Cút, Lão Tử Không Cần Ngươi Nữa

Chương 89: Thế Giới Tối Tăm





Dưới sự thúc giục và uy hiếp của Lạc Hoài An thì đến chạng vạng tối quán bar cũng đã được dọn dẹp xong xuôi, Lạc Hoài An "Cạch, cạch" nhấn máy tính, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng thở dài.

Cả đám hai mặt nhìn nhau, mọi người quen biết Lạc Hoài An đã lâu, đều biết Lạc Hoài An một xu tiền còn tiếc, huống chi lần này tổn thất nặng nề đến thế, thì hỏi sao ông chủ không đau lòng cho được.

Tiêu Sở nhìn bộ dạng tập trung của Lạc Hoài An mà tim đập thình thịch, cứ mỗi lần Lạc Hoài An kêu một tiếng là hắn lại giật mình, rõ ràng hắn đã bồi thường cho y, mà Lạc Hoài An còn kêu thảm như vậy, nếu hắn mà không bồi thường tiền thì không biết Lạc Hoài An sẽ trở nên thế nào.

Dương Tuyết lại gần, "Ông chủ, mọi thứ đã xong rồi."
Lạc Hoài An nhìn quán bar đã được dọn dẹp, hài lòng nhẹ gật đầu, "Ngày mai quán có thể khai trương rồi!"
Dương Tuyết cười cười, câu nệ nói: "Anh xem bọn tôi làm tốt như vậy, thì có nên thưởng thêm gì hông?"
Lạc Hoài An gật gật đầu, "Đúng đúng! Như vậy mới được chứ." Lạc Hoài An lấy ra dụng cụ pha rượu, bắt đầu thuần thục pha "Nhất đao lưỡng đoạn".

"Ông chủ, vợ tôi bắt tôi kiêng rượu." Sắc mặt Thiệu Tề ảm đạm, buồn bã nói.

.

truyện xuyên nhanh
Mỗi lần nói thưởng thêm tiền, Lạc Hoài An toàn lấy rượu đuổi bọn họ, người ngoài nghĩ rằng uống "Nhất đao lưỡng đoạn" sẽ không bao giờ thấy chán, nhưng nhân viên bọn họ đã uống đến muốn ói hết rồi.

Lạc Hoài An ngẩng đầu, "Vậy thì càng tốt, đỡ tốn cho cậu một ly."
Thiệu Tề khoát khoát tay, "Đừng mà! Là do vợ tôi bắt tôi kiêng rượu, nên tôi không thể nào không nghe lời cô ấy được."

Lạc Hoài An nặng nề đặt ly rượu lên bàn, "Nói cho mấy người biết, đây là Nhất Đao Lưỡng Đoạn, tận hai ngàn tám! Mà mấy người còn chê!"
Lạc Hoài An mạnh tay đập lên bàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói: "Mấy người biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn uống không? Còn không có tiền để uống không? Sao tôi lại nuôi một đám không biết hưởng phước thế này?" Lạc Hoài An bực bội hừ một tiếng.

Tiêu Sở nhìn ly rượu màu xanh và đỏ hòa vào nhau, ánh mắt trở nên khác thường, "Anh nhớ, em từng nói ly rượu này tên là nương tựa lẫn nhau."
Hắn còn nhớ lần đầu Lạc Hoài An bưng ly rượu này cho hắn, vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa chờ mong, y từng đã nói, chúng ta giống như ly rượu này, phải mãi mãi bên nhau, không bao giờ rời bỏ nhau.

Mọi người ở xung quang quầy bar đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hai người, "Đã từng, vậy là ông chủ quen hắn?!" Tôn Tinh nhanh nhẹn hỏi.

Lạc Hoài An trừng Tôn Tinh, Tôn Tinh hậm hực rụt cổ trở lại.

Lạc Hoài An khẽ nhếch miệng, bất giác siết chặt tay, "Trên đời này, đâu ai có thể bên cạnh nhau cả đời đâu, sớm muộn gì cũng phải chia tay mà thôi, sớm chia tay muộn chia tay, lúc nào mà chẳng phải đến lúc chia tay!"
Lạc Hoài An híp mắt, bỗng y nhớ lại một số chuyện.

Lúc còn rất nhỏ, y đã biết cha mẹ đối xử với mình và em trai hoàn toàn khác nhau, khi trong nhà xảy ra chuyện, điều cha mẹ nghĩ đến đầu tiên đó là đưa y đến cô nhi viện, vì mình chính là đồ sao chổi, không nên tồn tại, vậy thì sao hồi đó phải sinh ra y làm gì?
Phần lớn thời thơ ấu của y chỉ ở trong cô nhi viện, làm bạn với những đứa trẻ mồ côi khác.

Nguồn kinh phí hạn hẹp, vì thế mà cơ sở vật chất ở cô nhi viện không được đầy đủ, điều kiện sinh hoạt cũng không tốt lắm, cho nên so với những đứa trẻ lớn lên bị khuyết tật, thì các cô trong cô nhi viện sẽ đối xử tốt với những đứa bé thông minh hiểu chuyện hơn.

Bọn cậu phải luôn tỏ ra ngoan ngoãn, mới có thể được nhận nuôi, nhưng được nhận nuôi thì sao chứ?
Đúng là không phải cha mẹ ruột thì những tình yêu thương của vợ chồng họ vẫn luôn thiên vị đứa con ruột của mình hơn, y cũng từng được nhận làm con nuôi, nhưng đứa con của vợ chồng đó không thích y, nên sau đó y bị trả về cô nhi viện.


Đứa bé được nhận nuôi bị người ta ghen ghét, đứa bé bị trả về thì không thể tránh khỏi bị chế giễu.

Bọn cậu giống như món hàng được người khác chọn lựa, đến lúc khách hàng không hài lòng thì bị trả về.

Y nên sớm hiểu rằng, ngay cả cha mẹ ruột còn không thích con mình, thì sao có thể chờ đợi người khác thích mình được?
Tiêu Sở nhìn chằm chằm vẻ mặt Lạc Hoài An, trong lòng cảm thấy đắng chát, đang định nói gì đó, bỗng cửa bị đẩy ra, Mạc Ninh Viễn nhìn khắp quán rượu, "Làm việc thật tốt! Ngày mai là có thể khai trương lại rồi nha."
Tôn Tinh gật gật đầu, nói theo: "Đúng đúng! Chúng tôi đều làm việc rất chăm chỉ, Mạc tiên sinh, anh thấy có nên thưởng cho chúng tôi hông?!"
Mạc Ninh Viễn tùy ý cười cười, "Được! Mỗi người năm trăm, coi như là tiền làm thêm giờ."
Cả đám vui lên, không quan tâm đến đôi mắt sáng lên của Lạc Hoài An đang đứng sau quầy bar, Mạc Ninh Viễn hào phóng lấy ra một xấp tiền ngay ngắn phát cho từng người, cũng không đau lòng chút nào.

"An An, đang bận gì hả?" Mạc Ninh Viễn tựa trên quầy bar tò mò hỏi.

Lạc Hoài An ngừng công việc trong tay, nhíu mày, "Bọn họ ai cũng có tiền, sao không có phần của tôi?"
Mạc Ninh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu, "An An, cậu đường đường là ông chủ, đừng keo kiệt nhỏ mọn như vậy chứ."
Lạc Hoài An lườm một cái, nói: "Tôi đây chỉ là buôn bán nhỏ, nên đâu hiểu được đạo lý của mấy người làm ăn lớn đâu, tôi chính là kẻ hẹp hòi, keo kiệt, ham của rẻ vậy đó, cậu có gan thì cắn tôi đi!"
Mạc Ninh Viễn vỗ trán, lấy ví da vứt cho Lạc Hoài An, "Được rồi, còn lại cho cậu hết đó."
Lạc Hoài An nhìn tiền mặt trong ví da mà cười đến híp mắt, không chút do dự nói: "Ninh Viễn, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu nhất."
Mạc Ninh Viễn bất lực lắc đầu, khoanh tay nói: "Nếu cậu yêu tôi như vậy, thì cho tôi một ly nhất đao lưỡng đoạn đi."
"Được, hai ngàn tám, cậu còn tiền nữa hả?" Đôi mắt Lạc Hoài An lấp la lấp lánh hỏi.


Mạc Ninh Viễn: "..." Tôn Tinh bạch bạch bạch chạy tới, "Mạc thiếu gia, hay là cậu uống ly này của tôi đi, tôi vẫn chưa uống đâu!"
Lạc Hoài An cau mày, tức giận nói: "Tôn Tinh, rượu này tận hai ngàn tám lận đó!"
Tôn tinh nở nụ cười tươi, "Chính vì nó đắt, nên mới tỏ lòng thành được chứ!"
Lạc Hoài An: "..."
Tiêu Sở đứng một bên, nhìn Lạc Hoài An nói chuyện với người khác, phát hiện mình ngay cả mở miệng cũng không được.

Bây giờ Lạc Hoài An đã thay đổi rồi, bọn họ không trở về như lúc trước được nữa.

Mạc Ninh Viễn lấy rượu, như là mới thấy Tiêu Sở mà cười cười, "Tiêu tiên sinh cũng ở đây à?"
Tiêu Sở gật đầu, trả lời, "Ừ."
Mạc Ninh Viễn nói chuyện với Lạc Hoài An một hồi rồi mới đi, Lạc Hoài An nhìn ngoài trời u ám thì mới mở lòng từ bi cho mọi người đi về.

Lạc Hoài An khóa cửa, Tiêu Sở đi theo sau Lạc Hoài An, vẻ mặt thản nhiên.

Lạc Hoài An bất đắc dĩ thở dài, "Anh còn có việc gì sao?"
Tiêu Sở mấp máy môi, "Mấy năm qua em sống tốt không?"
"Có năm trăm vạn đó nên rất tốt! Số tiền lớn như thế có bắt tôi đi làm cả đời cũng không kiếm được! Nhưng cũng may nhờ có nó, mà tôi mới có thể làm chủ quán được, nên tôi sống tốt lắm!" Lạc Hoài An suy nghĩ một chút nói.

Sắc mặt Tiêu Sở tái nhợt, "Thật xin lỗi."
Lạc Hoài An chớp chớp mắt nhìn, "Tiêu tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi, anh đâu có lỗi gì với tôi."
"An An." Tiêu Sở giữ chặt tay Lạc Hoài An, "Phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh đây?"
Lạc Hoài An mở tay Tiêu Sở ra, "Tiêu tiên sinh, anh nghĩ nhiều rồi, tôi không hề hận anh, cũng không dám hận anh" Gia thế của Tiêu Sở lớn bao nhiêu, đương nhiên là y biết, bây giờ y chỉ muốn làm người bình thường, không muốn dính dáng tới những người quyền quý kia.


Tiêu Sở ôm lấy Lạc Hoài An, tự đầu lên vai y, "Đừng như vậy nữa được không? Mấy năm qua anh vẫn rất nhớ em, mỗi lần nghĩ đến em là trái tim anh như muốn vỡ vụn."
Lạc Hoài An chán ghét nói: "Đừng chạm vào tôi!"
Tiêu Sở bỗng bị Lạc Hoài An hét lên làm giật mình, "Sao vậy?"
Lạc Hoài An lắc đầu, "Cũng không có gì, chỉ là khi anh chạm vào tôi, là tôi cảm thấy rất buồn nôn, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.

Lúc tôi vừa bỏ đi, tối nào tôi cũng mơ thấy anh, làm tôi thấy rất muốn ói, mà tôi lại không thể kiềm chế được, trong mơ tôi thấy tay anh đầy máu cầm quả thận của tôi, anh rõ ràng không yêu tôi, mà lại diễn được tốt như vậy."
Tiêu Sở cảm thấy lòng chua xót vô cùng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

Lạc Hoài An nhìn vẻ mặt Tiêu Sở thống khổ, lắc đầu, "Anh cũng thật đáng thương! Đã thích người ta thì cứ theo đuổi! Giả vờ làm một anh trai tốt làm gì chứ, ngay cả theo đuổi người mình yêu còn không dám, thì sao hi vọng được người ta yêu lại anh được?"
"Thật xin lỗi." Tiêu Sở cắn răng, hắn hận tại sao bây giờ ngôn từ của hắn lại ít ỏi đến vậy.

Lạc Hoài An quay lưng lại, miễn cưỡng nói: "Sao phải xin lỗi? Là vì anh lừa tôi à? Nhưng đến sau này tôi mới nghĩ lại, khoảng thời gian đó, anh cho tôi ăn sung mặc sướng, tôi cũng không bị thiệt thòi gì, nếu nói anh có chỗ nào không đúng, thì chính là anh ngủ với tôi mà không trả tiền."
"Còn về chuyện phẫu thuật kia." Lạc Hoài An bỗng dừng lại, trái tim Tiêu Sở như bị treo lên ngọn cây.

Lạc Hoài An ung dung nói: "Đây vốn là chuyện mua bán anh tình tôi nguyện, tôi bỏ một quả thận để đổi lấy năm trăm vạn, rất có lời, vì có ai mà bán thận được cái giá cao như tôi đâu?"
Tiêu Sở cúi đầu, rưng rưng nước mắt, "An An, đừng nói nữa được không?"
Lạc Hoài An tới gần Tiêu Sở, "Nếu anh không muốn nghe tôi nói nữa, thì mau tránh xa tôi ra, anh nhìn đi, anh còn không chịu đựng được tôi nữa, tôi xấu tính như thế, tham tiền như thế, đúng là đáng đời bị người ta bỏ rơi, nhưng bây giờ thì tốt rồi, tôi chỉ còn một mình thôi, không ai có thể bỏ rơi tôi được nữa."
Tiêu Sở nhìn Lạc Hoài An, nói: "An An, sau khi cha mẹ em biết người hiến thận cho em trai em là em, bọn họ đều cảm thấy rất áy náy."
"Áy náy? Chắc là tiếc chứ gì." Lạc Hoài An nở nụ cười, "Nếu bọn họ sớm biết như thế, thì có lẽ đến tóc, da hay cả cơ thể của tôi sẽ bị họ ép hiến hết mất."
"An An, em đừng như vậy nữa được không? Em đừng nghĩ thế giới này tối tăm đến như thế!" Tiêu Sở ôm lấy Lạc Hoài An nói.

Lạc Hoài An nghiêng đầu."Thế giới này chẳng lẽ không tối tăm hay sao? Nhất là thế giới có anh.".