Trong lúc chờ đợi, Triệu Ngọc ngắm nghía khẩu súng điện lấy được từ chỗ Khương Khoa. Loại súng điện này là loại mini bỏ túi, sau khi treo lên cổ tay là có thể bị ống tay áo che kín, vô cùng kín đáo.
Mặc dù súng chỉ có thể bắn ra được một viên đạn điện từ trong một lần bóp cò, nhưng trong thời khắc quyết định thì nó vẫn là thứ vừa có thể phòng thân, lại không phải vũ khí sắc bén khiến người khác bị thương. Cho nên, Triệu Ngọc không hề suy nghĩ nhiều đã lắp khẩu súng điện này lên cổ tay của mình.
Vừa gắn xong thì hắn nghe thấy tiếng rào rào nổi lên từ phía xa, Triệu Ngọc bắt đầu dồn khí đan điền, yên lặng tập trung suy nghĩ, suy xét lại kế hoạch điên cuồng của mình thêm một lần nữa.
Dựa vào tích lũy từ ngày xưa, bây giờ hắn có tổng cộng chưa đến ba mươi cái máy cải trang tàng hình. Những cái máy cải trang này có thời gian duy trì không giống nhau, có cái có thể duy trì trong một tiếng, cái thì chỉ mười mấy phút. Cộng lại cũng xấp xỉ hai mươi bốn tiếng đồng hồ cho hắn giữ dáng vẻ khác.
Vậy thì... trong vòng hai mươi bốn tiếng, liệu có thể tìm ra được người bí ẩn kia không?
Còn nữa... Mặc dù thân hình và dáng người của mình không kém Khương Khoa nhiều lắm, nhưng chỉ cần thay đổi khuôn mặt thì có thể lừa gạt được những đàn em của Khương Khoa thật sao? Nếu không may bại lộ thì đúng là thật sự có trò hay để xem rồi...
Nhưng mà... qua nhiều lần cân nhắc thì Triệu Ngọc vẫn cho rằng, chuyện giả mạo kẻ trộm để đi sâu vào hang cọp đáng giá để mạo hiểm. Bởi vì, hắn cho rằng Khương Khoa không biết người bí ẩn rốt cuộc là ai, tất nhiên cũng không có liên quan gì đến người bí ẩn. Cho nên, nếu như hắn giả mạo Khương Khoa thì chính là một con đường tắt để tìm ra người bí ẩn!
Hơn nữa, hắn còn lờ mờ cảm giác được, trừ người bí ẩn ra thì có khả năng hắn sẽ còn tìm hiểu được nhiều thứ hơn nữa...
Tiếp theo, để giả dạng sao cho chân thật nhất, hắn ôn lại lời nói cử chỉ của Khương Khoa, hơn nữa còn tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết bịa đặt để tránh bị bại lộ.
Không ngờ, đàn em của Khương Khoa tới nơi rất nhanh, chẳng mấy chốc, Triệu Ngọc đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía xa xa.
Nhưng mà, vì lý do an toàn cho nên Triệu Ngọc không dám đứng đợi ở tại chỗ, mà là ẩn núp trong bụi cây bên cạnh.
Hắn vừa mới nấp kĩ thì bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón xuất hiện phía trước chiếc xe van.
Rõ ràng là người này đến đây để tìm người, gã đi thẳng tới bên cạnh xe van, mở cửa sổ nhìn vào bên trong. Khi thấy trong xe không có người, gã mới lo lắng lấy điện thoại di động ra gọi.
“Mệnh tốt, mệnh xấu, dù sao đều phải chiến đấu...”
Thình lình, điện thoại di động của Triệu Ngọc lại reo lên. Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói thì hẳn là điện thoại di động của Khương Khoa reo lên.
“Hả!?” Tên râu quai nón sợ hết hồn, vội cúi đầu, nhìn về phía Triệu Ngọc đang ẩn nấp, cũng hạ thấp giọng mà hỏi: “Này... Đại ca... Là anh phải không?”
Tốt!
Thấy cảnh tượng như vậy, rốt cuộc Triệu Ngọc mới hiểu ra, màn biểu diễn của hắn đã chính thức được kéo màn che ra.
Vì vậy, hắn liền khởi động máy cải trang tàng hình đã được chuẩn bị từ trước, biến khuôn mặt mình thành dáng vẻ của Khương Khoa, sau đó liền cúi đầu, giả vờ lảo đảo mà chui ra ngoài!
“Con bà nó, cái quỷ gì vậy!?”
Đột nhiên nhìn thấy một người mặc đồ diêm dúa chui từ trong bụi cỏ ra, tên râu quai nón giật mình, còn bày ra tư thế chuẩn bị tấn công nữa.
“Ưm... ưm...” Triệu Ngọc cởi mũ và khăn lụa của mình xuống, lộ ra khuôn mặt của Khương Khoa.
“Mẹ ơi... Đại ca!?” Tên râu quai nón vừa mừng vừa sợ, căm giận mà đấm lên ngực mình, mắng: “Đám cảnh sát chết tiệt, chúng mày thật chẳng có nhân tình gì cả, dám làm nhục đại ca đến mức này! Sau này tao sẽ không xong với chúng mày đâu! Đại ca... đại ca... anh đã chịu khổ rồi!”
Trong lúc than trời trách đất, suýt chút nữa thì tên râu quai nón đã chảy nước mắt ra rồi.
Triệu Ngọc thì suýt chút nữa đã bật cười ngay tại chỗ, hắn vội giả bộ thần kinh cộng thêm đau đớn, chỉ tên râu quai nón mà nói: “Cậu... cậu là Tam... Tam... ưm...”
“Tam Long, em là Tam Long! Đại ca!” Quả nhiên tên râu quai nón bị mắc lừa ngay, vừa đỡ lấy Triệu Ngọc vừa lo lắng hỏi: “Anh... anh làm sao vậy? Sao ngay cả em cũng không nhận ra vậy?”
“Nổ... nổ!” Triệu Ngọc túm chặt tóc của mình, ánh mắt đờ đẫn mà nói: “Có bom, siêu thị hải sản! Húc Đông... Điền Húc... Điền Húc Đông... chết rồi! Đầu... đầu của tôi...”
“A! Anh đã nói chuyện này rồi, Lão Điền cũng bị chôn cùng! Anh yên tâm, thằng chó Tào Tứ Phần này, chúng ta nhất định sẽ nợ máu trả bằng máu! Nhưng mà, đầu của anh...” Tam Long chỉ đầu Triệu Ngọc hỏi: “Đầu của anh... bị chấn động? Có nặng không?”
“Ưm...” Triệu Ngọc giả vờ đau đến mức không muốn sống nữa mà gõ đầu mình, mắng: “Đau chết đi được, không thể nhớ được gì cả...”
“Đừng đừng đừng... có thể là bị chấn động não rồi!” Tam Long vội kéo lấy tay Triệu Ngọc, khuyên can: “Đại ca, anh đừng nóng vội! Đồng Khởi đã chuẩn bị xe rồi, chúng ta rời khỏi chỗ rắc rối này trước đã, trên đường tìm bác sĩ khám cho anh! Bây giờ anh cần phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi...”
“Được... được...” Triệu Ngọc thấy Tam Long không hề nghi ngờ thân phận của mình, cuối cùng mới yên tâm.
“Vậy... chúng ta đi thôi!”
Tam Long đỡ Triệu Ngọc đang định rời khỏi chỗ này ngay. Nhưng Triệu Ngọc lại giả vờ gian nan quay lại chỗ xe van, lấy máy vi tính xách tay của Khương Khoa và thịt bò sốt ra.
“Tam Long... Tôi đã lái chiếc xe này tới, không thể để lại chỗ này được!” Triệu Ngọc chưa quên dặn dò thêm một câu.
“À... Vâng... Vâng!” Tam Long vừa xách lấy đồ của Triệu Ngọc vừa trả lời, nói: “Anh yên tâm đi, lát nữa, em sẽ bảo Đồng Khởi tìm một người tới lái xe! Đại ca, đi thôi, bên này!”
Cứ thế, dưới sự hướng dẫn của Tam Long, Triệu Ngọc đi lên trên quốc lộ bên ngoài rừng rậm. Kết quả, điều khiến Triệu Ngọc không thể nào tưởng tượng được là chiếc xe chờ hắn trên đường chẳng những là một chiếc xe tải mà còn chở đầy dê rừng đang kêu be be.
“Thế này...” Triệu Ngọc cảm thấy rất bất ngờ.
“Đại ca!” Lúc này, một người đeo mắt kính trong buồng lái của chiếc xe chở hàng vẫy tay với Triệu Ngọc: “Bên này... Bên này...”
À...
Triệu Ngọc đoán được, người đeo mắt kính này chắc là Đồng Khởi.
“Đại ca, đầu anh đúng là bị thương không nhẹ...” Tam Long thấy khuôn mặt Triệu Ngọc lộ ra vẻ nghi ngờ, vội giải thích: “Chỉ có xe chở sinh vật sống thì khi đường bị phong tỏa mới có thể được ưu tiên lên đường cao tốc! Anh đã dạy cho bọn em điều đó đấy...”
À...
Thì ra là như vậy, Triệu Ngọc khẽ gật đầu. Vừa biết được cách thức che chắn của bọn họ, vừa nhận ra rằng đoạn đường tiếp theo mà bọn họ định đi nhất định sẽ không ngắn, nếu không thì đã không cần lên đường cao tốc!
“Bây giờ... chúng ta đang phải... phải về...” Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc hỏi thử một câu.
“Đại ca... nhanh lên đi!” Không ngờ, Đồng Khởi trên xe bỗng nhiên sốt ruột thúc giục: “Không nên nói chuyện ở nơi này, có chuyện gì thì lên xe rồi hẵng nói sau!”
“Đi!”
Được Tam Long đỡ lấy, Triệu Ngọc bước lên buồng lái của xe chở hàng.
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng Khương Khoa là kẻ trộm nổi tiếng thì phải có nhiều người tới đón hắn ta chứ! Nhưng lại không ngờ rằng, trên xe ngoài người đàn ông tên là Đồng Khởi ra thì không còn người nào nữa.
Sau khi lên xe, Tam Long vội kể lại chuyện xe van cho Đồng Khởi nghe, Đồng Khởi vừa lái xe chở hàng rời khỏi phim trường, vừa dùng điện thoại dặn dò ai đó.
Sau khi đặt điện thoại xuống, hắn ta vội báo cáo với Triệu Ngọc: “Đại ca, anh yên tâm đi! Chuyện xe van sẽ được xử lý ổn thỏa, cho dù là cảnh sát hay Tào Tứ Phần đều sẽ không tìm ra được đâu!”
“Tào... Tào Tứ Phần... Tào Tứ Phần!” Triệu Ngọc siết chặt nắm tay, nổi giận đùng đùng gọi mấy câu này xong, liền đau đớn túm lấy tóc kêu rên: “Chết tiệt nhà nó, sao... sao mà... ngay cả Tào Tứ Phần mà tôi cũng sắp không nhớ ra được nữa... Tam... Tam Long... Tào Tứ Phần... là kẻ nào thế, tại sao lại muốn giết tôi!?”
“Con mẹ nó! Sao có thể!?”
Nghe thấy câu hỏi của Triệu Ngọc, Tam Long thì không sao, nhưng Đồng Khởi không biết tình hình thế nào nên suýt chút nữa đã lao xe tải xuống dưới mương rồi...