“Hay! Hay! Hay...” Lúc nghe thấy người thần bí đếm đến hai thì Triệu Ngọc bất thình lình giơ cánh tay cầm súng lên, cao giọng hô: “Anh thắng! Anh mẹ nó thắng rồi!”
Ngay lúc Triệu Ngọc giơ súng, hình ảnh theo dõi trên điện thoại di động cũng không xuất hiện điều gì khác thường, Khương Hiểu Tình trong màn hình vẫn nghiêm túc viết bài.
“Phù... phù...” Nhìn thấy Triệu Ngọc buông tay, sắc mặt Khương Khoa trắng xanh, hắn ta không ngừng thở hổn hển, hoảng sợ xê dịch cả người về phía sau.
Triệu Ngọc đứng dậy, nhanh chóng lui ra sau, mãi cho đến lúc chạm phải lan can của cầu lớn, trên mặt lộ vẻ mờ mịt, dường như cả cơ thể đã bị rút sạch vậy!
“Được! Được!”
Triệu Ngọc gật đầu, đầu tiên là cất súng ngắn vào bao, sau đó quay người lại, bám vào lan can nhìn thoáng qua dòng nước xiết mãnh liệt của sông Hồng Minh dưới cầu.
“Được, tôi hiểu rồi...” Triệu Ngọc đỡ lấy tai nghe, lớn tiếng nói với người thần bí: “Thật ra, không phải anh muốn tôi chết sao? Tôi chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc! Đúng không?”
Nghe thấy Triệu Ngọc tra hỏi, người thần bí không lên tiếng.
“Khương Khoa!” Triệu Ngọc khoát tay ra lệnh cho Khương Khoa: “Đến đây, anh hãy giơ điện thoại lên, để anh ta nhìn xem... Nhìn kĩ...” Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc kích động vịn lan can của cầu lớn, giận dữ hét: “Triệu Ngọc tôi chưa từng và cũng không phải là kẻ hèn nhát, vì người thân của tôi, vì bạn bè của tôi, tôi...”
“Sao hả... Anh định nhảy xuống à?” Cuối cùng, người thần bí cũng mở miệng, trong giọng nói lộ ra mấy phần đắc ý: “Được, nhảy đi! Nhảy xuống đi, cái mạng cô con gái nuôi của anh coi như được an toàn, cho dù chúng tôi có giết những người khác cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Hừ!” Triệu Ngọc nhe răng nhếch miệng quát: “Mặc dù tôi không biết anh là ai, nhưng tôi biết anh là một kẻ nhu nhược chính cống! Anh – một tên tiểu nhân âm hiểm, dùng cách thức hèn hạ quá vô sỉ hạ lưu này để bức tử tôi, không nói đạo nghĩa, thất tín với giang hồ! Sau này có truyền ra, chắc chắn sẽ mất hết uy phong, không chiếm được kết quả tốt...”
“Hừ!” Người thần bí mỉm cười: “Anh đường đường là một cảnh sát hình sự của tổ điều tra đặc biệt thế mà lại nói đạo nghĩa giang hồ với tôi cơ à? Tiểu nhân và hèn hạ thì tôi đều nhận, nhưng mà, vì sao tôi lại nhu nhược vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc lắc đầu cười nói: “Anh không hèn nhát thì ai chứ? Mười ba năm trước, anh gây ra vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp, anh cho rằng đã trôi qua nhiều năm như vậy chắc mình đã an toàn rồi, lại không ngờ Triệu đại thần thám tôi đây ngang trời xuất thế, xuất hiện điều tra các vụ án chưa giải quyết!”
“Sau khi tôi liên tiếp phá hai vụ án là thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma, anh sợ hãi! Anh luống cuống! Anh lo rằng tôi sẽ điều tra ra anh, cho nên... Anh lập tức dùng chiêu ‘tiên hạ thủ vi cường’, trăm phương ngàn kế hại chết tôi! Chỉ cần tôi chết rồi thì anh có thể yên tâm thoải mái, không cần phải lo lắng hãi hùng nữa, đúng không?”
“Anh nói xem, anh con mẹ nó không phải một kẻ nhu nhược, nhát gan như chuột sao?”
“Anh... Anh...” Không biết có phải bị Triệu Ngọc đâm trúng chỗ yếu hay không, người thần bí rõ ràng đã chấn động, lúc lên tiếng, thậm chí ngay cả giọng nói cũng thay đổi: “Anh sai rồi, tôi không phải kẻ hèn nhát! Triệu Ngọc! Anh đi chết đi! Hôm nay, nếu anh không nhảy xuống thì tôi sẽ giết sạch tất cả người thân của anh! Để anh tự mình đưa tang cho bọn nó!”
“Hừ! Tôi không phải kẻ bỉ ổi như anh, Triệu Ngọc tôi đường đường là một đấng nam nhi bảy thước, vì bạn bè mà không tiếc mạng sống, chẳng phải chỉ là một cái mạng thôi sao!” Triệu Ngọc rống lên: “Vì bạn bè và người thân mà chết, là cái chết có ý nghĩa! Có điều... Anh cũng đừng có mà đắc ý, Triệu Ngọc tôi đi, vẫn sẽ có người thay tôi điều tra ra chân tướng, bắt được anh về quy án, tôi sẽ ở dưới địa ngục chờ anh đấy! Ha ha ha ha...”
Triệu Ngọc hiên ngang lẫm liệt trèo lên trên lan can, chuẩn bị nhảy xuống.
Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy dòng sông rộng lớn chảy xiết, sóng cả gầm rú dưới cầu, ngay cả tóc cũng bị gió sông lạnh thấu xương thổi loạn thì hắn bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt choáng đầu...
“Tôi... Tôi trời ạ... Không được... Không được...” Hắn sờ lên cái đầu rối bù của mình, vừa chậm rãi rút chân về, vừa sợ hãi nói: “Chờ một chút, chờ một chút đã, xem nào, tôi thấy... hay là... Chúng ta thương lượng lại đã nhé...”
“Để tôi giúp cậu!” Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới thu hồi một cái chân thì Khương Khoa đã sớm không kìm nổi mà đột ngột xông lên, đẩy Triệu Ngọc xuống dưới!
“Á!!!” Triệu Ngọc la to thất thanh, tiếng kêu lại đột ngột yếu bớt theo tiếng vật rơi tự do...
Khương Khoa thấy mình thành công, vội vàng ôm điện thoại vọt tới một bên lan can, thu lại hình ảnh Triệu Ngọc rơi xuống khỏi cây cầu vào trong điện thoại, để người thần bí nhìn rõ...
A...
Cây cầu lớn cách mặt sông chừng hơn sáu mươi mét, người bình thường mà rơi từ độ cao này xuống, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Hơn nữa còn có dòng nước chảy xiết mãnh liệt, cho nên căn bản không có khả năng sống sót.
Nhưng dù sao Triệu Ngọc vốn không phải người bình thường! Hắn biết rõ, sau khi đẩy mình xuống thì chắc chắn Khương Khoa sẽ nhìn xuống, cũng thông qua cuộc gọi video để cho người thần bí quan sát kỹ càng.
Hắn lo bị nhận ra có vấn đề nên không sử dụng dù tàng hình, mà dùng một cái máy bay tàng hình cao cấp hơn, ngay trước lúc rơi xuống nước, chỉ thoáng giảm xóc một chút.
Thế là cảnh hắn rơi xuống nước trông sẽ không có chút kỳ lạ nào, nhưng lại không đến mức thật sự bị ngã chết!
Đương nhiên, khi rơi giữa không trung, hắn đã sớm lấy bình ôxy tàng hình ra để sử dụng, cho nên sau khi rơi vào lòng sông, hắn cũng không cần hít thở, tương đương với việc tự động đeo một chiếc bình dưỡng khí rồi...
Chỉ là, nước thật sự quá lạnh, dòng nước cũng chảy quá xiết! Hắn vừa mới rơi vào trong nước thì đã bị cuốn đi hơn mấy chục mét, nếu như chỉ dựa vào bơi lội thì thậm chí ngay cả bờ cũng rất khó bơi vào.
Cho dù Triệu Ngọc có đạo cụ phòng thân, thế nhưng đột nhiên rơi vào dòng sông chảy xiết như vậy, hắn vẫn cảm thấy khủng khiếp chưa từng có!
Cũng may, máy bay của hắn có thể sử dụng ở trong nước, ngay sau khi vào trong nước là có thể biến thành một cái tên lửa đẩy tàng hình, tăng tốc độ bơi của hắn.
Thế nên hắn chỉ cần khống chế phương hướng thật tốt là có thể từ từ đến gần bờ sông.
Cuối cùng, mãi cho đến khi máy bay tàng hình sắp mất đi hiệu lực thì Triệu Ngọc mới bơi đến chỗ nước cạn bên bờ sông! Nước sông thực sự quá lạnh, đến lúc hắn bò lên chỗ nước cạn thì đã cóng đến mức cả người run lập cập.
Có điều, Triệu Ngọc vừa lên bờ thì không quan tâm gì hết mà nhanh chóng quan sát hệ thống Kỳ Ngộ trong đầu. Đến lúc nhìn thấy máy theo dõi tàng hình khởi động một cách thuận lợi, xuất hiện màn hình theo dõi thì hắn mới thấy yên lòng.
Hóa ra ngay lúc Khương Khoa sắp xuống xe, Triệu Ngọc đã sớm gắn máy theo dõi tàng hình lên người hắn ta rồi. Giờ phút này, tín hiệu trên người Khương Khoa đã cách cây cầu bắc qua sông Hồng Minh rất xa, hơn nữa tốc độ di chuyển còn rất nhanh.
Theo như tình hình này thì chắc là hắn ta đã lái chiếc xe van chứa bom kia đi rồi!
Nguy hiểm thật!
Nếu không phải sớm biết trên xe van có bom thì hôm nay đã thảm thật rồi!
Triệu Ngọc không ngừng rùng mình, quay đầu nhìn về phía cây cầu bắc qua sông Hồng Minh, không ngờ mình lại bị dòng nước cuốn đi chừng vài kilomet, cây cầu chỉ còn là một chiếc bóng xa xôi.
Quay lại thì thấy chỗ nước cạn bên bờ sông này vắng vẻ không một bóng người, ngay gần chỗ nước cạn này cũng chỉ có một khu rừng hoang dã.
Triệu Ngọc đành phải đi vào rừng cây trước, sau đó cởi quần áo của mình để vắt kiệt nước. Nhiệt độ bình quân của Diệu Danh khá ôn hòa, cởi quần áo ra, ngược lại còn thấy ấm áp hơn một chút.
“Ôi chao!”
Triệu Ngọc vừa nhấc cái áo lên thì bên trong tay áo lại rơi ra một con cá con không biết giống nào!
Ha ha...
Triệu Ngọc nắm con cá con lên, ước lượng trong tay rồi cười nói: “Cá con này, cho dù mày có bằng lòng mắc câu cũng không được đâu, tao không có lòng dạ gì ăn mày cả!”
Nói xong, Triệu Ngọc vung cánh tay lên dùng sức ném nó ra ngoài. Cá con tạo thành một đường cong parabol xẹt qua chỗ nước cạn, rơi thẳng vào lòng sông.
“Hừ hừ...” Triệu Ngọc phủi tay, nói một cách đầy thâm thúy: “Thứ mà ông đây muốn, không phải cá con mà là cá lớn biết ăn thịt người cơ!”