Lúc này, giọng nói của Tàng Nhất từ trong hư không truyền đến: “Chủ nhân, đến rồi!”
Bạch Phượng đã sớm biết tử sĩ tàng kiếm ở gần đây, cho nên không hề có chút ngạc nhiên nào!
'Trong mắt nàng ta tràn đầy tò mò: “Cái gì đến rồi?”
Hạ Thiên lấy một khúc củi trong đống lửa ra, xoay người đi về phía bìa rừng: “Đi theo ta, ngươi sẽ biết!”
“Người của bổn vương ở Hoang Châu không hề kém so với thành Hoang Châu các ngươi.”
Bạch Phượng theo sau đi ra ngoài!
Không lâu sau đó, Hạ Thiên cầm khúc củi trong tay đi ra khỏi rừng, theo sau là nữ tướng giáp đỏ Bạch Phượng ẩn trong bóng tối.
Tiểu Bạch nhìn thấy hai người cùng nhau xuất hiện thì nhẹ nhàng thở phào.
Vào lúc này, chỉ thấy ở lối ra của Thập Vạn Đại Sơn có một đoàn hỏa long đi ra từ trong núi, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy điểm cuối. “Lộc cộc lộc cộc..."
Tô Kỳ cưỡi ngựa tới, từ xa đã nhìn thấy Hạ Thiên đang cầm đuốc, vui vẻ hét lên: “Vương gia, bọn ta đến muộn, để người phải đợi lâu rồi!”
Hạ Thiên mỉm cười đáp lại: Vừa đúng lúc!”
“Có bao nhiêu người tới?” “Ba ngàn binh lính tinh nhuệ!”
Lúc này đây, Bạch Phượng mới biết chuyện nàng ta lôi kéo người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đã thất bại.
Người Hán trong Thập Đại Vạn Sơn đều thuộc về Hoang Châu Vương! Hai mắt nàng ta chợt lóe lên tia sáng, cuối cùng cũng hạ quyết tâm!
Sau đó, bóng dáng nàng ta chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tiểu Bạch một cách quỷ dị, kéo lấy cả cơ thể của hắn ta bao vào trong rừng cây.
Tiểu Bạch không hề giấy dụa!
Hạ Thiên không quan tâm!
Triệu Tử Thường cũng không quan tâm!
Đỗ Quân và Triệu Đại Đao còn muốn hét lên gì đó. Nhưng đã không nhìn thấy người nữa, cả hai sững sờ tại chỗ, cảm thấy bất an.
Vụ cá cược của bọn họ với Hoang Châu Vương đã thua! Nhưng mà thua rất đẹp!
Hay lắm!
Vào lúc này, trong khu rừng nhỏ.
Bên đống lửa trại.
Bạch Phượng bá đạo cởϊ qυầи áo của Tiểu Bạch.
Sau đó, hai tay nàng ta run rẩy vạch vạt áo của Tiểu Bạch ra...
Trong rừng cây nổi gió! Ngọn lửa trại mượn gió bùng cháy dữ dội hơn!
Tiểu Bạch lặng lẽ đứng bên đống lửa trại, mặc cho Bạch Phượng vạch vạt áo của mình ra.
Dưới ánh lửa đỏ, làn da trắng như ngọc của Tiểu Bạch phản chiếu ánh sáng đỏ rực, vô cùng quyến rũ.
Tuy nhiên, trên làn da trắng như ngọc đó lại là những vết sẹo xấu xí, phá hỏng hoàn toàn vẻ đẹp trên cơ thể của Tiểu Bạch.
Bạch Phượng nhìn những vết sẹo kia, trong mắt hiện lên hận ý: “Những vết thương này đều là do Đại tổng đốc gây ra sao?” Vẻ mặt Tiểu Bạch bình tĩnh: “Phải!”