Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 88: Bát Quái





Lạc Hoài An nhàn nhã chống cằm nhìn mọi người bận rộn, bỗng Tiêu Sở phát hiện, làm nhân viên cho Lạc Hoài An thật vất vả.

Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An ung dung ngồi trước quầy, trong lòng có cảm giác khó nói.

Lạc Hoài An quay đầu, chỉ thấy Tiêu Sở đang nhìn y chằm chằm không chớp mắt, không vui nhíu mày, "Tiêu tiên sinh, nếu không có chuyện nữa gì thì anh đi đi, chỗ này không thích hợp với anh."
Tiêu Sở xấu hổ cười, vô cùng hiểu chuyện nói: "Anh đi giúp bọn họ một chút."
Lạc Hoài An nhíu mày, đúng là Tiêu Sở định giúp thật, nhưng Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở mặc một bộ quần áo sang trọng như thế, mà lại đi làm mấy việc nặng nhọc, làm y có cảm giác chẳng ra gì, khiến bây giờ Lạc Hoài An như thấy được một con gấu trúc sống an nhàn sung sướng đang dọn dẹp phòng vậy.

Lạc Hoài An nhẹ nhàng hừ một tiếng, dù sao cũng là thuê không công, dù hiệu suất có thấp cũng không vấn đề gì.

"Choang" Tiếng bình rượu bị vỡ trên mặt đất vang lên, Tiêu Sở lập tức trợn mắt, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, chất lỏng trong bình rượu không ngừng chảy ra.

Mọi người trong quán đang bận rộn cùng lúc quay lại nhìn.

Tiêu Sở lúng túng ngẩng đầu, phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt thảm rồi.

Lạc Hoài An đen mặt, bồi thường! Mau bồi thường tiền, bồi thường tiền lại cho tôi! Lạc Hoài An tức giận quát: "Tiêu Sở, chẳng lẽ anh còn ngại phá quán tôi chưa đủ hả?"
Sắc mặt Tiêu Sở trắng bệch, lúng túng nói: "Anh bồi thường lại cho em."
Lạc Hoài An gật gật đầu, chịu bồi thường thì tốt, "Ba ngàn."

Tiêu Sở vô ý lên tiếng, nhân viên đứng xung quanh đều chăm chú nhìn hắn bằng ánh mắt hắn thật đáng thương, Tiêu Sở cảm thấy mình như con khỉ làm xiếc ở ngoài đường, đang bị người khác nhìn ngó không chút kiêng kỵ.

Lạc Hoài An không nói không rằng hừ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Được việc thì ít hỏng việc thì nhiều"
Tiêu Sở cứng người đứng tại chỗ, mặt lúc đỏ, lúc trắng.

Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Sở chưa từng bị người khác xem thường đến như thế, mà người xem thường hắn hết lần này tới lần khác lại là người mà hắn không nỡ động đến.

Lạc Hoài An lấy sổ sách cùng máy tính ra, "Cạch cạch" ấn xuống, không vui nhíu mày.

Tiêu Sở lau bàn, Thiệu Tề nghiêng người qua Tiêu Sở, "Này, bộ quần áo anh mặc thật đẹp, chắc là hàng dởm đúng không? Mua ở đâu vậy?" Thiệu Tề chậc chậc thở dài, "Thời đại này đúng là kỹ thuật làm đồ giả càng ngày càng cao, hàng dởm mà lại làm giống hàng thật đến như vậy."
"Cái này không phải hàng dởm." Tiêu Sở theo bản năng trả lời.

Thiệu Tề lộ ra vẻ mặt xem thường, "Nếu là hàng thật thì anh đến đây làm việc cho ông chủ lòng dạ hiểm ác làm gì? Yên tâm, hàng dởm thì hàng dởm, mọi người sẽ không cười anh đâu, dù sao rượu mà ông chủ của chúng ta bán cũng là rượu giả, nên chúng ta phải biết học hỏi từ ông chủ nha"
Tiêu Sở: "..."
Cửa quán rượu bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp, giản dị đi vào.

"Bà chủ tới rồi." Tôn Tinh kích động nói.

Huống Thơ đỏ mặt nhìn Lạc Hoài An thấp giọng kêu, "An An."
Trái tim Tiêu Sở đập thình thịch, ngẩng đầu lên nhìn, hắn đến đây quá sớm, nên chuyện của Lạc Hoài An còn chưa điều tra rõ ràng, đột nhiên nghe Tôn Tinh kêu một tiếng bà chủ, thì cảm thấy lạnh hết cả người.


Ánh mắt Tiêu Sở nhìn chằm chặp vào Huống Thơ.

Huống Thơ chỉ nhìn đến Lạc Hoài An, không chú ý tới Tiêu Sở bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm.

Lạc Hoài An lập tức ngừng lại công việc trong tay, ngẩng đầu vui vẻ nói: "Huống Thơ, em đến rồi!"
Huống Thơ gật đầu, hai đầu lông mày hiện lên mấy phần ưu sầu, "Hôm trước em có đến đây, thấy quán rượu hình như xảy ra chuyện, em rất lo lắng cho anh, anh không sao chứ?"
"Không sao." Lạc Hoài An lắc đầu, "Em đừng lo lắng, tạm thời anh còn chưa chết đâu!"
"Anh nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà chết hay không chứ?" Huống Thơ không vui nói.

Lạc Hoài An chỉ cười cười bỏ qua"Tiền không đủ dùng sao?"
Huống Thơ mấp máy môi, "Vâng, dạo này thời tiết lạnh quá, e rằng phải mua thêm ít quần áo."
Nhân viên trong quán đều dừng việc trong tay, đưa mắt nhìn Lạc Hoài An, khuôn mặt Lạc Hoài An đen lại, "Mấy người lại lười biếng nữa à? Nói cho mấy người biết ngày mai mà quán không thể khai trương được, thì mấy người chờ hít không khí mà sống đi."
Huống Thơ biến sắc, Lạc Hoài An nhìn sang Huống Thơ, sắc mặt ngay lập tức trở nên dịu lại, y ôn hòa nói với Huống Thơ: "Chúng ta ra đằng sau nói chuyện."
Tiêu Sở không nhịn được hỏi"Hai người định đi đâu?"
Huống Thơ quay đầu nhìn Tiêu Sở hung ác, lại bị dọa đến kinh sợ, theo phản xạ hỏi Lạc Hoài An: "Ai vậy anh?"
Lạc Hoài An cau mày, trên mặt không giấu được vẻ căm ghét, "Em đừng để ý đến hắn, chúng ta đi thôi."
Huống Thơ gật đầu, đuổi theo Lạc Hoài An, hai người cùng đi đến phòng tiếp khách.


"Cô ta là ai? Quen biết thế nào với ông chủ vậy?" Tiêu Sở đen mặt hỏi Thiệu Tề đứng bên cạnh.

Thiệu Tề bị âm khí đột ngột xuất hiện của Tiêu Sở làm sững sốt, theo bản năng nói, "Cô ấy là Huống Thơ, quan hệ với ông chủ vô cùng tốt, bọn họ thường hay đi ra ngoài với nhau.

Mà thường ngày, tuy ông chủ là một tên keo kiệt, nhưng y lại rất hào phóng với Huống Thơ, mỗi tháng Huống Thơ đều đến đây lấy tiền, cho dù có những lúc quán bar kinh doanh không tốt đi chăng nữa, thì ông chủ cũng không để Huống Thơ thiếu tiền."
Tiêu Sở nghe thấy thế mà nhíu mày, nhưng vẫn không giấu được hoài nghi.

Huống Thơ trông không giống loại con gái kia! Vả lại, An An không thể là người bị sắc đẹp dụ dỗ được.

Tôn Tinh chen vào nói với Thiệu Tề và Tiêu Sở, "Thiệu Tề, cậu nói xem khi nào ông chủ mới kết hôn với Huống Thơ? Huống Thơ là một người hiền hậu như thế, có cô ấy làm bà chủ, thì chắc là ông chủ sẽ ít trừ tiền của chúng ta mà đúng không?"
Thiệu đủ gật gật đầu, tán thành nói: "Đúng rồi! Huống Thơ tấm lòng thiện lương, mà ông chủ lại thường đi với cô ấy, sao lòng dạ vẫn độc ác như vậy!"
Dương Tuyết ném khăn về phía Tôn Tinh và Thiệu Tề, "Được rồi, đến ông chủ mà mấy người cũng dám nhiều chuyện, có tin xíu nữa ông chủ ra trừ tiền lương của mấy người không?"
Tôn Tinh ai oán thở dài, "Chẳng biết là tên nào đáng giết ngàn đao đến quán đập phá, đập xong thì chạy đi mất, cũng không biết dọn dẹp lại một chút, tên đầu xỏ mà để tôi gặp được, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn." Tôn Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiêu Sở không kìm lòng được đưa tay sờ sờ mũi.

"Tiểu Tuyết, cậu nói xem khi nào Huống Thơ sẽ làm bà chủ của chúng ta?" Tôn Tinh ôm cánh tay Dương Tuyết hỏi.

Dương Tuyết bất đắc dĩ cười cười, "Bà chủ hả? Chắc là không thể rồi."
Tôn Tinh trừng mắt nhìn, không hiểu hỏi: "Sao vậy?"
Dương Tuyết híp mắt, thần bí nói: "Tiểu Tình, cậu thật sự nhìn không ra hay là giả vờ nhìn không ra vậy? Chẳng lẽ cậu không biết ông chủ của chúng ta thích đàn ông sao?"
Đôi mắt Tôn Tinh sáng lên, "Đúng rồi! Tôi cảm thấy ông chủ đối xử với Trác thiếu gia rất tốt, mỗi lần Trác thiếu gia bị ức hiếp, ông chủ rất có kiên nhẫn an ủi cậu ấy, nói không chừng ông chủ định thừa dịp người ta đau lòng mà từ từ tấn công nha!"

Thiệu Tề giơ ngón trỏ lên, vẻ mặt kích động nói: "Nếu nói như vậy, tôi nhớ ra rồi, ngày đó một đám người xông tới đây, Trác thiếu gia không chút do dự mà đỡ cho ông chủ một gậy đó."
Dương Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ, "Trác thiếu gia tốt thì tốt thật, nhưng tôi lại có cảm giác Mạc thiếu gia cũng không tệ đâu! Ít ra ngoại hình y đẹp hơn! Với lại, Mạc thiếu gia cũng hào phóng hơn nữa!"
"Tuy nói ngoại hình y không tệ, nhưng Trác thiếu gia cũng tuấn tú lịch sự mà!" Tôn Tinh bất mãn cãi lại.

Tống Ba bất lực nhìn mọi người tụ lại một đám, "Được rồi, mấy người nhiều chuyện đủ chưa? Nếu không tiếp tục làm việc, thì ông chủ sẽ không tha cho nữa đâu.

Đẹp trai thì đẹp trai, nhưng đẹp trai có thể làm ra tiền hả? Mấy người cũng nhìn tên này xem, không phải cũng rất đẹp trai sao? Còn không phải cũng làm nhân viên như chúng ta à? Này người mới, cậu mau lau sạch mấy cái bàn này đi, còn mấy bình rượu cũng không cần cậu dời nữa, không thôi cậu lại làm vỡ thì chết mất."
Tiêu Sở đứng tại chỗ, qua nửa ngày trời mới biết Tống ba phân công việc cho hắn, vừa nghĩ tới mình bị người khác sai khiến, Tiêu Sở có chút tức giận, nhưng hắn bây giờ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nên phải nhẫn nhục! Tiêu Sở kéo lên một nụ cười, cứng đờ nói: "Được."
Tôn Tinh nhìn chằm chằm Tiêu Sở một hồi, "Mặc dù cậu hơi vụng về ngốc ngếch, nhưng cũng may là biết nghe lời! Mà cũng thật đáng tiếc, cậu đẹp trai như thế, mà ông chủ lại không cho cậu đứng ngoài cửa tiếp khách, bất quá, trốn trong quán cũng được! Có câu rượu thơm không sợ hẻm sâu, nên quán chúng ta là quán bar cao cấp, rất có triển vọng!"
Tiêu Sở: "..."
Nghe được tiếng bước chân, đám người lập tức giải tán, Tiêu Sở nhìn Huống Thơ cùng Lạc Hoài An đi tới.

Huống Thơ quay đầu lại, nhìn Lạc Hoài An thở dài, "An An, cảm ơn anh, nếu không có anh giúp đỡ, em thật sự không biết phải làm sao mới được."
"Nói với anh mấy lời như vậy làm gì chứ" Lạc Hoài An ra vẻ không vui nói.

Huống Thơ cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Là do em ngại, làm phiền anh như vậy."
Huống Thơ lấy trong túi lấy ra một chiếc khăn choàng màu trắng, "Suýt nữa thì quên mất, cái này tặng cho anh, do em tự đan đó, vì làm bằng tay nên không được đẹp cho lắm, mong anh đừng chê, thời tiết trở lạnh rồi, nên anh nhớ chú ý đến sức khỏe nhiều chút nha."
Lạc Hoài An nhận lấy khăn choàng, nở nụ cười xán lạn, "Rất đẹp, anh thích lắm."
Huống Thơ vui sướng cười, "Anh thích là tốt rồi, thôi em đi trước nha."
Tiêu Sở nghe hai người một hỏi một đáp, phát hiện mình hoàn toàn không thể nói thêm gì được, "Cô ta là ai?"
Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở, "Tôi không cần phải giải thích cho anh, nếu anh không muốn làm nữa thì mau đi đi, chỗ tôi không chứa chấp một kẻ lười biếng.".