Sau khi nhìn thấy con người thật của Điền Húc Đông, Triệu Ngọc càng khẳng định suy đoán của mình, Điền Húc Đông tuyệt đối không phải là người thần bí kia!
Bởi vì sau khi bước xuống chiếc xe Audi A8 kia, vẻ mặt Điền Húc Đông luôn lo âu, dáng vẻ lo sợ bất an. Nếu như hắn ta chính là người thần bí tự nhận mình là người có thể khống chế mọi thứ kia thì chắc chắn sẽ không có biểu hiện như vậy.
Lúc này, người để đầu đinh mặc đồng phục bảo vệ mở cốp sau xe, từ trong đó lấy ra cái hộp giữ nhiệt. Sau đó, hai người mở cánh cửa chính ra, đi vào trong hành lang.
Thông qua máy thăm dò sinh mạng trong đầu của Triệu Ngọc có thể nhìn rõ, hai người bọn Điền Húc Đông đang đi về hướng căn phòng nhỏ mà Khương Khoa đang ở. Bên ngoài cửa vào siêu thị có bóng người qua lại, còn vang lên tiếng cọt kẹt mở cửa kim loại.
Đây là cơ hội tốt!
Triệu Ngọc biết khi Điền Húc Đông và Khương Khoa gặp mặt nhau chắc chắn sẽ có tình báo gì đó quan trọng, cho nên nhất định mình phải nghe trộm được cuộc trò chuyện của bọn họ mới được.
Có rồi!
Mặc dù Triệu Ngọc không có máy nghe trộm tàng hình nhưng trên thanh đạo cụ lại có một đạo cụ nghe trộm khác gọi là máy nghe trộm nhặt tiếng. Công dụng chủ yếu của đạo cụ này là có thể nghe trộm cách một bức tường, rất thích hợp với tình huống hiện giờ của Triệu Ngọc.
Thế là Triệu Ngọc không tiếc nuối mà sử dụng đạo cụ này, dùng lên vách tường ở trước mặt.
Sau khi sử dụng, giọng nói bên trong phòng đối diện quả nhiên trở nên rất rõ ràng. Chỉ nghe người nào đó nói: “Đại ca, vịt quay của Hoài Trấn, thịt bò kho tương của Lưu Ký, còn có bánh nướng Dương Gia và bánh cuốn Tứ Quý đều là những món anh thích ăn nhất, anh mau chóng ăn cho bớt thèm!”
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang nói chuyện chắc chắn là Điền Húc Đông.
“Ha ha... Tốt quá rồi!” Một giây sau, giọng nói của Khương Khoa bỗng nhiên vang lên: “Tôi ăn cơm tù ăn đến mức mập lên rồi! Ăn uống điều độ hại chết người mà, ôi chao... Mùi vị này, thơm quá, nhớ chết tôi rồi...”
Trong lúc nói chuyện, hình như Khương Khoa đã di chuyển đến một căn phòng khác, giọng nói bỗng nhiên có phần lơ mơ, nghe không rõ nữa.
Chuyện này. . .
Triệu Ngọc vội vàng điều chỉnh vị trí, tìm kiếm chỗ cách Khương Khoa gần nhất. Bây giờ hắn đang trong sảnh rộng lớn của siêu thị, sau khi tìm kiếm vài lần mới phát hiện, vị trí nghe trộm lý tưởng nhất lại là sau quầy hàng.
Trùng hợp là đằng sau quầy hàng đều là nhà kho dự trữ nhỏ của siêu thị, trong không gian chật hẹp chất đầy từng thùng hải sản.
Chỗ tốt, Triệu Ngọc nhanh chóng phát hiện ra khu vực đằng sau quầy hàng không lắp camera giám sát, là một địa điểm nghe trộm vô cùng lý tưởng.
Thế là hắn nhanh chóng xê dịch hàng hóa, khi hắn lại gần vách tường một lần nữa thì giọng nói trong phòng cách tường lại một lần nữa trở nên rõ ràng.
“Đại ca, hay là... Tôi chuyển nơi khác cho anh nhé?” Điền Húc Đông nói: “Dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi lo là cảnh sát sẽ điều tra được chuyện này, sau đó chuyển sang điều tra tôi!”
“Yên tâm đi, không nhanh như vậy đâu!” Khương Khoa nói: “Bạn học của tôi ở Diệu Danh nhiều lắm, nếu như bọn họ điều tra tất cả bạn học của tôi thì không thể nào mang theo lệnh khám xét đến, quá lắm là dò thám tình hình với cậu mà thôi!”
“Ừ... Cho dù là vậy...” Điền Húc Đông vẫn lo lắng nói: “Nhà xưởng đằng sau tôi lớn như vậy, cho dù tìm chỗ nào đó cũng tốt hơn là ở trong phòng giám sát này mà! Lỡ như cảnh sát tìm tới đây muốn lấy đi video giám sát gì thì sao?”
Hả?
Phòng giám sát?
Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu thì ra Khương Khoa vẫn luôn ở trong phòng giám sát! Chả trách hắn ta lại cách cửa chính gần như vậy.
Tên này thật nhanh trí, nếu hắn ta ở trong phòng giám sát thì có thể nhìn thấy video giám sát của cả khu xưởng bất cứ lúc nào. May mà mình sử dụng máy phản camera, bằng không rất có thể bị hắn ta phát hiện ra.
“Hừ! Lão Điền, cậu có ý gì chứ? Thế này là sao?” Khương Khoa bỗng nhiên đổi giọng, nặng nề nói với Điền Húc Đông: “Lo sợ sao?”
“Tôi... Ừm...” Rõ ràng rằng Điền Húc Đông đang lộ ra vẻ sợ hãi.
Một giây sau, Triệu Ngọc nhìn thấy có một tín hiệu nhanh chóng rời khỏi phòng cách tường, chắc chắn là Điền Húc Đông đã bảo tên đầu đinh đi ra ngoài.
“Đại ca, anh nói xem, tôi có thể không hốt hoảng sao?” Tên đầu đinh vừa đi thì Điền Húc Đông liền nhẹ giọng nói: “Anh bị cảnh sát bắt, Tiểu Long cũng đã chết! Anh có biết, những ngày qua tôi sống thế nào không?”
“Hừ! Sao hả... Cậu lo tôi bán đứng cậu sao?” Khương Khoa lạnh lùng nói một câu, trong miệng vang lên tiếng cắn nuốt đồ ăn.
“Đương nhiên không phải! Nhưng mà...” Điền Húc Đông run rẩy lo sợ nói: “Trước kia anh chưa từng bị thất bại, sao lần này lại thất bại tại Diệu Danh?”
“Đúng rồi!” Khương Khoa thở dài, nói: “Trò chơi này rất tà quái, trước kia thầy coi bói đã từng nói với tôi, nói tôi là hạn rồng không nên dính nước, còn đề nghị tôi đừng đi về hướng Nam vùng đất ẩm ướt. Bây giờ nghĩ lại thật đúng linh nghiệm!”
“Yên tâm đi, tôi đã thông báo với Đồng Khởi và Tam Long rồi, bọn họ sẽ đến đón tôi!” Khương Khoa thở dài: “Mọi người đều nói Nam có Đào Hương Bắc có Khương Khoa, sau này tôi sẽ lập một lời thề, không bao giờ đặt chân tới phương Nam nữa!”
“Đại ca, còn chuyện tà quái hơn nữa đây!” Điền Húc Đông run giọng nói: “Không biết anh có nghe nói không? Tên Hàn Khoan kia... Ôi trời ơi, hắn ta chính là tên cuồng giết người trong vụ án ác ma Bắc Thiên đó! Bây giờ chỉ nghĩ thôi mà tôi cũng run rẩy, lúc đi học tôi còn từng tát hắn ta! Còn… Lão Qua cũng bị hắn ta giết chết...”
“Tôi biết!” Khương Khoa lạnh nhạt nói: “Thằng nhóc kia cả người đầy tà khí, lúc đi học thì tôi đã biết tương lai hắn ta nhất định sẽ xảy ra chuyện! Chẳng qua là không ngờ hắn ta lại làm ra chuyện động trời như vậy! Được rồi, đừng để ý đến hắn ta nữa, chỉ là trùng hợp mà thôi, chuyện của tên họ Hàn không có bất cứ quan hệ gì với chúng ta, thích làm gì thì cứ làm đi!”
“Đại ca, ừm...” Điền Húc Đông bắt đầu nói úp mở.
“Có gì thì cứ nói đi...” Khương Khoa nói: “Món vịt quay này thật thơm!”
Chậc chậc...
Nghe thấy Khương Khoa khen vịt quay ngon, Triệu Ngọc cũng không chịu nổi thấy hơi đói bụng. Bây giờ đã qua giữa trưa, từ lúc hắn đi vào Diệu Danh thì chưa ăn uống gì cả!
Bà nội gấu nhà nó chứ…
Triệu Ngọc nhìn qua các sản phẩm hải sản bên cạnh mình, liền mở ra một hộp cá nướng, lẩm bẩm trong lòng, người ta ăn vịt quay thì tôi ăn cá nướng vậy!
“Tôi muốn hỏi thử, rốt cuộc làm thế nào mà anh... đi ra được vậy?” Điền Húc Đông căng thẳng hỏi: “Tôi cảm giác hơi khó tin! Người của chúng ta bên này, muốn liên lạc được với anh cũng rất khó, nhưng anh lại... Anh hãy mau nói với tôi đi, rốt cuộc là ai dẫn anh ra ngoài vậy? Con đường này cũng quá dữ dằn rồi?”
Hả?
Thời khắc quan trọng đã đến!
Nghe thấy Điền Húc Đông hỏi như vậy, Triệu Ngọc vội vàng ngừng ăn uống, áp nguyên bản mặt vào tường.
“Đúng rồi, chuyện tôi bảo cậu làm thế nào rồi?” Ai ngờ, Khương Khoa chợt hỏi ngược lại một câu: “Chiếc xe hơi đó đã xử lý chưa?”
“Yên tâm đi! Tôi phái A Vinh qua đó rồi!” Điền Húc Đông trả lời: “Đã tìm được xe rồi, làm theo lời của anh, đầu tiên là để anh ta lái về phía Bắc, sau đó mới tìm một chỗ không có người để cho xe chìm xuống sông!”
“Nhất định phải tiêu hủy chiếc xe đó cho bằng được!” Khương Khoa nhấn mạnh: “Bằng không chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn!”
“Yên tâm, yên tâm! A Vinh làm việc luôn nhanh nhẹn...”
Đệch...
Triệu Ngọc đã nghe hiểu ý của Khương Khoa, hắn ta đang phái người đi tiêu hủy chiếc xe van ngụy trang thành xe của bảo trì Thiên Võng. Hắn ta quan tâm như vậy chứng minh là trên xe nhất định có manh mối vô cùng quan trọng.
Cho nên... Triệu Ngọc vội vàng mở điện thoại lên, muốn gửi mail cho Miêu Anh, kêu cô nhanh chóng đi chặn chiếc xe van đó!
Ai ngờ, vừa mới mở điện thoại lên thì Khương Khoa ở sát vách tường lại nói chuyện: “Lão Điền à, đừng nói cậu không thể tưởng tượng nổi.” Khương Khoa thở hổn hển, hơi khó xử nói: “Đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu gì cả!”
Hả?
Triệu Ngọc nghe thấy đề tài câu chuyện không đúng, liền dừng động tác đang làm lại.
“Sao... xảy ra chuyện gì?” Điền Húc Đông cũng nghi ngờ thúc giục hỏi.
“Sao hả, nghe không hiểu sao? Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?” Vách tường vang lên giọng nói chua chát của Khương Khoa: “Đến bây giờ tôi cũng không biết, người giúp tôi vượt ngục rốt cuộc là ai?”