Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 66: TÔI TỨC GIẬN CHỖ NÀO?



Chuyện này làm cho những chán ghét ở trong lòng của Bảo Tích đối với Bích Lư càng thêm sâu.

Nhưng cô vừa chán ghét, lại vừa tò mò muốn biết quan hệ của cô ta với Bích Nhàn như thế nào.

Hiện tại Hoàng Kỳ giống như là sợi dây duy nhất có thể kết nối cô với cô ta.

Bảo Tích đang muốn mở miệng hỏi, Hoàng Kỳ lại nói trước:

-Cuối tuần có phải cô sẽ có buổi bàn giao sản phẩm cho WT đợt 2 không?

Bảo Tích ngẫm ngợi một chút rồi gật đầu.

Chờ thêm một lúc sau, cũng không thấy người đối diện nói thêm cái gì, Bảo Tích đột nhiên ngẩng đầu.

-Anh không còn gì để nói nữa hả ?

Ánh mắt Hoàng Kỳ nhìn cô, cười như không cười.

-Cô còn muốn tôi nói cái gì?

Bảo Tích bị thất thố không trả lời, cúi đầu uống một ngụm canh. Không phải anh đang hỏi về đợt bàn giao sản phẩm sao?

Theo lý hỏi thăm công việc không phải sẽ có chỉ đạo gì đó tiếp theo sao? Hay là anh không giống những đại boss khác?

Hoàng Kỳ thấy cô bối rối thì lại có cảm giác thành tựu. Hiếm hoi lắm anh mới thấy cô không giương nanh múa vuốt mà cãi lại anh.

Bảo Tích không chú ý đến vẻ mặt hớn hở của Hoàng Kỳ. Cô đang suy tính xem phải bắt đầu như thế nào để hỏi thăm tình hình gia đình người kia.

Đăm chiêu một lát, cô chậm rãi mở miệng:

-Này, anh.... Không phiền nếu tôi hỏi vài câu chứ?

Hoàng Kỳ vừa gắp thức ăn, vừa gây gật đầu:

-Ừm, cô hỏi đi.

Cô ngập ngừng:

-Anh thân thiết với gia đình Bích Lư lắm sao?

Nếu như lúc này Bảo Tích ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy ý cười trên khóe miệng anh đang bị cứng lại. Anh còn hít sâu một hơi.



-Vì sao cô cứ để ý cô ta như vậy?

-Tôi để ý cô ta làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi thăm một chút gia đình cô ta.... mà anh quản cái này làm gì? Có hay không trả lời một câu thôi.

Hoàng Kỳ để đũa xuống, trịnh trọng nhìn Bảo Tích.

-Tôi đã nói rồi, cô ta chỉ là con gái của một người bạn của ba mẹ tôi thôi. Mà tôi lại đang có hạng mục hợp tác cùng với công ty nhà cô ta, chỉ vậy thôi.

Bảo Tích chống chiếc thìa thẳng đứng trên chén, hỏi:

-Vậy anh.... cảm thấy cô ta như thế nào?

Thở ra một hơi thật dài, Hoàng Kỳ chậm rãi nói:

-Tôi quen biết cô ta từ lúc nhỏ. Nhưng phần lớn cô ta đều học tập ở nước ngoài. Về nước cũng chưa đến hai năm, gặp mặt không được mấy lần. Tôi làm sao có thể biết được cô ta như thế nào? Cô ta như thế nào thi cũng có liên quan quái gi tới tôi hả?

Bảo Tích cảm giác hắc tuyến rơi đầy đầu. Nói cả nửa ngày hóa ra anh với cô ta không thân thiết à? Vậy thì cô mong chờ gì mà biết được mối quan hệ của cô ta với người kia chứ.

Mà không thân thì thôi đi, anh nói chuyện hung hăng như thế với ai cơ chứ?

Đầu óc anh có vấn đề à?

-Không biết thì thôi vậy. Anh hung hăng làm gì.

Bảo Tích bực mình thả chiếc thìa đánh keng một cái xuống chiếc chén. Chỉ ăn cơm thôi cũng không thấy ngon miệng.

Thấy Bảo Tích như vậy, Hoàng Kỳ cũng không còn tâm tình mà ăn cơm nữa, nhìn thẳng vào người đối diện mở miệng nói:

-Rốt cuộc cô lại giận cái gì?

-Tôi tức giận chỗ nào?

-Tự cô đi lấy gương soi đi, xem mặt cô như thế nào rồi.

Bảo Tích hừ hừ một tiếng từ lỗ mũi:

-Thái độ của tôi vẫn luôn là như vậy, anh cũng không phải lần đầu tiên biết tôi.

-À. Hóa ra cô cũng biết là thái độ của cô đối với tôi không tốt?

Bảo Tích không thèm nể mặt, lười biếng nhìn anh:

-Nếu không phải anh chọc tôi, tôi có thể dùng thái độ này đối với anh sao?



-Tôi chọc giận cô lúc nào?

-Chính anh xem lại xem, anh vừa dùng cái giọng gì nói chuyện với tôi?

Hoàng Kỳ giơ một cánh tay lên, tỏ vẻ thỏa hiệp:

Được rồi, dừng lại, coi như là tôi sai rồi, được không? Không cãi nhau nữa.

-Vốn chính là anh sai rồi, cái gì gọi là coi như? Anh vẫn cảm thấy mình rất oan ức sao?

May mắn sao đúng lúc này thì điện thoại của cô lại kêu lên. Hoàng Kỳ gần như thở phào một hơi, đứng dậy đi rửa tay.

Bảo Tích nhìn thoáng qua, là Thạch Quân gọi tới.

Đêm hôm khuya khoắt còn có chuyện gì? Một tên đại tổ tông còn ngồi trước mặt đây. Lại muốn thêm một tên tiểu tổ tông. Có còn muốn cho cô sống không đây.

Bảo Tích một tay rút giấy ăn lau miệng, một tay nhận điện thoại.

-Alo, Thạch Quân, anh có chuyện gì sao?

Nghe thấy hai từ Thạch Quân từ miệng cô, bước chân của Hoàng Kỳ chậm lại một chút.

Mà bên kia, giọng nói của Thạch Quân mang theo chút men say.

-Cô đã ngủ rồi sao?

-Anh là đang…. Uống rượu?

Có kiểu đàn ông uống say rồi thích gọi điện thoại cho phụ nữ. Loại tình huống này, một khi trò chuyện nhiều rất dễ làm cho đối phương suy nghĩ lung tung, cho nên Bảo Tích nói dối:

-Tôi chuẩn bị ngủ rồi đây, có chuyện gì không?

Thạch Quân lặng đi vài giây:

-Tôi…. tôi có chuyện muốn nói với cô, cô…. có thể xuống dưới một chút được không? Tôi ở dưới đạ sảnh chung cư.

Bảo Tích cảm giác được phía sau nóng hổi. Cô quay đầu lại thấy Hoàng Kỳ đang đứng sau ghế của mình. Hơ, cô còn không biết sếp mình có thói quen nghe lén người khác nói chuyện cơ đấy.

Bất giác cô trừng mắt với anh, rồi đứng dậy đi tới một góc sofa ngồi xuống mới nói tiếp:

-Thật xin lỗi, tôi.. hôm nay hơi mệt nên đã lên giường rồi.