Cuồng Thám

Chương 962: Chương 962





BIẾN ĐỘNG KINH HỒN

Nghe thấy lời nói của Khương Khoa, Triệu Ngọc càng ngày càng cảm thấy thất vọng.

Hắn tưởng rằng chỉ cần theo dõi Khương Khoa thì sẽ có thể dễ dàng tìm ra người thần bí kia, sau đó bắt hết bọn chúng. Nhưng bây giờ nghĩ lại chuyện này vốn không đơn giản như hắn nghĩ. Khương Khoa cũng không biết người thần bí đó là nhân vật như thế nào, bọn họ không phải là một nhóm, chuyện này quả thật đã ngoài sức tưởng tượng của Triệu Ngọc rồi.

Ban đầu, Triệu Ngọc còn nghi ngờ Khương Khoa không hoàn toàn tin tưởng Điền Húc Đông nên chưa nói ra hết sự thật. Nhưng mà sau khi nghe hai người bọn họ suy đoán một hồi thì hắn không thể không chấp nhận sự thật khiến người ta buồn rầu này.

Trong phút chốc, con cá nướng giòn dường như đã mất đi vị thơm ngon của nó, Triệu Ngọc không còn cảm thấy ngon miệng nữa. Sau khi để con cá xuống thì hắn vừa tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ, vừa bắt đầu nghiên cứu ý hàm ý bên trong.

Tuy thông qua việc nghe trộm hắn đã làm rõ được vài chuyện, nhưng đồng thời cũng mang đến cho hắn nhiều thứ hơn, ngoại trừ nghi ngờ vẫn là nghi ngờ.

Đầu tiên, dựa theo lời nói của Khương Khoa thì Triệu Ngọc đã biết mối quan hệ giữa Khương Khoa cùng Ô Phương Phương, cũng biết được mục đích Khương Khoa chụp ảnh cùng Ô Phương Phương. Từ đó cho thấy, Khương Khoa đúng là không có liên quan gì đến cái chết của Ô Phương Phương, chả trách sau khi nhìn thấy tấm ảnh thì hắn ta không có phản ứng gì quá lớn!

Nhưng mà, nếu như phân tích kĩ cách nói của Khương Khoa thì lại ẩn chứa nhiều chỗ khó hiểu.

Thứ nhất, nếu năm đó Khương Khoa muốn dùng ảnh khỏa thân để tống tiền của Ô Phương Phương, thì tại sao hắn ta còn tự chụp hình mình luôn? Nếu như chuyện bị bại lộ thì chẳng khác nào sẽ để lại chứng cớ bất lợi cho bản thân?

Thứ hai, người thần bí làm sao có được những tấm ảnh đó? Là Khương Khoa vô tình làm mất bị người thần bí nhặt được... Hay là những tấm ảnh đó do chính Ô Phương Phương để lại? Nhưng mà nếu như là Ô Phương Phương để lại thì làm sao người thần bí biết được?

Cho nên... giữa người thần bí, Khương Khoa và Ô Phương Phương, ba người họ chắc chắn là có quan hệ gì với nhau mới đúng. Nói không chừng là Khương Khoa quen biết người thần bí này, chẳng qua là tạm thời hắn ta chưa nhớ ra mà thôi.

Ngoài ra, nếu lời Khương Khoa nói đều là sự thật thì có nghĩa là hắn ta không hề có liên quan đến vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp. Và phân tích của Khương Khoa cũng giống với mình, hung thủ thật sự chính là người thần bí! Vì để ngăn cản Triệu Ngọc tra ra sự thật của vụ án hợp tác xã nông nghiệp cho nên người này mới bày ra mưu kế như vậy.

Nhưng mà điều khiến Triệu Ngọc không thể hiểu được chính là nếu như người thần bí thật sự chỉ lợi dụng Khương Khoa, vậy thì... tại sao không giết chết luôn Khương Khoa?

Rất rõ ràng rằng một khi Khương Khoa bị cảnh sát bắt thì sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho người thần bí.

Nhớ lại chuyện trên cây cầu, người thần bí để Khương Khoa xuống xe trước, sau đó mới làm bom nổ. Theo ý định thì chắc là gã không muốn giết chết Khương Khoa.

Vậy thì... tại sao gã không muốn giết Khương Khoa diệt khẩu chứ? Là bởi vì gã biết Khương Khoa không hề biết gì về gã cả, hay là... gã muốn để Khương Khoa sống, chỉ cần Khương Khoa vẫn còn đang trong thời gian chạy trốn thì có thể phân tán sự chú ý của cảnh sát?

Nhưng mà... có thật là gã không sợ Khương Khoa bị cảnh sát bắt được không?

Chậc chậc...

Càng suy nghĩ thì Triệu Ngọc lại càng cảm thấy bản thân rơi vào đường cùng, không thể nào phân biệt rõ sự thật. Thân phận và mục đích của người thần bí này thì càng ngày càng mơ hồ.

“Nếu như vậy thì có phải đỡ hơn không...” Lúc này, Điền Húc Đông lại nói chuyện: “Đại ca, anh vượt ngục suôn sẻ, đúng là nhặt được một món hời lớn rồi!”

“Không thể nói như vậy được, là phúc hay là họa... ai cũng không thể nói trước được!” Khương Khoa ý tứ sâu xa nói: “Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí! Hãy chờ xem, người đã cứu tôi không chừng còn có ý định gì nữa! Nói không chừng, gã còn chuyện muốn nhờ tôi giúp đỡ!”

“Không đúng.” Điền Húc Đông nói: “Đại ca à, anh đã giúp gã rồi! Đừng quên, Triệu Ngọc đã bị anh đẩy từ trên cầu xuống! Anh đã giúp gã giải quyết một vấn đề lớn rồi!”

“Ừm...” Khương Khoa than thở mấy tiếng, nói: “Cũng phải! Cho nên... bây giờ tôi càng không thể để cho cảnh sát bắt nữa!”

À...

Nghe đến đây, trong phút chốc Triệu Ngọc đã hiểu ra được hai chuyện. Một là người thần bí không sợ Khương Khoa bị bắt là vì Khương Khoa đã mưu sát mình, một khi bị bắt thì chỉ có con đường chết; hai là theo phản ứng của Khương Khoa, dường như hắn ta cũng không biết trên chiếc xe van màu vàng đó có lắp bom.

Làm thế nào đây?

Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, nếu như Khương Khoa không biết thân phận của người thần bí thì bây giờ phải làm gì đây?

Hắn đã nghe ra Khương Khoa sẽ không ở lại siêu thị hải sản này quá lâu. Vậy thì... mình nên tiếp tục theo dõi hay là bây giờ thông báo cho Miêu Anh, để đội cảnh sát đến tóm gọn, giải quyết cả nhóm Khương Khoa?

Nhưng mà... nếu làm như vậy thì chẳng khác nào mình đã uổng công nhảy sông rồi!

Thử nghĩ lại, sau khi Khương Khoa bị quy án thì mình sẽ rơi vào một tình cảnh vô cùng bất lợi: Nếu ra mặt thì người thần bí sẽ lại lợi dụng bạn bè người thân của hắn để uy hiếp hắn, quấy rối hắn điều tra rõ sự thật; còn bên phía cảnh sát sẽ không thể không truy cứu trách nhiệm của hắn giúp Khương Khoa vượt ngục, nếu giải quyết không tốt thì mình cũng phải ngồi tù, tương lai sẽ bị hủy hoại!

Còn nếu không ra mặt? Chẳng phải mình sẽ trở thành tội phạm chạy trốn sao? Chỉ có thể chạy tới chân trời góc biển, một mình đi tìm tung tích của người thần bí?

Không được...

Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ tìm cách, cho rằng bản thân phải suy nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa hơn mới được, nếu như không thể tìm được người thần bí thì hoàn cảnh của bản thân thật sự không ổn.

Theo như tình huống trước mắt thì mặc dù Khương Khoa không biết thân phận của người thần bí, nhưng hắn ta là đầu mối duy nhất để đi tìm ra người thần bí.

Cho nên... Cho nên...

Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ đến việc nếu dùng vũ lực thì sao? Bây giờ mình xông ra bắt Khương Khoa lại, sau đó tra hỏi bức cung hắn ta, buộc hắn ta phải nói ra sự thật?

Chậc chậc...

Hình như... hình như... cũng không tốt lắm! Đừng nói đến việc tra hỏi bức cung có thể ép buộc hắn ta nói ra gì hay không, một khi người thần bí biết Khương Khoa bị người khác bắt đi rồi, thì tất nhiên gã sẽ có đề phòng, đến lúc đó sẽ càng khó tìm hơn!

Vậy thì... mình có thể làm cái gì?

Vào lúc này, Khương Khoa và Điền Húc Đông lại nói đến vấn đề khác, ví dụ như việc chôn cất Thôi Tiểu Long và tình hình của mấy tên đồng bọn khác đang ngồi tù, v.v…

Sau khi Điền Húc Đông nghe nói Lão Bân cường tráng mạnh mẽ đã chết do bị Triệu Ngọc đấm một quyền, liền sợ đến run cầm cập: “Đại ca à, tên cảnh sát bạo lực như vậy sao trước kia không nghe anh nói đến? Lão Bân có thể dùng tay không để giết chết một con trâu đó! Ôi trời, may mà anh đã đẩy hắn xuống sông Hồng Minh rồi, nếu như người này còn sống...”

“Thật ra chỉ là ngẫu nhiên thôi! Lão Bân đứng không vững, phía sau ót bị đập vào kính xe mà thôi, không kỳ quái như vậy đâu!” Khương Khoa nói: “Nhưng mà, mặc kệ người cứu tôi có phải là cố ý hay không, nhưng vì để trả thù cho Tiểu Long và Lão Bân thì tôi cũng phải đẩy hắn xuống...”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Triệu Ngọc vẫn còn đang suy nghĩ cách đối phó. Hắn phát hiện ra chỉ có cách ngồi chờ thời cơ hành động, tiếp tục theo dõi Khương Khoa mới là sự lựa chọn duy nhất của hắn.

Có lẽ đúng như Khương Khoa nói, nói không chừng người thần bí giúp hắn ta vượt ngục là còn có mục đích gì khác, có khi sẽ liên lạc với hắn ta. Với lại, Triệu Ngọc cảm thấy tên Khương Khoa này nói chuyện hơi giả tạo, không chừng hắn ta còn giấu giếm bí mật gì đó, không muốn nói cho Điền Húc Đông biết.

Cho nên, hay là mình cứ tiếp tục đi theo hắn ta, thử xem còn có thể tìm được manh mối gì khác nữa hay không?

Nhưng mà, ngoại trừ việc đã quyết định như vậy thì Triệu Ngọc còn nhận ra được một chuyện vô cùng quan trọng. Khi hắn đứng ở góc độ của người thần bí, suy nghĩ lại toàn bộ quá trình vượt ngục một lần nữa. Thì lúc này hắn mới phát hiện ra tất cả các bước đi đều được người thần bí nắm bắt trong tay, nhưng chỉ có chiếc xe van màu vàng là nằm ngoài dự tính của gã.

Theo kế hoạch của người thần bí thì xe van phải nổ trên cây cầu, hơn nữa còn phải nổ chết Triệu Ngọc. Nhưng vì Triệu Ngọc đã gỡ bom trước đó nên đương nhiên sẽ làm rối loạn kế hoạch của người thần bí.

Cho nên, sau khi mình nhảy xuống sông thì gã không thể không để Khương Khoa đi lái chiếc xe van kia đi. Sau đó, khi Khương Khoa đã đổi xe rồi thì ông ta lại bảo Khương Khoa phái người đi hủy chiếc xe đó.

Nếu như vậy thì chắc chắn trên chiếc xe kia sẽ để lại điểm sơ hở của người thần bí, nếu như có thể tìm được chiếc xe này thì nói không chừng có thể tìm được manh mối...

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội mở điện thoại di động lên, định gửi tin nhắn cho Miêu Anh, bảo cô mau nghĩ cách để tìm ra chiếc xe van đó.

Không ngờ, hắn vừa mới mở hòm thư thì phát hiện trong đó có một email vừa gửi tới, là Miêu Anh gửi email trả lời cho hắn!

Tốt!

Triệu Ngọc vội mở email ra, xem thử Miêu Anh trả lời hắn cái gì. Nhưng mà, ngay vào lúc quan trọng, đột nhiên xảy ra một chuyện khiến hắn không ngờ đến!

Bên ngoài cửa lớn siêu thị bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi ầm ĩ, cửa sổ lớn sát đất nhìn ra đường cái của siêu thị chợt bị một chiếc xe hơi tông vào làm vỡ nát!

Loảng xoảng loảng xoảng...

Trong âm thanh thủy tinh vỡ tan nát, chiếc xe hơi kia lao thẳng vào trong siêu thị, cho đến khi tông nát dãy quầy hàng thủy tinh thì mới dừng lại ở giữa sảnh lớn của siêu thị.

Đệch!!

Triệu Ngọc giật mình, vội vàng tiến tới cửa kho hàng nhỏ để nhìn, vừa mới nhìn thoáng qua thì hắn không khỏi ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy chiếc xe hơi vừa lao vào trong siêu thị chính là chiếc xe van màu vàng có dòng chữ: “Bảo trì Thiên Võng”!!!