảnh khác!

Hả?



Triệu Ngọc vừa nhìn thì cảm thấy run rẩy cả người. Người trên tấm ảnh đó không phải ai khác, chính là nữ y tá Diêu Giai của bệnh viện Tần Sơn.

Mẹ nó... Triệu Ngọc tức giận, tay nắm thành đấm, cuối cùng thì hắn đã hiểu rõ dụng ý của người thần bí.

Nhưng việc này còn chưa kết thúc, sau khi hình của Diêu Giai hiện lên, tiếp đó còn có Lý Bối Ni, Tô Kim Muội, Bành Hân, Lương Hoan, Lan Bác, Tiểu Lưu… sau đó là tên tóc vàng Chu Dương, thậm chí còn có Dương Hồng và Hoa Hoa…

Chết tiệt…

Triệu Ngọc cầm lấy điện thoại, lớn tiếng mắng người thần bí: “Tao xxx (đã lược bỏ 24 từ chửi thề), nếu mày dám đụng vào bọn họ, đừng trách tao giết cả nhà mày! XXX (lại là 24 từ chửi thề)…”

“Cho nên…” Người thần bí ung dung tự tại nói: “Khương Hiểu Tình chẳng qua chỉ là bắt đầu mà thôi! Nếu như hôm nay, anh không thả Khương Khoa ra, bạn bè của anh sẽ dần dần gặp phải chuyện không may đấy!”

“Anh là ai!? Rốt cuộc anh là ai?” Triệu Ngọc lớn tiếng quát mắng, đập mạnh vào tay lái như điên, đập đến mức tay lái sắp bị cong.

Lúc này, khi nhìn thấy Triệu Ngọc đã thu hồi súng lại, Khương Khoa vội vàng xoay người, lại tiếp tục chạy!

“Ôi trời mẹ kiếp!” Triệu Ngọc nhìn thấy Khương Khoa sắp chạy thoát, liền đạp ga lao lên phía trước.

Vù vù vù vù…

Dường như đang phối hợp với tâm trạng nóng nảy hiện giờ của Triệu Ngọc, động cơ chiếc xe cũng kêu gào, xe van màu vàng bị Triệu Ngọc lái vào làn đường đi bộ, chặn ngang trước mặt Khương Khoa!

“Két” một tiếng, xe ô tô đột nhiên dừng lại, Khương Khoa vì không rút chân kịp nên cả người ngã nhào vào thân xe.

Triệu Ngọc nhanh chóng nhảy xuống xe, sau khi vòng qua đầu xe, liền giơ chân ra đạp vào ngực Khương Khoa, đừng tưởng rằng Khương Khoa là vua đạo tặc, nhưng thật ra ngón võ vốn chẳng ra làm sao cả. Sau khi bị Triệu Ngọc đạp một cái, hắn ta lập tức ngã nhào lăn ra ngoài!

“Mẹ kiếp... mẹ kiếp…” Triệu Ngọc xông lên túm lấy cổ áo của Khương Khoa, đấm hai cú ngay vào mặt hắn ta, đánh đến mức hắn ta chảy máu mũi, mặt mày nở hoa.

Trong lúc tức giận, Triệu Ngọc lại giơ khẩu súng lên, nhắm chuẩn vào ấn đường của Khương Khoa.

“Này, này…” Lúc này, người thần bí trong điện thoại lại lên tiếng: “Triệu Ngọc, dừng tay lại! Lẽ nào... anh thật sự muốn bạn bè của mình chết cùng hay sao? Được thôi, cầm điện thoại xem cho kĩ nhé, thử nhìn vào đầu con gái nuôi của anh trước đi, xem nó sẽ ‘nở hoa’ như thế nào!”

“Mày…” Cả người Triệu Ngọc run lên, tay cầm lấy khẩu súng nổi gân xanh, hắn đã tức giận đến cực hạn.

“Được!” Triệu Ngọc để điện thoại lên cổ Khương Khoa, vừa nhìn vào video ghi hình Khương Hiểu Tình, vừa lấy súng chĩa vào ấn đường của Khương Khoa, hét to với người thần bí: “Mày nổ súng thì tao cũng sẽ nổ súng!!”

“Ha ha ha... được thôi! Triệu Ngọc quả nhiên là gan dạ!” Người thần bí cười nói. “Vậy... tôi cho rằng anh chính thức khai chiến với chúng tôi rồi phải không? Nói cho anh biết nhé, mạng sống của Khương Khoa không hề đáng một xu trong mắt tôi đâu! Anh nổ súng đi! Sau khi nổ súng xong, thì hãy trở về Tần Sơn mà hốt xác cho con gái nuôi đi! Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau nổ súng! Chuẩn bị xong chưa…” Người thần bí cũng trở nên khát máu, gã bắt đầu kêu gào: “Một… hai…”