Nghe được câu nói của Khương Khoa, Triệu Ngọc liền như bị sét đánh ngang tai, không dám tin tưởng vào đôi tai của mình.
Người thần bí mạo hiểm nhiều như vậy, hao phí sức lực như vậy, chẳng lẽ lại không có chút quan hệ nào với Khương Khoa? Đây... đây quả thực là một sự vô lý nhất trên đời!
Sao mà Khương Khoa lại có thể không biết là ai đã cứu hắn ta chứ?
Rốt cuộc đây... là chuyện gì vậy?
“Này! Đừng có đùa nữa được không?” Rõ ràng, Điền Húc Đông cũng có cảm nhận giống như Triệu Ngọc, cảm thấy khó tin hỏi: “Đại ca, đã tới lúc nào rồi, đừng nói giỡn nữa có được không? Có người giúp anh vượt ngục từ trại tạm giam Diệu Danh cao cấp nhất nhưng anh lại chẳng biết người đó là ai? Chuyện này sao có thể được?”
“Hừ!” Khương Khoa cắn chân vịt quay thành tiếng rôm rốp, ăn cả buổi rồi mới nói: “Thành thật mà nói thì lúc đầu tôi đã nghĩ là tên cảnh sát họ Triệu kia đang diễn kịch cho tôi xem! Nhưng lại không nghĩ rằng... hắn ta lại nhảy thật từ trên cầu sông Hồng Minh xuống dưới!”
Đệch...
Nghe thấy như vậy, Triệu Ngọc lại càng buồn bực hơn, chẳng lẽ... Khương Khoa không nói xạo thật sao?
“Anh đang nói cái gì với cái gì vậy hả?” Điền Húc Đông chẳng hiểu gì cả, run rẩy nói: “Theo tôi thấy thì chuyện này rõ ràng là một cái bẫy! Nói không chừng... bây giờ cảnh sát đã bao vây nơi này rồi! Hay... hay là chúng ta mau di chuyển sang một nơi khác đi!”
“Shit!”
Không ngờ rằng Điền Húc Đông vừa nói dứt lời thì Khương Khoa đã hung hăng mắng một tiếng, ngay sau đó, bên trong nhà phát ra tiếng động, nghe có vẻ như Khương Khoa đã động tay với Điền Húc Đông.
“Đại ca... đại ca...” Rõ ràng giọng nói của Điền Húc Đông đã thay đổi, lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
“Điền Húc, cậu bị trúng tà rồi hả? Nhìn xem bộ dạng sợ hãi của cậu kìa?” Khương Khoa hung tợn quát mắng: “Đừng quên, mọi thứ hôm nay của cậu là từ đâu mà có? Khương Khoa tôi là ai chứ, hả? Nếu như ngay cả thiệt giả mà tôi cũng không phân biệt được thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu sao?
“Cậu cho rằng bọn cảnh sát ăn no rồi không có chuyện gì làm sao? Cố tình đặt bẫy cho tôi, là vì mục đích gì? Vì để bắt đám người vô dụng như các cậu sao?” Trong giọng nói của Khương Khoa toát lên cảm giác khiến người khác sợ hãi: “Thả tôi ra ngoài, đây không phải là chuyện ăn no không có chuyện gì làm sao?”
“Nhưng mà... chuyện này... Đại ca... tôi vẫn không thể nào hiểu nỗi...” Điền Húc Đông bắt đầu ăn nói lung tung: “Nếu như không phải do bọn cảnh sát làm thì người nào có bản lĩnh lớn như vậy? Rốt... rốt cuộc thì anh đã ra ngoài bằng cách nào?”
“Hừ!” Khương Khoa lại hừ lạnh một tiếng, rồi mới kể sơ lại toàn bộ quá trình vào tù và vượt ngục của mình cho Điền Húc Đông nghe.
Điền Húc Đông nghe đến nỗi ngơ ngác, những chuyện đã xảy ra với Khương Khoa, đúng là còn khó tưởng tượng hơn trong phim ảnh nữa.
“Trước kia tôi chưa bao giờ được nghe thấy giọng nói đó, nhưng mà... giọng nói này hình như đã qua xử lý của phần mềm rồi! Với lại, giọng điệu mà người đó nói đoán không sai còn là giọng nữ nữa!” Khương Khoa lắc đầu nói: “Nhưng mà... ừm... Dù cho là nam hay là nữ thì không thể phủ nhận người này... quả là rất lợi hại! Gã ta lợi dụng Triệu Ngọc dàn dựng ra màn vượt ngục này rất hoàn hảo! Nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không thể nghĩ ra được biện pháp khéo léo như vậy!”
“Con gái nuôi của Triệu Ngọc...” Điền Húc Đông cân nhắc nói: “Tên cảnh sát này cũng thật gian xảo. Nhưng mà... Đại ca, lợi dụng phụ nữ và trẻ nhỏ để uy hiếp người khác, cũng có chút không nói đạo nghĩa giang hồ! Xem ra, người đã cứu anh vốn không phải là người trong nghề của chúng ta!”
“Đúng, từ trong cuộc hội thoại của bọn họ thì tôi cũng đã nghe ra được!” Khương Khoa dừng động tác nhai nuốt, nghiêm túc nói: “Lúc ban đầu, tên họ Triệu mang tấm ảnh đến hỏi tôi khiến tôi rất ngạc nhiên!
“Tấm ảnh đó đã chụp từ rất lâu rồi, chụp lúc tôi và một người phụ nữ lên giường, khi đó tôi vẫn còn đang ở Mông Hương!”
“Hả? Có ý gì? Tôi không hiểu!” Điền Húc Đông tỏ vẻ không hiểu.
“Khụ! Lúc ấy tôi cũng không biết, chỉ thấy cô gái ấy rất giàu có nên muốn tiếp cận cô ta, chụp tấm ảnh khỏa thân, sau đó có ý định gạ ít tiền!” Khương Khoa nói: “Đã lên giường rồi, ảnh cũng đã chụp xong, nhưng sau đó tôi mới biết cô ta là cảnh sát! Cậu biết đó, khi đó tôi đã bị dính vào một vụ án kiện tụng, sao tôi còn dám đi uy hiếp cảnh sát nữa chứ?”
“Woa, đại ca, anh đã từng ngủ với nữ cảnh sát sao?” Điền Húc Đông cảm thán nói: “Sao chưa từng nghe anh nói đến vậy?”
“Không có gì để đắc ý cả, vẻ ngoài cô ta không tệ, vóc dáng cũng đẹp! Chẳng qua là ngày đó cô ta không những uống rất nhiều rượu, mà còn chắc là có dùng thuốc, ban đầu thì hăng say lắm, sau đó thì lại giống như người chết, chán muốn chết. Cho nên tôi... ừm...”
“Đệch, không phải chứ? Chẳng lẽ, anh không đụng vào cô ta sao?” Điền Húc Đông bất ngờ.
“Tôi đây chỉ vì tiền bạc, kẻ trộm cũng có đạo lý, tôi sẽ không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy!” Khương Khoa ra vẻ chính trực nói: “Nào, lấy cho tôi thêm cái bánh nướng, để nguội rồi ăn không ngon nữa!”
“Chụp ảnh khỏa thân để tống tiền mà không gọi là thất đức sao?” Một loạt tiếng xào xạc vang lên, chắc là Điền Húc Đông đang lấy bánh nướng cho Khương Khoa, nói: “Nhưng mà, chuyện này có liên quan gì đến chuyện anh vượt ngục chứ?”
“Không không không... Cô gái đó đã chết!” Khương Khoa nói: “Hơn nữa, theo lời nói của họ Triệu thì chắc là mới chết gần đây thôi!”
“Vậy thì càng không đúng!” Điền Húc Đông nghi ngờ nói: “Đại ca, anh bị giam trong Cục Cảnh sát mà! Chẳng lẽ bọn họ cho rằng anh đã giết người sao?”
“Lão Điền, cậu nên đi khám não đi, xem có phải có dấu hiệu não bị thoái hóa rồi hay không?” Khương Khoa cắn miếng bánh nướng rộp rộp, nói: “Bây giờ đã quá rõ ràng rồi, nữ cảnh sát chắc chắn đã bị người cứu tôi giết chết!”
“Hơn nữa, lúc ở trên cầu, họ Triệu còn nhắc đến vụ án ở thị trấn Tự Lưu huyện Cao Lan nữa. Theo tôi thấy thì ân oán thật sự chắc là ở tên họ Triệu với người đã cứu tôi! Còn tôi chỉ là công cụ kẹp giữa hai người bọn họ mà thôi!”
“Nhưng mà... anh cũng có lời mà? Với lại... ừm...” Điền Húc Đông hỏi: “Thị trấn Tự Lưu là sao? Huyện Cao Lan là gì nữa?”
“Đồ ngốc, cậu chưa nghe nói tới vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp thị trấn Tự Lưu sao?” Khương Khoa tức giận trả lời: “Năm người chết, còn cướp mất tám trăm nghìn tiền mặt! Đây là chuyện... ừm... mười hai... không đúng, chắc là mười ba năm về trước! Khi đó tôi còn ở huyện Cao Lan, rất chấn động!”
“À... à... Nhớ ra rồi!” Điền Húc Đông nói: “Sau đó, trong nghề còn có người tung tin đồn, nói vụ án đó là do anh làm nữa!”
“Đương nhiên không phải rồi!” Khương Khoa nói: “Nếu tôi có tám trăm nghìn thật thì tôi ở lại huyện Cao Lan làm gì? Cần gì chụp ảnh giường chiếu với nữ cảnh sát kia nữa?”
“Đúng đúng đúng, mấu chốt là...” Điền Húc Đông lại nói: “Tôi vẫn không thể hiểu, nếu như người kia muốn đối phó với cảnh sát họ Triệu thì cứ đối phó đi! Tại sao lại phải cứu anh ra chứ?”
“Ôi, lão Điền à, lần này cậu đã hỏi đúng vấn đề chính rồi!” Khương Khoa lấy hơi trầm mặc nói: “Lúc trước tôi cũng không hiểu! Nhưng mà... cậu hỏi như vậy thì tôi lại hiểu ra rồi...”
“Cậu nghĩ xem, Triệu Ngọc nhảy sông tôi cũng vượt ngục, là do Triệu Ngọc cứu tôi ra! Vậy thì... có phải... toàn bộ tiêu điểm đều chuyển lên người của tôi hết hay không? Chỉ cần tôi không bị cảnh sát bắt thì mãi mãi sẽ không có ai chú ý đến người đã cứu tôi? Cho dù cảnh sát có nghi ngờ thì đương nhiên cũng cho rằng người đã cứu tôi là cùng một nhóm với tôi có phải không?”
“A...” Điền Húc Đông suy nghĩ một hồi nói: “Hình như tôi đã hiểu ra được một phần rồi. Đại ca, theo anh... người đã cứu anh ra có phải là hung thủ của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp hay không?”
“Đúng! Cuối cùng cậu cũng đã hiểu ra rồi!” Khương Khoa nói: “Tôi cũng cho là như vậy! Lúc ở trên cầu Triệu Ngọc đã từng nhắc đến nguyên nhân trong đó. Sau khi bắt được Hàn Khoan, Triệu Ngọc liền nổi tiếng, còn được người khác gọi là ‘Người quét sạch vụ án chưa giải quyết’.”
“Người đã cứu tôi sợ bị Triệu Ngọc điều tra ra gã chính là hung thủ của vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp, cho nên mới lợi dụng tôi để ra tay trước chiếm được lợi thế! Trong phim ảnh đã nói thế nào? Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè! Mục đích của người đó có lẽ chính là muốn lợi dụng việc vượt ngục của tôi để giết Triệu Ngọc!!!”