Đàm Phi trầm lặng đứng trên lầu ba Thiên Bích Bảo, phóng ánh mắt bình thản lạnh lẽo qua ô cửa nhỏ, dòng người tấp nập hối hả dưới đường phản chiếu lên song mục sâu thẳm. Nguyên Hoàng cùng ngồi đối diện với Điêu Thiền tại bàn trà trên lầu, trước mắt họ là tấm da thú lít nhít những dòng chữ thông cáo về Đoạt Địa đại hội, góc dưới cuộn da còn có ấn ký bằng Linh Mặc lấp lánh hồng quang của cả ba nhà Mẫu Đơn, Hải Sa và Bạch Long.
Nguyên Hoàng ngồi dựa lưng vào ghế tựa, tay nhịp nhịp trên mặt bàn đưa ra đánh giá:
- Như vậy là thể thức đại hội năm nay đã khác đi nhiều, nhưng cũng có vài phần hợp lý. Lại còn thay đổi cả về thời gian cấp quyền sử dụng, kéo dài đến ba mươi năm thay vì mười năm như trước kia, vậy chúng ta cũng phải cân nhắc thật chắc chắn mục tiêu. Huyền Tử huynh đã có chủ ý?
Đàm Phi vẫn chắp tay sau lưng nơi bậu cửa, gã trầm giọng phân phó:
- Nguyên đạo hữu trong hai ngày tới thu thập triệt để thông tin về nhân sự của Trường Xuân Đường, trọng điểm tập trung vào chiến lực của những kẻ mạnh nhất, ta rất có hứng thú với cuộc đất ở đây.
Rồi gã hướng đến Điêu Thiền kiều mị:
- Bảo Xuân Các có những nhân vật nào cộm cán, nghịch thiên? Điêu trưởng lão có thể kể ra đây một hai, địa điểm này coi như một cái lựa chọn dự phòng của chúng ta, đến trước thời điểm đăng ký tham gia đoạt địa, tại hạ sẽ chốt mục tiêu.
Điêu Thiền nhíu mày im lặng chừng năm nhịp thở, rồi nhỏ gọng kể:
- Người mạnh nhất Bảo Xuân Phường đương nhiên là đương kim Chủ Tịch Phường, Dung Hà Nãi Nãi. Vị này tu vi Tiểu Thiên Sư, không có tư cách tham gia đại hội. Dưới trướng bà ta có rất nhiều Đại Linh Sư, đáng kể nhất chỉ có bốn người đều đã ở cảnh giới viên mãn, nhưng cả bốn người này đều chẳng phải đối thủ của Trần Đại Vương...
…
Sau khi nghe Điêu Thiền phân tích một loạt nhân vật cộm cán, chủ chốt của Bảo Xuân Phường, Đàm đã có một chút đánh giá sơ bộ về tổ chức này. Gã chỉ lo đến tình huống Bảo Xuân Các đưa người ngoài vào vào đại hội mà thôi.
Sự kiện năm nay có thay đổi lớn, thời gian sở hữu đất được điều chỉnh kéo dài lên đến ba mươi năm, đồng nghĩa với việc các tổ chức có mặt bằng đẹp, nhiều sinh ý sẽ cố thủ giữ cho thật chắc. Những bang hội chưa có mảnh đất cắm dùi cũng sẽ ráo riết kiếm tìm cho mình một vị trí kinh doanh thuận lợi. Thậm chí Thiên Bích Đường ở nơi chó ăn đá cũng sẽ bị nhòm ngó. Cuộc chơi đã thay đổi, có vẻ như càng khốc liệt hơn những lần đại hội trước.
Đàm Phi Còn đang trầm ngâm suy tính đường đi nước bước tiếp theo, chợt Nguyên Hoàng đưa ra nghi vấn:
- Còn tên Đức Huyền kia là nhân vật như thế nào? Có vẻ như đại trưởng lão ngài rất để tâm đến hắn. Chúng ta có nên đi Tả Ao đảo một chuyến?
Đàm Phi chỉ trả lời qua loa:
- Hắn là một tên Trận Pháp Sư, có lẽ Thiên Bích Đảo cần người này. Nhưng ta chưa vội, để xử lý xong việc chính quan trọng ở Cù Lao Chàm này rồi mới tính đến hắn.
Nguyên Hoàng gật đầu, xong cáo từ Đàm Phi và Điêu Thiền, rời đi để thực hiện nhiệm vụ tình báo Trường Xuân Đường. Thời gian không còn nhiều nữa, phải nói là rất gấp gáp, ba ngày sau sẽ là hạn cuối cùng để đăng ký nhân sự tham gia Đoạt Địa đại hội.
Nguyên Hoàng đi rồi, Đàm Phi lại tiếp tục ngồi bàn bạc với Điêu Thiền về những kế hoạch trước mắt, việc tổ chức và vận hành Thiên Bích Bảo sao cho phù hợp với hoàn cảnh địa phương cũng như tiềm lực của Thiên Bích Đảo.
Năm ngày sau.
Linh chu mang cờ hiệu Thiên Bích Đảo với huy văn ngôi sao vàng rực rỡ rời khỏi Cù Lao Chàm, chở theo ba tên Đại Linh Sư hướng ra đảo Đồng Chum cách Cù Lao 600 dặm, đây chính là nơi sẽ diễn ra những trận quyết đấu để giành lấy địa bàn kinh doanh. Quả thật cách làm của Tây Bắc Khu cũng có chút độc đáo, dùng nắm đấm thay cho tài bảo, tránh được tình trạng gian lận cũng như ‘đi đêm’ giữa các tổ chức.
Đàm Phi đứng nơi mạn thuyền, lọt vào tầm mắt của gã là rất nhiều linh chu đồng dạng cùng rời Cù Lao, đâu đó còn có tu sĩ trực tiếp phi độn ra hướng biển, quang cảnh hoành tráng đúng như một ngày hội vậy.
Nguyên Hoàng và Điêu Thiền đứng nơi mũi thuyền bàn chuyện phiếm, thi thoảng lại cười ngất ra chiều rất phấn khích. Chẳng là Thiên Bích Bảo ngày hôm qua bỗng dưng nhận được bảy cái chiến thư do ban tổ chức gửi đến, đồng nghĩa với việc Thiên Bích phải cử nhân thủ ra ứng chiến, nếu như không muốn nhường lại địa bàn cho kẻ khác.
Ở cái nơi hẻo lánh, chó ăn đá, gà ăn sỏi ven đô, bỗng dưng trong đại hội này lại bị đến bảy cái tổ chức nhìn trúng và hạ chiến thư, như vậy đủ để nói lên tính chất khốc liệt của lần đại hội này. Luật lệ thay đổi, bố cục quần ngư tranh thực cũng phải thay đổi theo, ba mươi năm đối với tu sĩ là ngắn ngủi, nhưng đối với tồn vong của một bang hội nhỏ và vừa lại là một quãng thời gian khá dài, đủ để quyết định vận mệnh của rất nhiều con người.
Lại nói đến thể lệ tham gia thi đấu; Tất cả các tổ chức và cá nhân đều có quyền đăng ký tham gia đại hội, nếu như đã lựa chọn được địa bàn ưng ý, cá nhân hay tổ chức phải hạ chiến thư cho tổ chức đang chưởng quản địa bàn đó. Ban tổ chức sẽ thu nhận tất cả chiến thư gửi đến, phân loại xem mỗi địa bàn nhận được bao nhiêu chiến thư, sau đó thông chi cho đơn vị chủ quản cắt cử một tu sĩ đứng ra ứng chiến coi như bảo vệ chủ quyền.
Những cửa tiệm có vị trí đắc địa ở trung tâm Cù Lao Chàm đương nhiên sẽ bị hạ chiến thư nhiều nhất. Tuy nhiên, dẫu có bao nhiêu chiến thư đi chăng nữa thì đơn vị chủ quản địa bàn cũng chỉ đánh một trận duy nhất, đó là đối chiến với kẻ giành thắng lợi cuối cùng trong nhóm đã hạ chiến thư.
Tỷ như Thiên Bích Bảo tiếp nhận bảy cái chiến thư, vậy bảy cái tổ chức kia sẽ cử người tham gia khiêu chiến, ban tổ chức sẽ căn cứ vào số lượng chiến thư mà phân ra các cặp đấu loại trực tiếp. Cho đến khi chỉ còn kẻ cuối cùng trụ lại, kẻ đó sẽ đối chiến cùng tu sĩ của Thiên Bích, người chiến thắng sẽ được quyền sở hữu địa bàn của Thiên Bích trong 30 năm tới. Mà đại diện cho Thiên Bích Bảo ở đây chẳng phải ai xa lạ, đó chính là đại trưởng lão Huyền Tử.
Ngược lại, Thiên Bích Đảo muốn chiếm quyền sử dụng địa bàn Bảo Xuân Các hay Trường Xuân Đường, đại diện của họ cũng phải phân cặp đối chiến cùng rất nhiều tồn tại Đại Linh Sư có mưu đồ thôn tính hai cái cuộc đất đắc địa kia. Địa bàn có cuộc đất đẹp luôn đồng nghĩa với khó khăn cao, khẳng định những tu sĩ tham gia ứng chiến toàn dạng máu me sát phạt, còn có cả yêu nghiệt nữa.
Luật thi đấu cũng bá đạo và dã man chẳng kém Thập Cường đại hội Cô Thiên đại lục. Bất kỳ tu sĩ nào cũng có quyền tham gia, giới hạn từ cấp Đại Linh Sư trở xuống, đả lôi đài là tự do không hạn chế, đồng nghĩa với việc tu sĩ diệt sát tu sĩ mà không bị ban tổ chức truy cứu, cũng gần như một cách giết người đoạt bảo trắng trợn lộ thiên. Điều này cũng có vài phần phù hợp với bối cảnh, Đại Linh Sư đối chiến khác hoàn toàn cấp độ Thượng Linh Sư, đôi khi đến cả lão quái Tiểu Thiên Sư cũng chẳng quản nổi an nguy cho đương sự. Mà số lượng tu sĩ tham gia lại rất nhiều, chẳng ai ngu ngốc mà đi quản một đám vài trăm tên Đại Linh Sư đánh đến ta sống ngươi chết cả, vậy nên kẻ nào có mạng nấy giữ, không đánh lại thì tự nhận thua mà rút lui hòng bảo toàn mạng sống.
Giọng nói nhỏ nhẹ kiều mị mang tính câu dẫn của Điêu Thiền kéo Đàm Phi về thực tại:
- Chuyến này nếu có thêm Trần đại vương thì tốt, sẽ giảm bớt gánh nặng cho đại trưởng lão. Ta nghĩ mục tiêu Bảo Xuân Các vẫn là phù hợp hơn cả, Trường Xuân Đường e là hơi quá sức. Dù sao thì Huyền Tử ngài vẫn phải chiến thêm một trận để bảo vệ quyền sử dụng Thiên Bích Bảo!
Đàm bình thản nhìn vào mắt Điêu Thiền đưa ra quan điểm:
- Hắn đi Cát Bà đảo thực hiện công việc quan trọng, mình ta ở đây là đủ rồi. Với tình thế hiện tại, mục tiêu ổn định ở Cát Bà vẫn quan trọng hơn, Cù Lao Chàm lúc này chỉ là tiền đề cho những chiến lược phát triển sau này mà thôi, chư vị đừng quá áp lực!
Một lời của vị đại trưởng lão cao cao tại thượng kia đã đủ làm cho Nguyên Hoàng phó đảo chủ và Điêu Thiền trưởng lão rất yên tâm rồi. Càng tiếp xúc nhiều với gã, họ lại càng cảm thấy con người này thực không đơn giản, lại là thâm sâu không lường được.
Đồng Chum đảo đã hiện ra trước mắt, diện tích đảo này rất lớn, lại là địa hình vô cùng độc đáo, thực chất đây là một tổ hợp những trụ đá vô cùng lớn đâm từ dưới đáy biển lên, cao hơn mực nước biển chừng 30 trượng, bề mặt lại phẳng phiu chẳng có cây cối, nhìn từ xa tựa như một khối đá đen vuông vức khổng lồ nổi lên giữa đại dương. Nơi này quả thực rất thích hợp để làm lôi đài, có thể hứng chịu được lực công kích mạnh mẽ từ những tên Đại Linh Sư.
Đàm Phi chợt nhíu mày lẩm nhẩm, biểu hiện này không qua khỏi ánh mắt sắc sảo của Điêu Thiền, nàng ta liền thì thầm truyền âm:
“Có việc ngoài ý muốn?”
Đàm chỉ cười nhẹ, hạ thấp giọng chẳng cần truyền âm, cũng không có giải thích dài dòng:
- Vân Lam giới thật nhỏ, đi đâu cũng gặp cố nhân, hắc…
Điêu Thiền làm bộ mặt xấu cười phụ họa. Nguyên Hoàng phóng tầm mắt bao quát rồi chỉ về hướng Đông cất tiếng:
- Đi lối này… cờ hiệu của Bảo Xuân Các ở đằng kia!
Ba người rời thuyền phi hành về hướng họ Nguyên vừa chỉ. Nơi đó lố nhố đến hơn hai mươi tên Đại Linh Sư đứng rải rác quanh một lá cờ thêu hình hai chiếc trâm cài tóc bắt chéo. Đáng chú ý nhất chính là một lão phu nhân tóc trắng trạc ngũ tuần, tu vi Tiểu Thiên Sư không che dấu, phong thái thanh kỳ sang trọng, dẫu khuôn mặt có vài nếp nhăn nhưng vẫn đẹp đến động lòng, nam nhân định lực kém vẫn sẵn sàng trầm mê trong dục vọng đối với vị phu nhân này.
Đứng cạnh mỹ phụ còn có ba nữ nhân có tu vi Đại Linh Sư, người nào cũng trẻ đẹp kiều mị, biểu hiện làm ra thật phong tình vạn chủng mà lại rất tự nhiên không có lố bịch. Đàm biết cả bốn nữ nhân kia đều sử dụng mị thuật, đối với gã nó chẳng có tác dụng gì.
Điêu Thiền lại truyền âm cho Đàm:
“Vị kia chính là Dung Hà Nãi Nãi, Chủ Tịch Bảo Xuân Phường, ba ả xấu xí bên cạnh đều là đệ tử chân truyền của bà ta, thông tin về những ả này thiếp thân đã trình bày với Huyền Tử huynh rồi, hẳn là huynh còn nhớ?!”
Đàm Phi gật đầu xác nhận, đảo mắt đánh giá khắp lượt những tu sĩ đang bu chung quanh.
Chợt Dung Hà Nãi Nãi cất giọng thanh thúy ngư khánh ngọc, làm rúng động tâm thần toàn bộ nhân sự đương trường, trong đó đương nhiên ẩn chứa cả âm ba công, quấy nhiễu thần niệm đám tu sĩ quanh đây.
- Điêu Thiền… Nha hoàn ngày nào nay cũng đã trưởng thành rồi, còn không mau qua đây vấn an bản nương!?
Điêu Thiền nghe xong run lên, ánh mắt trở nên hoảng hốt, cúi mặt đi về phía Chủ Tịch Dung Hà.