Cướp Lấy Hiền Thê

Chương 67: CẬU ĂN CƠM VỚI AI?



-Ồ....

Thạch Quân lại nói:

-Vậy nói qua điện thoại cũng được, thật ra chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi cô, tôi không còn một chút quan hệ nào với cô gái đó nữa đâu, về sau sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa.

Cũng vì chuyện này mà hắn bị ông già cấm túc cả hai tuần nay. Trong lòng hắn căm hận cái cô Sam Sam kia tới tận xương tủy. Vì thế mà hắn động tay động chân cho cô ta bị khởi tố chuyện xâm phạm gia cư bất hợp pháp cùng với tội vô cớ đánh người. Mà những chuyện này Bảo Tích không hề biết, cũng không quan tâm.

Cô bất lực đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương.

Tại sao ngày hôm nay hai người đàn ông này đều cố gắng tìm cô kiếm chuyện vậy, tình hình kinh tế năm nay hình như quá tốt nên những người làm tổng tài đều rảnh rỗi như vậy sao?

-Thạch Quân, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng với anh từ trước rồi mà.

-Ưmm, tôi.....

Cô ngắt lời hắn:

-Cũng không còn sớm nữa, anh nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Hình như anh hơi say rồi thì phải.

Thạch Quân lại thở dài, im lặng một hồi lâu mới nói:

-Vậy cô nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền cô nữa.

-Ừm, uống không ít rồi, lái xe cẩn thận.

Bảo Tích cúp điện thoại không chút do dự, ngẩng đầu lên, thấy Hoàng Kỳ vẫn đang như cũ nhìn cô.

-Là Thạch Quân sao? Hắn gọi có việc gì?

Bảo Tích không thèm nhìn anh, đứng lên đi tới dọn dẹp bàn ăn:

-Không ngờ phó chủ Tịch rảnh rỗi đến mức quản cả việc kết bạn của nhân viên nữa đấy. Anh ta gọi có việc gì thì liên quan quái gì đến anh? Ăn cũng ăn xong rồi. Anh có thể về được rồi đấy.

Hoàng Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại di động của anh lại vang lên. Là Kỳ Dương gọi đến.

Thật ra tối nay anh là tranh thủ thời gian muốn cùng cô giãn hòa. Nhưng có vẻ như không thành công rồi. Đêm nay còn phải về công ty mở cuộc họp.

Anh đi đến bên cạnh Bảo Tích, cầm áo vest của mình trên sofa:



- Công ty còn có việc, tôi đi trước.

- Đi thong thả không tiễn.

Cái giọng điệu bề trên này làm Hoàng Kỳ lại một lần nữa hiện lên cảm giác bất lực. tại sao mối quan hệ giữa cô và anh lại đi tới bước này cơ chứ?

-Bảo Tích.

Bảo Tích không kiên nhẫn gắt lên:

-Lại còn chuyện gì nữa sao?

-Tôi mong muốn quan hệ giữa chúng ta được cải thiện tốt một chút. Như vậy cũng dễ làm việc hơn.

Bảo Tích vẫn luôn tay dọn dẹp chén đũa trên bàn, giống như không nghe thấy anh nói gì hết vậy.

Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, tay cô ngừng một chút, ngẩng đầu nhìn mớ thức ăn trên bàn.

Ngay cả cô cũng không hiểu nổi sao lại ghét anh đến thế. Chắc tại cô vẫn còn hận chuyện ở Luân Đôn năm nào. Nhưng từ khi về đây làm việc, cô cảm thấy Hoàng Kỳ cũng không đến nỗi nào? tại sao lúc đó anh lại có thái độ như vậy với cô?

Lắc lắc đầu, cô tự nhủ không nghĩ đến chuyện này nữa. Dọn dẹp rồi nghỉ ngơi thôi.

Lúc Hoàng Kỳ xuống lầu, đèn đường đã bật sáng choang. Bận cả một ngày chưa được nghỉ ngơi, trong lúc vội vàng còn dành thời gian đến ăn một bữa cơm với Bảo Tích, còn bị cô chọc tức gần chết.

Anh cũng không biết bản thân sao lại có thể kiên nhẫn với cô như thế. Còn chưa đi ra khỏi đại sảnh tầng một, anh lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc bên ngoài.

Thạch Quân đang đứng dựa người vào thân xe, trên tay đốt một điếu thuốc. Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng nhìn qua đúng là rất có khí chất của người thất tình nên có. Không hiểu sao khi nghe Bảo Tích từ chối gặp Thạch Quân, anh lại thấy hưng phấn.

Hoàng Kỳ không muốn giáp mặt Thạch Quân nên đi vòng ra phía ngoài để xuống tầng hầm. Lúc anh lái xe ra khỏi tầng hầm thì trời bỗng đổ mưa. Những cơn mưa giữa ngày hè giống y như tính khí nóng nảy của phụ nữ, nói đến là đến.

Nó làm anh nghĩ tới cô gái luôn phồng mang trợn má đấu khẩu với anh. Bất giác nở một nụ cười. Lại có cảm giác vui sướng nếu Thạch Quân đứng kia bị ướt một chút. Không biết từ khi nào anh lại có ý nghĩ ích kỷ như vậy nữa.

Tiểu My cẩn thận từng li từng tí, đỗ xe vào bãi dưới hầm, còn quan sát rất kỹ xung quanh có chiếc xe phiên bản giới hạn đắt tiền nào không. Một lần đụng phải xe Hoàng Kỳ làm cô nhớ tới già không dám tự mãn nữa.

Lúc cô lên tới nơi, Bảo Tích đang dọn bàn.

Tiểu My vừa đi vào đã nhìn thấy đống đồ ăn thừa trên bàn.

Đống đồ ăn này cơ bản màu sắc vẫn còn rất tươi ngon, lại chỉ được ăn vài miếng. Tiểu My chạy lại giúp cô bỏ đô ăn vào hộp nhỏ, hỏi:

-Một mình cậu sao gọi nhiều đồ ăn thế?



Cô nhìn thoáng qua mấy món trang trí cầu kỳ:

-Hơn nữa còn là đồ ăn của nhà hàng, cậu xa xỉ thật.

Bảo Tích thở dài:

-Cũng không phải một mình tớ ăn.

-Ai đến vậy?

Tiểu My đóng cửa tủ lạnh, quay đầu hỏi.

Bảo Tích lấy khăn lau bàn, động tác lưu loát, không trả lời Tiểu My mà hỏi lại:

-Sao cậu lại đến đây?

Tiểu My nghe thấy thì nhăn mặt lẩm bẩm:

-Hôm nay mẹ tớ lại dẫn trai về làm mai cho tớ. Không biết bà nghĩ gì nữa. Con gái người ta còn muốn cho ở bên cạnh thêm vài năm. mẹ tớ thì cứ muốn đuổi tớ càng nhanh càng tốt hay sao ấy. Vậy nên tớ dứt khoát đến chỗ cậu nghỉ ngơi. À, vừa nãy tớ còn nhìn thấy Thạch Quân, tổng giám đốc của Á Châu ở bên dưới.

Bảo Tích “A” một tiếng. Hắn vậy mà vẫn chưa chịu về sao?

Tiểu My không để ý biểu cảm của Bảo Tích.

-Lúc trời mưa anh ta còn không chịu vào trong xe, đứng dựa lưng vào xe hút thuốc.

Tiểu My một tay vòng qua ngực, một tay sờ cằm ra vẻ suy tư:

-Cái dáng vẻ anh ta là một kẻ thất tình đấy. Có phải anh ta vẫn còn theo đuổi cậu hay không?

Nói xong, cô ta như chợt nghĩ ra điều gì đó “A” lên một tiếng:

-Chẳng lẽ cậu vừa mới ăn cơm cùng anh ta?

-Không phải, sao có thể chứ. Tớ đã nói rõ dứt khoác với anh ta rồi mà. Chỉ là tối nay anh ta uống nhiều quá gọi điện cho tớ muốn gặp mặt. Tớ không muốn rắc rối nên nhất quyết không gặp.

Bảo Tích dọn bàn sạch sẽ, đi vào bếp giặt khăn. Cho đến khi cô rửa tay xong đi ra, Tiểu My vẫn còn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trên mặt vẫn suy tư:

-Vậy cậu ăn cơm với ai mới được? nếu những người tớ và cậu cùng quen biết thì không đến nỗi phải tiếp đãi thịnh soạn thế này.