Đỗ Quân và Triệu Đại Đạo đã hoàn toàn bị chiêu mộ sao? Hai tên phản đồ!
Đã nói là cùng nhau tạo phản rồi mà?
Lúc này.
Tất cả các loại tin đồn về Hạ Thiên lần lượt lướt qua tâm trí của Bạch Phượng, lần lượt được sắp xếp thành tin tức trọng yếu!
Từ lâu nàng ta đã sớm biết rằng Hạ Thiên không phải là một Hoàng tử phế vật như lời đồn đại!
Có lẽ, trên đoạn đường mà Hoang Châu Vương đã đi, vốn dĩ không có người bạn nào đã tặng vương đạo bá ngôn trong truyền thuyết cho hắn.
Những lời thánh ngôn và vương đạo bá ngôn kia, có lẽ đều xuất phát từ cái miệng của thiếu niên tuyệt mỹ trước mặt này.
Hắn chính là thánh nhân!
Đột nhiên.
Bạch Phượng mở đôi mắt đẹp ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên không chớp mắt, nàng ta muốn xác nhận: "Vì thiên địa mà lập tâm, vì dân sinh mà lập mạng, vì vãng thánh mà kế tục tuyệt học đã mất, vì muôn đời mà khai mở thái bìnhm là do ngươi đặt ra sao?” Hạ Thiên chắp tay ra sau lưng, đứng thẳng người lên: "Đúng!"
"Cái gì mà trong thiên hạ, tất cả là đất của vua, chẳng lẽ vương đạo bá ngôn cũng là lời của người?"
"Đúng!"
Ánh mắt Bạch Phượng sáng lên: "Ngươi thực sự muốn gϊếŧ hết bọn ác phỉ trong thiên hạ sao?”
"Đúng!"
"Ngươi cứu tế người dân ven đường, trong lòng ngươi thực sự còn có thiện niệm, yêu thương những người yếu thế sao?"
"Đúng!"
Bạch Phượng nặng nề thở ra một, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Ngươi sẽ làm gì nếu như tiến vào Hoang Châu?"
Hạ Thiên cũng trả lời rất nghiêm túc: "Lúc này, bổn vương sẽ chấp nhận lấy thân thể này làm ranh giới, ai phạm vào người của Hoang Châu - Gϊếŧ!"
"Ức hϊếp người của tộc ta — Gϊếŧ"
"Da^ʍ ô tỷ muôi của ta - Gϊếŧ!"
"Làm nhục con dân ta, cho dù có xa đến đâu ta cũng nhất định sẽ gϊếŧ!" "Gϊếŧ con dân ta, cho dù có mạnh đến đâu nhất định ta cũng phải gϊếŧ!"
"Lúc này đây, bổn vương sẽ làm cho những kẻ Thiên Lang muốn xâm lấn Hoang Châu có đến mà không có về."
"Lúc này đây, bổn vương muốn dùng máu của người Thiên lang để bày tế những linh hồn đã chết dưới lưỡi kiếm của chúng ở Hoang Châu trong suốt 20 năm!"
"Trận chiến này, bổn vương muốn cho thiên hạ biết rõ... Hoang Châu ta không thể ức hϊếp!"
"Lần này, bổn vương muốn để cho công chúa Hô Diên Đóa Nhi của Thiên Lang đổ giọt máu cuối cùng ở Hoang Châu!"
"Những lời mà bổn vương đã từng nói lúc rời khỏi đế đô." "Chắc chắn, bổn vương cũng sẽ làm như vậy." "Bạch Phượng, ngươi có thể tin tưởng ta!"
Những lời nói của Hạ Thiên có ngữ điệu mạnh mẽ, chấn động trời xanh, ẩn chứa sự kiên định vô cùng mạnh mẽ. Hai mắt Bạch Phượng ẩn chứa dị sắc, khí khái anh hùng bản ra bốn phía, nhìn chăm chằm vào Hạ Thiên anh tuấn trước mặt mình, trong lòng rung động nói: "Hắn đang rất nghiêm túc."
Thật sự mà nói, Hoang Châu Vương, có thể tin tưởng người này không?
Trong khu rừng nhỏ, bên đống lửa, nữ tướng quân có tư thế hiên ngang, trong lòng đang có sự thay đổi, từ từ tiến về phía thiếu niên anh tuấn mặc vương bào.
Cuối cùng.
Bạch Phượng lấy lại sự tỉnh táo, trở về hiện thực: "Hoang Châu Vương, mặc dù ngươi có ý chí gϊếŧ lang, nhưng thực lực của ngươi quá yếu!”
"Xung quanh ngươi còn có mấy trăm tàn binh, thực lực kém xa so với thành Hoang Châu của ta, làm sao ngươi có chống lại Thiên Lang?"
Hạ Thiên mỉm cười khó hiểu, nhìn về núi Thiên Môn bên kia: "Sức mạnh của bổn vương, tạm thời ngươi không thể nhìn thấu đâu."