Triệu Ngọc chỉ mất mười phút đã lái xe tới mục tiêu. Phim trường Hải Đô nổi tiếng trên cả nước, diện tích còn lớn hơn cả một huyện thành.
Có điều, bây giờ đang trong dịp Tết, là mùa ít khách du lịch, trên đường cái vắng ngắt vốn không có khách du lịch nào cả. Có thể vẫn hoạt động trong phim trường vào thời điểm này đều là những đoàn làm phim điện ảnh đang phải đẩy nhanh tốc độ.
Dựa theo địa điểm đã hẹn trước trong điện thoại, Triệu Ngọc lái xe van vào một rừng cây bí ẩn phía Bắc phim trường, nơi này chẳng những thưa thớt người qua lại mà ngay cả camera cũng không có.
Bởi vì lấy được tin tức xác định vị trí trước, Triệu Ngọc chỉ vòng quanh vài vòng trong rừng rậm là thấy được một chiếc xe SUV màu đen đang dừng lại bên cạnh một bồn hoa.
Triệu Ngọc vội dừng xe van rồi đi ra ngoài. Không ngờ rừng rậm tiếp giáp với biển khơi, còn nghe thấy cả tiếng sóng biển cuồn cuộn xa xa.
Rầm...
Thấy Triệu Ngọc xuống xe, cửa xe SUV cũng được mở ra, một người đàn ông có dáng người hơi gầy đã nhảy từ trên xe xuống. Người này vừa gặp Triệu Ngọc, thiếu chút nữa đã gãy cả thắt lưng.
“Con bà nó! Cảnh sát Triệu! Anh... anh anh anh... đổi nghề rồi hả? Sao lại ăn mặc thế này? Còn... còn đeo khăn lụa màu hồng phấn...” Người này kinh ngạc thở dài nói: “Anh cũng đi diễn à? Có cần tôi làm người đại diện cho anh không? Nhìn dáng vẻ của anh cũng không tệ, nếu như diễn một vai quần chúng nào đó...”
“Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, sau đó mở cửa xe van ra, vén đống quần áo hỗn loạn ra hai bên, để lộ Khương Khoa ở bên trong.
“Đây...” Người đàn ông vội đến bên cạnh, tò mò hỏi: “Cảnh sát Triệu, sao lần này lại nghĩ đến tôi thế? Người này... chính là người mà anh nhờ tôi xử lý đó hả? Hắn ta... là ai vậy?”
“Được rồi, Mã Lão Đán!” Triệu Ngọc trừng mắt nhìn người này, sau đó mới chỉ vào Khương Khoa mà ra lệnh: “Mau, đỡ hắn ta lên xe của anh đi rồi nói tiếp!”
“À... Được được được...” Người này thấy Triệu Ngọc nghiêm túc liền vội vươn tay giúp đỡ.
Hóa ra, người đàn ông chạy SUV màu đen không phải là người nào khác mà chính là Mã Lão Đán ở Tấn An!
Tới thời khắc cuối cùng, Triệu Ngọc mới nhớ tới người này, đầu năm nay đến Diệu Danh điều tra phá vụ án ác ma, đúng lúc gặp được Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ ở trong quán lẩu dê. Lúc ấy, chẳng những Thôi Lệ Châu dùng chai rượu đập vào đầu Mã Lão Đán mà Triệu Ngọc còn dựa vào câu nói “Thật cũng là giả mà giả cũng là thật” kia để lấy được linh cảm phá án...
Triệu Ngọc nhớ, lúc ấy Mã Lão Đán có nói rằng, sở dĩ gã và Tống Mỹ Lệ đến Diệu Danh là vì muốn tham gia thử vai ở phim trường, Tống Mỹ Lệ dự định đóng một bộ điện ảnh gọi là “Nữ pháp thuật”, một khi thử vai thành công thì bọn họ sẽ đến phim trường để tham gia quay chụp bộ phim ngay, chứ không thể trở về ăn Tết được!
Sau khi phá xong vụ án ác ma thì Triệu Ngọc đã từng thấy được tin tức liên quan đến bộ phim này trên điện thoại di động. Quả nhiên là trong danh sách diễn viên có tên của Tống Mỹ Lệ, nhưng không phải là vai nữ số một như Mã Lão Đán nói, mà là nữ phụ.
Tuy nhiên, cho dù là nữ phụ thì cũng phải đi theo đoàn làm phim để quay, mà Mã Lão Đán được xem như là người đại diện kiêm bạn trai nên cũng phải đi theo.
Cho nên, khi Triệu Ngọc thấy bảng chỉ dẫn phim trường Hải Đô thì chợt nhớ tới tên Mã Lão Đán này. Mã Lão Đán xuất thân từ nhóm trộm cắp, hiểu biết lề lối của giang hồ, nếu như nhờ hắn ta giúp đỡ xử lý Khương Khoa thì có thể giải quyết khó khăn trước mắt của mình rồi.
Vì vậy, Triệu Ngọc dùng máy tìm kiếm để tra số điện thoại của gã. Sau khi hỏi mới biết, quả nhiên gã cũng đi theo Tống Mỹ Lệ tới phim trường Hải Đô để quay phim!
Cơ hội tốt!
Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng Triệu Ngọc vẫn hiểu cách làm người của Mã Lão Đán rất rõ, đừng thấy bộ dáng cà lơ phất phơ, cợt nhả của gã, nhưng khi xử lý công việc thì gã vẫn khá là đáng tin!
Cho nên, nếu giao Khương Khoa cho gã thì vừa ổn thỏa lại vừa khiến người ta khó mà ngờ tới được, cảnh sát và người bí ẩn cũng đều không thể nào ngờ tới...
Đúng!
Bây giờ, kẻ thù ở ngoài sáng, ta ở trong tối, nếu muốn phát huy ưu thế của mình tới mức cao nhất thì phải thực hiện một vài quyết định điên cuồng mới được!
Vì vậy, Triệu Ngọc mới hẹn Mã Lão Đán ra, muốn nhờ gã giúp mình một chuyện.
Lúc này, Triệu Ngọc và Mã Lão Đán đã hợp sức đỡ Khương Khoa vào sau cốp chiếc SUV.
“Được rồi!” Sau khi đóng cốp xe lại, Triệu Ngọc dặn dò Mã Lão Đán: “Chắc là tôi không cần lặp lại chuyện mà tôi đã nói trong điện thoại lần nữa chứ? Anh cần phải nhớ kĩ rằng, nếu như chuyện này làm không tốt thì mạng nhỏ của tôi và anh đều khó mà giữ được, hiểu chưa?”
“Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm đi!” Mã Lão Đán vỗ ngực nói: “Ở Triều Hải thì tôi có cách, bảo đảm có thể chữa trị được cho người này, cũng bảo đảm sẽ không làm bại lộ thân phận của người này! Nhưng mà đại ca à... anh phải nói cho tôi biết đã, rốt cuộc người này là ai vậy?”
“Khương Khoa!” Triệu Ngọc quàng lấy cổ Mã Lão Đán, nói nhỏ bên tai gã: “Bây giờ, anh đã biết chuyện này quan trọng tới mức nào rồi chứ?”
“Trời đất ơi!!!” Suýt chút nữa thì Mã Lão Đán đã bị dọa sợ mà nằm ngã xuống mặt đất rồi, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ khó hiểu: “Đại ca, rốt cuộc... rốt cuộc thì chuyện là thế nào? Người này nổi tiếng ngang hàng với Đào Hương, là thần tượng của tôi đấy! Không phải... không phải hắn ta đã bị bắt rồi sao? Sao mà...”
“Anh đừng hỏi nhiều nữa!” Triệu Ngọc lại dặn dò: “Nhớ lời tôi nói là được, không thể để cho bất kỳ người nào biết tôi còn sống đấy! Mà Khương Khoa... cố gắng dùng phương pháp của anh để giữ được tính mạng của hắn ta! Mất bao nhiêu tiền, anh cứ ứng trước cho tôi đi, bảo đảm sau này, tôi sẽ trả lại gấp đôi!!”
“Không cần đâu, không cần, tình bạn của chúng ta...” Mã Lão Đán xua tay.
“Tốt nhất là cứ làm việc dựa theo quy củ giang hồ!” Triệu Ngọc chỉ vào chiếc SUV mà nói: “Chỉ cần không chết thì nhốt hắn ta lại cho tôi! Không ai có thể tìm ra được! Nếu như làm tốt chuyện này...” Hắn vỗ lên bả vai của Mã Lão Đán: “Sau này, tôi sẽ nhận anh làm anh em!”
“A... Được được... Yên tâm yên tâm!!” Mã Lão Đán vội gật đầu nói: “Đừng thấy Mã Lão Đán tôi bình thường hẹp hòi nhé, nhưng trong thời khắc quan trọng thì chắc chắn sẽ không kéo chân sau của đại ca đâu! Anh cứ giao cho tôi là được! Tôi biết nên làm cái gì!”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu: “Lão Đán à, tình hình rất nguy cấp, ngay cả nội bộ cảnh sát mà tôi cũng không yên tâm, nhưng tôi vẫn một mực tìm anh giúp đỡ thì anh có thể hiểu là có ý gì rồi chứ?”
“Tôi biết, vì đại ca tin tưởng nên mới giao nhiệm vụ cho tôi!” Mã Lão Đán hiếm khi nghiêm túc như vậy, gã nói: “Tôi giúp anh, không riêng vì ân cứu mạng của đại ca mà còn có ví dụ rõ ràng là cha tôi nữa! Cho nên, bây giờ tôi biết hiện tại mình phải làm gì, làm như thế nào mới là đúng đắn!”
“Được!” Triệu Ngọc vừa lòng vỗ bả vai Mã Lão Đán. Mặc dù người này đã từng là một tên trộm, nhưng vào giờ phút này lại là người mà hắn tin tưởng nhất.
Thời gian gấp rút, Triệu Ngọc chỉ dặn dò thêm mấy câu, Mã Lão Đán mới khởi động chiếc SUV chở Khương Khoa đi...
Thật ra thì, không phải là Triệu Ngọc không muốn giao Khương Khoa cho cảnh sát, nhưng mà thời gian quá gấp gáp, Miêu Anh chưa tới được Diệu Danh, hắn sợ trong lúc bàn giao vội vàng sẽ xảy ra vấn đề.
Hơn nữa, giao Khương Khoa cho cảnh sát cũng đồng nghĩa với việc sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến chuyện mà hắn muốn làm tiếp theo!
Giờ phút này, sau khi nhìn thấy chiếc SUV đã đi xa, hắn mới mở điện thoại di động của Khương Khoa lên, gọi lại số điện thoại vừa rồi: “A lô? Tam Long à...” Máy đổi giọng của hắn vẫn đang hoạt động, lúc này lại dùng giọng nói của Khương Khoa để nói chuyện: “Tôi đang ở trong khu rừng rậm phía Bắc phim trường, các cậu tới đón tôi mau lên! Được, tôi sẽ gửi vị trí qua cho các cậu!”
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc lấy cái khăn lụa màu hồng trên mặt xuống, nhẹ nhàng thở ra.
Tiếp theo, hắn mở tấm ảnh mới vừa chụp Khương Khoa trong điện thoại di động ra, sau đó lại nhìn sang hệ thống đạo cụ, chọn lựa máy cải trang tàng hình đã rất lâu chưa dùng...