Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 125: QUẢ NHIÊN TÔI VẪN BỊ VỨT BỎ



Sau bữa trưa với ngổn ngang tâm sự, hai mẹ con Bích Lư dắt nhau rời nhà hàng. Trong khi chờ Bích Nhàn tính tiền, Bích Lư nhàm chán nhìn xung quanh. Tùy ý liếc mắt một cái, ở một chiếc bàn nơi góc trong ngay cửa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô ta đập đập tay mẹ mình

Bích Nhàn quay đầu lại:

-Sao hả con?

-Mẹ mẹ. Chính là cô ta, cái người con vừa nhắc đến.

-Ở đâu?

-Cái bàn nơi góc kia. Cô ta mặc chiếc áo thun trắng cột tóc đuôi ngựa đấy.

Bích Nhàn nhìn theoo hướng tay Bích Lư, cũng sửng người một chút. Là Bảo Tích sao? Làm sao lại có thể trùng hợp đến vậy chứ? Hai đứa trẻ..

-Mẹ. Mẹ làm sao vậy?

Bích Nhàn chợt tỉnh từ trong suy tư:

-À, không sao. Chúng ta về thôi.

-Hừ, con còn muốn lại mắng cho cô ta một trận.

Bích Nhàn vội vàng kéo cô lại:

-Thôi con. Đây là nhà hàng đông người qua lại, đừng làm mất hình tượng.

Bích Lư xụ mặt không tình nguyện rời đi.

Bởi vì liên quan đến Tiểu My, Bảo Tích đã đến chỗ làm trễ giờ quy định. Cũng may buổi chiều nay không có việc gì quan trọng. Tâm trạng không tốt nên Tiểu My xin nghĩ buổi chiều để về nhà.

Cô cũng thật ganh tỵ với bạn thân. Lúc buồn tủi hụt hẫng còn có một chốn đi về, còn có thể ôm mẹ để rủ rỉ tỉ tê. Nếu là cô thì sẽ thế nào? Ai là người tình nguyện gánh vác cho cô đây?

Buổi chiều sau khi giải quyết xong hồ sơ thì sắc trời đã tối. Vừa bước chân ra khỏi phòng thì điện thoại reo. Cô mở máy ra nhìn một cái, là Hoàng Kỳ gọi cho cô.



Bảo Tích suy nghĩ một chút, mặc kệ anh, đi vào thang máy, nhấn tầng trệt. Sau khi cô xuống đến sảnh, thì nhận tin nhắn của Bích Nhàn.

“Mẹ có chuyện cần nói với con,nghe điện thoại một chút đi con. Xin con đấy.”

Bảo Tích bình thường hoàn toàn không có tâm tình nhận điện thoại của Bích Nhàn. Nhưng cái chữ xin này làm cô khó xử. Mấy giây sau, Bích Nhàn quả nhiên gọi đến. Bảo Tích tiếp máy, cũng không nói gì.

Bích Nhàn phân vân cả buổi chiều mới có can đảm gọi điện cho con gái. Bà biết Bảo Tích rất hận bà, nhìn mặt bà cũng không muốn nữa.

Nhưng là hôm nay đi ăn trưa nghe Bích Lư nói chuyện, trở về bà suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định nói chuyện với Bảo Tích một chút.

-Con khỏe không?

-Cảm ơn. Chưa chết được. Có chuyện gì?

-Con... con đừng đối xử với mẹ như vậy có được không?

Bảo Tích bên này nắm chặt điện thoại, muốn nói rồi lại thôi. Tôi đối xử với bà thế nào? Bà còn có can đảm dùng từ mẹ này để nói chuyện với tôi sao? Nực cười.

Thấy cô trầm ngâm không nói gì, Bích Nhàn thở dài một hơi. Chấp niệm trong lòng cô bà thật sự không tháo gỡ được.

-Mẹ là nghe nói.. Con và Hoàng Kỳ… Đang yêu nhau?

Bảo Tích nghe vậy sững sốt một chút. Thì ra gọi để nói chuyện này sao?

-Là ai nói với bà? Bích Lư sao?

-Con.. con biết con bé sao?

Bảo Tích im lặng. Bích Nhàn hít một hơi, giọng càng dịu dàng:

-Là con bé nói với mẹ, mẹ hôm nay cũng mới biết.

Trong lòng Bảo Tích không hiểu sao có chút tức giận.



-Hôm nay vừa mới biết lập tức gọi điện thoại cho tôi, là đang lo lắng tôi cướp đi người đàn ông của con gái bà sao?

-Không phải. Mẹ lo cho con. Con hiểu Hoàng Kỳ được bao nhiêu? Có thể cậu ta không phải là người thích hợp với con…

-Không thích hợp với tôi thì thích hợp với Bích Lư nhà bà sao? Hai mươi mấy năm nay tôi tự sinh tự diệt cũng không cần bà quan tâm lo lắng. Giờ động đến con gái yêu quý của bà tự nhiên tình mẹ trỗi dậy đi quan tâm tôi và bạn trai mình có thích hợp hay không sao?

Giọng Bích Nhàn khẽ run:

-Con đừng hiểu lầm. Con nghe mẹ nói đã…

-Bà không cần phải giả mù sa mưa. Bọn tôi chính là đang ở yêu nhau say đắm đấy. Tôi cũng không cần sự quan tâm giả tạo của bà để nói tôi phải nhìn nhận bạn trai mình là người thế nào. Bà nói lại với cô ta có giỏi đến đây mà tranh giành với tôi.

Cô trực tiếp cúp điện thoại, vòng qua chỗ cầu thang bộ ngồi xuống bậc thềm. Cảm xúc từ cuộc điện thoại này còn chưa tan khiến cho vành mắt đỏ lên, trong lòng lại chợt nổi lên một nỗi tủi thân vô hạn. Bà ta xứng đáng là một người mẹ tốt. Nhưng không phải của cô.

Đã bao năm bà ta làm mẹ tốt của con người khác, giờ quan tâm đến cô cũng là vì sợ cô cướp hạnh phúc của Bích Lư mà thôi. Đưa tay gạt nước mắt vừa chảy xuống mặt, những ký ức đau buồn lần lượt hiện về trước mắt cô.

Năm ấy, bọn họ ly hôn, cô học lớp 9. Nhà cô ở một cái ngõ cũ nhỏ. Không nhớ rõ cụ thể là ngày nào, cô đeo cặp sách trở về sau buổi học. mới vừa đi qua con ngõ thì thấy Bích Nhàn từ trên một chiếc xe hơi sang trọng bước xuống.

Cô trốn vào một chỗ ở xa xa nhìn, lại thấy Bích Nhàn cúi đầu nhìn qua cửa kính xe cười tươi tạm biệt người nào đó. Thẳng đến khi bà ta quẹo qua đường mòn vào nhà, cô mới ra tới.

Một thời gian rất dài sau đó, Bảo Tích liên tiếp gặp viễn cảnh này vài lần.

Có lúc cô còn bắt gặp bọn họ ở trong xe rất lâu bà ta mới ra về. Còn có một lần, cô thấy một người đàn ông ra khỏi xe, đưa cho Bích Nhàn một cái hộp nhỏ, còn hôn bà ta nữa.

Bảo Tích theo chân bà về đến nhà, nhân lúc Bích Nhàn nấu ăn mà lục túi của bà, phát hiện là một cái vòng cổ.

Thì ra bà ta chê nhà cô nghèo, mà đi với người đàn ông giàu có để được nhận những món quà giá trị xa xỉ này sao? Bảo Tích bất bình thay cho ba mình. Không quá mấy tháng, Bích Nhàn đề nghị ly hôn với ba cô.

Ba của cô cuối cùng cũng đồng ý ly hôn, hỏi Bảo Tích muốn ở với ai. Cô không hề nghĩ ngợi liền nói thẳng sẽ đi theo ba. Cô không muốn ở bên cạnh người mẹ bội bạc không có tình người.

Bảo Tích lúc ấy không thể nói là cảm giác của cô là gì, cô cho rằng Bích Nhàn sẽ nói rất nhiều với cô, sẽ năn nỉ khuyên cô đi theo sống với bà. Nhưng không, chỉ là bà nói một từ được, rồi mang hành lý rời đi.

Qua vài ngày, trong nhà đã không có một Đổng Nhàn Bảo Tích mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại. À, quả nhiên tôi vẫn là bị vứt bỏ.