Mất gần ba ngày, linh chu chuyên chở Đàm Phi và hai người Nguyên Hoàng, Điêu Thiền mới tới được Cù Lao Chàm.
Cù Lao Chàm là đảo lớn thứ ba tại Tây Bắc Khu, địa thế bằng phẳng với rất nhiều sông ngòi chằng chịt, lại có một tòa truyền tống trận đi thẳng đến trung tâm của Loạn Hải vực. Vậy nên vài ngàn năm trở lại đây, Cù Lao này luôn được coi là trung tâm kinh tế vùng, con gà đẻ trứng vàng của các bang phái Tây Bắc.
Nơi đây dẫu không có thiết hạ tổng đàn của ba 'ông lớn' Tây Bắc, nhưng nhà nào cũng đặt một phân đà lớn coi như đánh dấu lãnh thổ, có cả Tiểu Thiên Sư tọa trấn, còn là thuận theo hiệp ước thiết lập trật tự cho việc giao thương buôn bán ở đảo này.
Cảnh phồn hoa đông đúc tại Cù Lao Chàm có lẽ còn nhộn nhịp hơn cả Long An thành. Bởi vì đây là trung tâm kinh tế của cả một vùng, chiếm một phần tám diện tích Loạn Hải Vực.
Đảo lớn, diện tích được tận dụng gần như tối đa, lác đác chỉ có vài khu rừng hoang ngập nước là không có bóng người lai vãng. Những tòa khách sạn lớn và trang viện mọc lên như nấm, chủ yếu phục vụ tu sĩ đến đây công tác ngắn ngày và trao đổi buôn bán linh tài.
Khu trung tâm cực nhộn nhịp với rất nhiều đường lớn tựa như bàn cờ, người qua kẻ lại tấp nập, điểm đặc biệt là không có bóng dáng phàm nhân, chủ yếu là tu sĩ cấp thấp như Tiểu Linh Sư và Thượng Linh Sư.
Nguyên Hoàng dẫn Đàm Phi và Điêu Thiền đi hết dãy phố này đến giao lộ khác, đây là chủ ý của Đàm, cốt để xem xét địa hình địa thế và nhân sinh nơi đây. Họ còn tạt vào một số cửa hàng lớn ngắm nghía, khảo giá nhiều loại linh tài để đem ra ước lượng so sánh.
Hiện ba người đang đứng trước một tiệm buôn bán đan dược, biển hiệu chạm ba chữ 'Bảo Xuân Các', bên dưới còn có tiêu ký song long chầu lưỡng nghi, đương nhiên đây là một cái cửa hàng dựa hơi của Bạch Long Bang rồi.
Phố này không lớn lắm, lại nằm khá gần mấy dãy phố trung tâm, thế nhưng lượng tu sĩ ra vào rất đông đảo, khẳng định sinh ý là cực tốt. Đàm Phi cứ đứng đó tấm tắc mãi không thôi.
Điêu Thiền dường như hiểu ý, liền kề môi hồng sát tai gã nhỏ giọng:
Bảo Xuân Các này thuộc Bảo Xuân Phường, đứng đầu là một lão thái bà tu vi Tiểu Thiên Sư, kết minh cùng gã khổng lồ Bạch Long Bang. Họ chuyên về luyện đan và kinh doanh thanh lâu, kỹ viện. Thời còn là một bé gái, thiếp thân đã từng làm chân nha hoàn sai vặt tại Bảo Xuân Phường. Đại trưởng lão ngài nếu có dã tâm, khẳng định sẽ rất khó đoạt được.
Đàm Phi nghe vậy chỉ gật đầu:
- Còn vài địa điểm nữa ta đã nhìn trúng, chưa chắc đã có chủ ý với chỗ này. Điêu tiên tử có vẻ nắm bắt khá rõ về cái Bảo Xuân Phường kia nhỉ!?
Điêu Thiền nhoẻn miệng tươi như hoa, đã lâu lắm rồi mới có kẻ gọi nàng là 'tiên tử', mặc dù Đại Linh Sư có định lực rất cao, nhưng lời lẽ thốt ra từ vị đại trưởng lão kia vẫn khiến nữ tử họ Điêu cảm thấy rạo rực xao xuyến.
- Mỗi lần đến đây, thiếp thân vẫn thường gặp gỡ một số tỷ muội từ thời xưa cũ, vậy nên những nội tình bên trong thiếp cũng nắm được ít nhiều!
Nói xong, Điêu Thiền hơi ưỡn ngực tỏ ta tự phụ, chẳng biết là tự phụ hay cố tình phô ra đôi gò bồng đảo cao vút đây? Nghệ thuật câu dẫn dẫu hơi thô thiển nhưng có lẽ đám nam nhân lại thích như vậy.
Dạo quanh khu phường thị trung tâm Cù Lao đến hơn nửa buổi, Nguyên Hoàng dẫn hai người đến một khu khá hẻo lánh, tu sĩ qua lại thưa thớt, đối lập hoàn toàn với khu trung tâm ồn ào.
Đường nhỏ rộng chừng hơn hai trượng, cửa tiệm thưa thớt, hàng hóa lèo tèo, lại là chẳng mấy được chủ nhân quan tâm chăm sóc nên cũ kỹ siêu vẹo đến thảm.
Giữa phố là một tòa lâu các ba tầng, dẫu không phải là lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, kiến trúc thiết kế khá đơn giản, nhìn lướt qua có lẽ khiến người ta lầm tưởng là một cái nhà kho.
Biển hiệu chạm khắc ba chữ Thiên Bích Bảo, còn mới toanh, bên dưới có tiêu ký một bông hoa Mẫu Đơn, hẳn là Trần Lập đã cho thay thế kể từ khi Đàm Phi đạt được hiệp nghị với Hồ Thanh Hà.
Từ trong tiệm vội vàng đi ra bốn người, là nhân sự Thiên Bích Đảo. Ba nam một nữ, đều có lực lượng pháp lực hùng hậu, trong đó nữ nhân đã một chân bước vào cảnh giới đại viên mãn, có thể thử đột phá lên Đại Linh Sư bất cứ lúc nào. Bốn tên bang chúng hành lễ rất sâu, chào hỏi hết sức cung kính, đây là lần đầu họ được diện kiến đại trưởng lão thần bí, người mới đến đã khiến Thiên Bích thay đổi theo chiều hướng vô cùng tích cực.
Nguyên Hoàng khoát tay ra hiệu miễn lễ, nhàn nhạt truyền chỉ thị:
- Bế môn trục khách, tập hợp toàn bộ quân số đến vấn an đại trưởng lão!
- Rõ…
- Rõ… phó đảo chủ!
- Vâng, Nguyên tiền bối!
Đám bang chúng đồng loạt dạ ran, một tên liền đi trước làm động tác mời, cứ làm như Thiên Bích Bảo ngày hôm nay đón đại khách vậy.
Đàm Phi chắp tay sau đít cùng Nguyên Hoàng và Điêu Thiền nghênh ngang đi vào trong tiệm.
Một cặp tán tu có vẻ như là đạo lữ nắm tay nhau ngó nghiêng một số sản vật lạ lẫm được đem về từ Vô Biên Hải.
Một tên nam nhân gầy gò, có tu vi Thượng Linh Sư viên mãn đang thì thầm to nhỏ với nữ chưởng quầy. Thấy đoàn người nghênh ngang đi vào thì vội vã nhỏ giọng:
- Ta còn có việc gấp, không thể lưu lại đây lâu được. Chừng nào quý Bảo kiếm được món hàng đó, liền thông chi cho tại hạ. Đạo hữu biết phải tìm ta ở đâu rồi nhỉ!?
- Thiếp thân sẽ ưu tiên ngài đầu tiên, một khi có ‘thứ kia’! Chúc Hoàng đạo hữu gặp nhiều may mắn, cần gì cứ đến bản Bảo, chúng ta sẽ hết lòng phục vụ ngài! - Nữ chưởng quầy có tu vi Thượng Linh Sư nhã nhặn tiễn khách.
Được chỉ thị từ Nguyên Hoàng, hai tên phụ trách an ninh có tu vi Thượng Linh Sư liền thì thầm với hai nữ nhân phụ trách quầy, rồi tất cả lục tục đóng cửa, tập trung tại hậu đường ra để ra mắt đại trưởng lão và nữ trưởng lão mới nhậm chức. Tất cả nhân sự tại đây đều tỏ ra háo hức, tò mò, họ đều hiểu, ngoài việc tân đại trưởng lão đến để thị sát bối cảnh Cù Lao Tràm, vị này xuất hiện ở đây chín phần là vì đại hội Đoạt Địa rồi.
Thiên Bích Bảo do nằm ở khu hẻo lánh, vậy nên cuộc đất khá rộng rãi, phía sau là một trang viện u tĩnh, có hai dãy sương phòng làm chỗ nghỉ ngơi tu luyện cho đám bang chúng công tác tại đây. Cùng với một dãy nhà chính, tất cả được thiết kế ôm lấy một khoảng sân và vườn hoa có cả giả sơn.
Hậu đường chính là nằm ở dãy nhà chính, sau màn chào hỏi và giới thiệu, cùng với việc Đàm ra thông cáo, Điêu Thiền trưởng lão sẽ trực tiếp tọa trấn và chưởng quản tại Thiên Bích Bảo, tất cả lại trở về với công việc thường nhật.
Lúc này hậu đường chỉ còn ba tên Đại Linh Sư, nữ nhân thượng linh sư đại viên mãn, và thiếu nữ chưởng quầy được lưu lại theo yêu cầu của Đàm Phi. Khi mà tất cả còn chưa rõ chủ ý của đại trưởng lão, Đàm liền hướng nữ chưởng quầy lên tiếng:
- Ngươi là Lý Hoàng Phi!?
Nữ chưởng quầy khép nép, có cả vài phần hoảng hốt, nhỏ nhẹ trả lời:
- Vâng, thưa đại trưởng lão!
Đàm gật đầu nhẹ trấn an, ánh mắt bình thản khiến chẳng kẻ nào đoán định được ý đồ:
- Được rồi Hoàng Phi! Ngươi thuật lại từ đầu mối giao dịch với người vữa nãy, lại là trình bày đầy đủ thông tin về người này, lịch sử những lần hắn làm sinh ý với bản Bảo.
Hoàng Phi gật đầu vâng dạ, im lặng trong một đoạn thời gian để xâu chuỗi mọi sự việc, sau đó từ tốn trả lời:
- Người này tên là Đức Huyền, đó là do hắn nói ra, còn thật giả thế nào tiểu nữ chẳng thể xác minh. Hắn cư ngụ tại Tả Ao đảo, cách đây hai ngàn dặm. Hơn một năm về trước, hắn đến đây thu mua một số khoáng vật do chúng ta đem về từ Cát Bà, rồi có vẻ rất ưng ý với những món hàng của Thiên Bích, vậy nên vẫn thường xuyên lui tới làm giao dịch, vật phẩm thu mua đều là khoáng vật từ hải vực, có vẻ như để phục vụ cho một cái Trận Pháp Sư.
Dừng một hơi, Hoàng Phi lại tiếp tục:
- Vừa rồi hắn có hỏi về tung tích của Hãn Phong Bảo Thạch, hoặc mai của Hãn Phong Kim Quy. Những thứ này bản Bảo đều không có, tiểu nữ chỉ có thể hứa hẹn sẽ truy tìm cho hắn, nếu có thông tin lập tức cử người đến Tả Ao Đảo báo cho hắn… Đại trưởng lão! Việc chỉ có vậy, mong ngài đưa ra chủ ý!
Đàm Phi gật đầu, khoát tay làm hiệu:
- Được rồi, ngươi lui ra đi, chịu khó nghiên cứu thêm nhiều thư tịch về các loại thiên tài địa bảo, tới đây sẽ có rất nhiều chủng loại tài bảo được đem đến đó!
- Vâng thưa đại trưởng lão! - Nữ tử run run đáp lời.
Đàm liền lật tay, một bình sứ nhỏ huyền phù đến trước mặt Diệu Linh, giọng gã cất lên trầm ổn:
- Ba khỏa Hy Thiêm Đan, ngày mai phản hồi Thiên Bích Đảo, bắt đầu đột phá cảnh giới, sau này ngươi sẽ là trợ thủ, tham mưu cho Điêu trưởng lão chưởng quản công việc kinh doanh tại Thiên Bích Bảo này.
Toàn trường đều rúng động, nhất là hai vị Đại Linh Sư. Mới rồi khi ở Thiên Bích đảo, gã đã một hơi xuất ra rất nhiều đan dược rồi, giờ lại ném ra đến ba khỏa Hy Thiêm Đan cực kỳ trân quý. Đành rằng ai cũng biết đại trưởng lão là một cái Đan Sư, nhưng cũng đừng nên quá phô trương như vậy chứ.
Người sung sướng nhất chính là Diệu Linh, lớn lên tại Thiên Bích, chứng kiến mọi thăng trầm của Thiên Bích Bang, những tưởng chẳng thể có nổi một khỏa đan dược hỗ trợ phá cảnh, kể cả thời điểm gần đây khi Thiên Bích đang dần đổi thay. Vậy mà vị đại trưởng lão kia lại có thể xuất ra tặng nàng đến ba khỏa Hy Thiêm nhẹ như lông hồng. Quả thực giấc mơ này chẳng bao giờ nàng dám nghĩ tới.
Diệu Linh rưng rưng hướng Đàm Phi bái rất sâu:
- Đa tạ ân điển của đại trưởng lão, vãn bối… vãn bối…
Đàm Phi khoát tay:
- Thôi không phải dài dòng đa lễ, chỉ cần ngươi một lòng cống hiến cho Thiên Bích Đảo là được rồi… lui đi!